edit wattpad @lilithsiesta
edit wattpad @lilithsiesta
edit wattpad @lilithsiesta
edit wattpad @lilithsiesta
______________________
Dương Huyên đương nhiên nhớ rõ chính mình là ai.
Cũng như Thôi Vũ nói nửa giấu nửa thật, Dương Huyên cũng biết nghệ thuật ăn nói trong thời điểm khủng hoảng là không được để lộ thân phận, nói dối càng hợp lý càng tốt.
Nhờ chấn thương sọ não phía sau, tuy không mất trí nhớ hoàn toàn nhưng hắn đã quên một điều không may.
Sau nhiều lần đối mặt với các cuộc phục kích và bị đánh chặn tại các điểm cố định, hắn biết rất rõ rằng tin tức về chuyến đi đã bị rò rỉ, người của hắn, có nội quỷ, mà ký ức này đó, hẳn là có liên quan đến nội quỷ đó.
Đồng chí của hắn......!Trong trận trước xung phong liều chết, máu đổ chiến trường, dùng bảo vệ vùng đất dưới chân mình bằng sự sống và phẩm giá, tôn nghiêm, trạch nội bá tánh, chẳng sợ da ngựa bọc thây, vừa đi không trở về, không nên tại đêm mưa âm lãnh, dùng phần nhiệt huyết còn lại dùng tay chân mở đường máu cho hắn chạy trốn, không ai biết, chẳng ai thấu, không có quân trạng, không vinh quang cửa ngõ, không thể có vợ con để hưởng đặc quyền, ngay cả việc còn sống hay chết cũng bị chôn vùi trong bể đời...!
Kể từ khi ra đời, vai gánh trách nhiệm, vì kế nghiệp thiên tử, vì lê dân bách tính, vì sự ủng hộ của những người bên cạnh, Dương Huyên hiểu rõ đường mình đi sẽ như thế nào, cũng biết nếu đã chọn thì chẳng thể dừng lại, những chuyện như thế cũng không phải ít, cần phải làm quen.
Nhưng là thói quen, không có nghĩa sẽ thích.
Khi thuộc hạ cuối cùng bên người trả đại giới là tính mạng để chuộc cho hắn một cơ hội trốn thoát, lệ khí nhuốm thân khiến hắn chẳng thể dằn xuống, thống khổ, bi phẫn, không cam lòng, thậm chí còn có loại cảm giác muốn tàn phá mọi thứ.
Lúc này, một con thỏ bùn nhảy ra trước mặt hắn...!
Hắn muốn giết này con thỏ, quả thực hợp lí.
Nhưng mà con thỏ ánh mắt có chút vi diệu, nói năng lộn xộn, thế nhưng cũng nhắc nhở hắn rất nhiều thứ.
Nội quỷ không rõ, chặn giết không ngừng, hắn không thể cùng thuộc hạ liên hệ.
Thân bị trọng thương, cho dù có một cái tổ tốt để chui, không có đồ ăn nước uống thuốc thang, cũng duy trì không được bao lâu.
Thân phận mẫn cảm, không thể tùy ý tiết lộ, ở một chỗ hoang dã khả nghi, hắn yêu cầu được giúp đỡ.
Mà yêu cầu này cần một người để chế trụ hoàn toàn.
Mà điều này, con thỏ kia đều có thể thoả mãn.
Con thỏ này......!Là miếng mồi do người khác ném ra, hay là trời cao ban cho hắn phần thưởng sống sót?
Là người hay quỷ, chỉ cần đợi đến lúc là sẽ lộ rõ, mà thứ hắn không thiếu nhất, chính là sự nhẫn nại.
......!
Quả nhiên, con thỏ này thật thông minh, biết tình thế chẳng thể thay đổi, lập tức nói ra mọi thứ.
Thôi Vũ dự đoán không sai, Dương Huyên đích xác ở nghiêm túc quan sát hắn, hoặc là nói......!Đang khảo sát hắn.
Trước mắt kết quả khảo sát: Con thỏ này thật thông minh, cũng nói dối rất giỏi, khi hắn muốn nói dối khi, rất khó làm người ta nhìn ra sơ hở, còn có, rất......!Đẹp.
Con thỏ xinh đẹp này lai lịch không rõ, có thể là địch, cũng có thể mắt mù đi vào phải đường chết, trước mắt tới nói, hiện tại không có tư cách kết bạn.
Có độc của hắn khống chế, có thời gian ở chung, mọi thứ hết thảy sẽ trở nên rõ ràng trong tương lai.
"Một khi đã như vậy, ta nhặt ngươi ở dưới rặng liễu*, ngoại trừ ta cùng với Lam Kiều ngươi là người thứ ba, vậy thì gọi ngươi là Sa Tam!" Thôi Vũ tỏ vẻ tạm thời không muốn cùng Dương Huyên, cái tên chọc tức hắn nói chuyện, tùy tiện đặt cho hắn một cái tên, liền xoay người không muốn nói chuyện đến hắn.
*Rặng liễu: Sa Liễu
Dương Huyên trong lòng khó chịu, nhìn người khác càng không thoải mái, hắn càng thấy thoải mái.
Hắn càng không cho Thôi Vũ nghỉ ngơi, đáy mắt màu đen chậm rãi hoạt động: "Ta muốn uống nước."
"Tự mình mà uống!" Thôi Vũ nhìn qua eo Dương Huyên, tựa như có thâm ý nào đó, "Ngươi chỉ là bị thương ở chân, sẽ không ngay cả eo cũng không di chuyển được, đứng dậy đi."
Thời thiếu niên đúng là có lòng tự tôn mạnh mẽ, Thôi Vũ nổi giận mọi lúc mọi nơi tìm cơ hội tìm hiểu mục đích của Dương Huyên, lần này, hắn muốn thử xem phép khích tướng.
Dương Huyên không nhúc nhích, ra dáng 'ông cụ non': "Ngươi đang trúng độc của ta."
Ngụ ý: Lão tử có thể di chuyển, nhưng lão tử là lười, ngươi nếu bị ta quản chế, phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ không cho ngươi giải dược đâu nhaa.
Thôi Vũ:......!Chà, được lắm! Thằng nhóc này không ăn phép khích tướng.
Hắn hầu hạ Dương Huyên uống nước như hầu hạ ông nội nhà mình.
Hắn cụp mi rũ mắt, Dương Huyên lại cảm thấy không thú vị, đơn giản nhắm mắt nghỉ ngơi.
......!
Qua cơn mưa trời lại sáng, nắng hè chang chang, mặt trời thiêu như lửa đốt lại lần nữa phát uy, nhiệt độ còn chưa lên, bốn phía hơi ẩm đã tiêu tán, chậm rãi, trên đường từ từ có ít vũng nước hơn, con đường cũng đã khô.
Đã đến giờ ăn, Lam Kiều đã có thể tìm củi khô đốt lửa nấu một bữa ăn đơn giản.
Dương Huyên thực sự không thích tên sai vặt* này, người này mỗi lần thấy hắn đều như lâm đại địch, như thế hắn là thứ gì đó ghê gớm lắm chẳng thể đụng vào, giống như gà mẹ che chở cho Thôi Vũ, lý do trong miệng có thể nhảy ra tram cái, trăm phương nghìn kế tách bọn họ ra, tốt nhất hai người không nói lời nào, không tới gần, tùy thời có thể bảo trì khoảng cách ba thước thì càng tốt.
*Uầy thật ra Lam Kiều tuổi xấp xỉ Thôi Vũ, chừng 15, 16 tuổi thôi mà gọi là gã sai vặt nghe già quá nên beta lại cho hợp lí:333, mình sẽ gọi LK là đứa nhỏ, tên sai vặt, thiếu niên, người hầu v..v..
"Thiếu gia, tới đây, ngài ngồi đây này! Cháo này bổ cho người bị thương nhất, một chén này là của ngài, ngài tự mình xử lí, ta không hầu hạ được, ta đi đút cho Sa Tam, hắn bị thương nặng không tự ăn được đâu!"
Nhìn xem, biểu hiện nhìn giống như quan tâm hắn, kỳ thật chỉ là muốn ngăn cách Thôi Vũ không muốn cho Thôi Vũ động chạm! Sa Tam......!Sa Tam là tên ngươi có thể kêu sao!
Dương Huyên chán ghét Lam Kiều, Lam Kiều cũng không thích hắn.
Người này xuất hiện một cách không thể hiểu được, vừa xuất hiện liền lấy đao uy hiếp chủ tử, còn uy bọn họ ăn độc! Nếu không phải chủ tử hiền lành, ai quản hắn đi tìm chết, cứu hắn hắn còn lấy oán trả ơn, ngủ còn không quên lại bổ thêm một đao làm bị thương chủ tử mặt!
Mặt của chủ tử a!
Tỉnh lại thì cũng ngạo mạn vô lý, còn lấy giải dược uy hiếp chủ tử làm này làm kia, rõ ràng cùng chủ tử tương khắc, vẫn là cách xa một chút mới tốt!
Thôi Vũ kỳ thật cũng không để ý bị Dương Huyên sai sử, hắn trong lòng cũng còn cảm giác áy náy với Dương Huyên, chính là có điểm ngoài ý muốn khi niên thiếu Dương Huyên có thể khiến hắn khó chịu như vậy.
Nhưng mà có thể ngồi, ai nguyện ý đứng? Đương nhiên thà rằng tiết kiệm một chút công sức mà không hầu hạ Dương Huyên càng tốt.
Lam Kiều một lòng hành động bảo hộ, hắn đương nhiên đã nhìn ra, đứa nhỏ này khi giúp Dương Huyên đổi dược còn 'dư sưc làm bậy', làm cho Dương Huyên người ra vẻ 'ông cụ non' không khỏi nhăn mày......!
Thật sự ấm áp, hắn thực sự cảm động.:))))))
Dương Huyên cảm giác khi hôn mê vẫn chưa hoàn toàn biến mất, người kia ôm đầu của hắn, bôi thuốc lên gáy cho hắn không phải Lam Kiều.
Suy nghĩ của người này đều viết lên mặt, hắn đều đã xem thấy, thuận tiện còn thấy vẻ mặt 'khi người gặp nạn' của Thôi Vũ.
Một khi đã như vậy thì—— Dương Huyên đuôi lông mày giương lên, cằm chỉ chỉ Thôi Vũ: "Ta muốn hắn đút." Hắn mà không làm thì sao thể hiện được cái 'chủ tớ tình thâm'.
Không cho các ngươi vui vẻ đấy!
Lam Kiều đôi mắt trợn tròn, không thể tin được: "Ngươi ngươi ngươi ngươi như thế nào có thể như vậy! Thiếu gia nhà ta chân còn bị thương kìa!"
"Ta không bảo hắn lấy chân chuyển thìa đâu." Dương Huyên ngáp một cái, tư thái lười biếng, vẻ mặt đặc biệt tức giận.
Lam Kiều không tự chủ thử tươngt tưởng ra cảnh đó, đôi tay nắm chặt: "Thiếu gia nhà ta dù dùng chân bưng bát, chuyền thìa cũng đẹp!"
Dương Huyên duỗi người động tác cứng lại, tên sai vặt này sao lại ngốc đến trình độ này.
Tầm mắt bất ngờ lướt qua eo chân Thôi Vũ, quần áo đơn bạc mùa hè che đậy không được đường cong xinh đẹp......!
Hắn không nhiều lời, lấy hành động tỏ vẻ: Không phải Thôi Vũ đút, hắn không ăn.
Thôi Vũ vỗ trán thở dài.
Hắn thật đúng là không biết, niên thiếu Dương Huyên thích trêu chọc người khác như vậy.
Không có cách nào khác, mọi thứ đều đã nói cho hắn rồi, mọi người chỉ có thể 'hoà hợp ở chung'.
edit wattpad @lilithsiesta
Tuổi trẻ thực tốt, kỹ năng che giấu cảm xúc còn chưa tốt, tương lai cũng có vô số khả năng để cải thiện, hắn vừa lúc nghiên cứu, cũng căn cứ vào biểu hiện này, thể hiện chính mình.
Đối phó hài tử đang trong tuổi dậy thì, hai cái phương hướng đơn giản, một là trở thành đồng bọn cùng y làm trời làm đất, hai là cho y biết, hắn là người có bản lĩnh ở lĩnh vực y luôn quan tâm
Cái thứ nhất, quên nó đi, cái thứ hai......!Hắn sớm muộn gì sẽ làm Dương Huyên từ nội tâm kính phục hắn, thưởng thức hắn, muốn hắn làm quân sư!
Vì thế kế tiếp, lại là một vòng thử nhau, đề phòng, quá trình quan sát lẫn nhau.
Ánh mắt đan xen, lời nói giao phong, mỗi cái ánh mắt rất nhỏ, mỗi câu ngữ khí vi diệu, đều tựa hồ mang theo thâm ý nào đó không thể nói.
Lam Kiều tỏ vẻ......!Nhìn không hiểu.
Chạng vạng, bọn họ ở một chỗ bên hồ nước dừng lại nghỉ ngơi.
Lam Kiều dỡ xe xuống, kéo ngựa đi ăn cái gì đó, thuận tiện tìm chút củi đốt; Thôi Vũ làm cái cần câu đơn giản, ném vào trong hồ câu cá; Dương Huyên......!Dương Huyên nằm ở trên chăn nỉ cạnh Thôi Vũ, lười biếng nằm.
Hôm nay cơm chiều là Thôi Vũ làm.
Lam Kiều tay nghề không tốt lắm, Thôi Vũ thật sự thèm ăn không được, chính mình chủ lý, chỉ huy Lam Kiều hỗ trợ, làm cá nướng, làm canh cá.
Cá nướng mặt ngoài chin vàng, bên trong cháy xem cạnh thơm ngon, tiêu hương ngon miệng, vào miệng là tan, nước canh cá có màu trắng sữa, mềm và mịn...!
Dương Huyên quan sát tổng kết lại thêm một điều: Trù nghệ của con thỏ xinh đẹp này không tồi.
Bởi vì ăn quá vừa lòng, có hai lần thậm chí đã quên chỉ huy Thôi Vũ, chính mình múc canh.
Thôi Vũ quan sát kết quả: Hừm......!Mỹ thực nhưng có thể dùng để công lược.
Có lẽ ăn thực thỏa mãn, dọc theo đường đi cũng lại không gặp được ký hiệu nguy hiểm, Dương Huyên khá thả lỏng, không sai khiến làm chủ tớ hai người lăn lộn, ăn xong liền lên xe chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lam Kiều hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói cùng chủ tử: "Người này thật khó hầu hạ!"
Rửa sạch nồi cụ, đem đồ vật thu thập thanh, Lam Kiều ngồi vào bên người Thôi Vũ, thanh âm đè thấp: "Thiếu gia, ngài nghe ta, nhưng ngàn vạn đừng để Sa Tam lăn lộn ngươi, đúng vậy, hắn tuổi tác nhỏ nên ta không cùng hắn so đo, làm một chút không có gì, nhưng hắn quá dữ, trên người thương lại nặng, ai biết là tình huống như thế nào......"
"Ta biết."
"Hơn nữa hắn bệnh cũng nặng, vạn nhất lây bệnh, ngài còn bị thương kìa......"
"Lam Kiều." Thôi Vũ ánh mắt hơi rũ, thanh âm bình thẳng, "Ta sẽ không có việc gì."
Thần sắc như vậy, Lam Kiều liền biết chủ tử tâm ý đã quyết, tuy không tán đồng, lại cũng không nói cái gì nữa, chỉ là ánh mắt sâu kín lặp lại nhắc nhở: Dù sao cũng phải cẩn thận!
Đứa nhỏ này, thật ra đều muốn tốt cho hắn.
Thôi Vũ xoa xoa thái dương, thanh âm thả chậm, lời nói thấm thía: "Lam Kiều, ta không phải hài đồng ba tuổi, biết nặng nhẹ."
edit wattpad @lilithsiesta, edit wattpad @lilithsiesta
"Ta biết, trước khi chết mẹ ta nói, thiếu gia một phòng đều là sách, khẳng định thông minh tuyệt đỉnh bụng có càn khôn, lời nói thiếu chỉ là điệu thấp không nghĩ nhiều chuyện......" Lam Kiều sờ sờ cái mũi, đôi mắt nhìn về phía một bên, "Nhưng loại sự tình ngoài ý muốn này......!Không phải thì không ai có thể biết được? Vạn lần đừng bất cẩn."
Thôi Vũ ánh mắt lưu chuyển, khóe môi hơi câu, lại biết về nguyên thân một chút, yêu đọc sách.
Cái thuộc tính này không tồi, với tương lai của hắn rất có ích.
"Được, nghe ngươi, ta nhất định sẽ vạn phần cẩn thận."
"Thiếu gia nói chuyện giữ lời! Di? Đó là thứ gì? Thiếu gia ngươi xem ——"
"Là mèo con bị vứt bỏ, thật xấu......"
Ngại nhân gia xấu, vẫn là đem nhân gia ôm trở về đút đồ ăn chăm sóc.
Dương Huyên ánh mắt lướt qua chủ tớ hai người bên ngoài, lại tổng kết thêm nữa một cái kết quả: Con thỏ xinh đẹp này cũng hay mềm lòng.
Bởi vì điểm này, qua ngày thứ ba càng được chắc chắn.
Bởi vì Thôi Vũ lại cứu người..