Thu Tư

Ngồi ở xích đu nhìn lên khoảng trời xanh thẳm, vẻ mặt Thu Tư bình thản như nước. Trên người ấm áp, hơi thở an tâm quen thuộc quanh người làm khóe môi Thu Tư hiện ra nụ cười hạnh phúc. Nhưng khi nhìn chiếc cốc trên tay đối phương thì Thu Tư xụ mặt xuống. “Lại uống sữa nữa hả?”

“Đương nhiên, hiện giờ thân thể em còn yếu. Phải uống nhiều sữa một chút mới có thể bổ sung những chất dinh dưỡng còn thiếu trong cơ thể em được.”

“Biết rồi ngài quản gia ạ.” Nhận sữa và nhấp một ngụm, cảm giác dòng sữa ấm áp chảy xuống dạ dày khiến Thu Tư thấy thật thoải mái. Nhưng hương vị nhất thành bất biến (đã hình thành rồi thì không thay đổi = uống nhiều rồi nên quen vị) vẫn làm Thu Tư bất giác nhíu mày.

Tang Mặc Ngôn cười đầy cưng chiều, lấy một quả cam trong túi ra bóc vỏ và tách một múi cam đút cho Thu Tư. Nhìn lông mày của người yêu đã giãn ra, sắc mặt hắn càng thêm dịu dàng.

Ánh mắt hạnh phúc liếc về phía bên kia hoa biên, ánh nhìn chuyển biến thành nghi hoặc trong chớp mắt, cậu vỗ vào người Tang Mặc Ngôn mấy cái. “Mặc Ngôn, người kia nhìn quen nhỉ?”

Lời nói của Thu Tư làm ánh mắt Tang Mặc Ngôn chuyển từ quả cam trong tay sang hướng kia, ánh mắt dịu dàng vì nhìn thấy người kia mà nhíu lại không vui.

Nhận ra cảm xúc khác lạ của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư hơi tò mò không biết người trẻ tuổi, lại khiến cậu có một cảm giác rất quen thuộc kia là ai? Hơn nữa sao lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ là vị bác mà Tang Mặc Ngôn đã nói, nhưng mà tuổi tác có vẻ không lớn lắm thì phải?


Cô gái kia vô tình lướt tầm mắt về phía hai người, bước chân tao nhã mang theo ánh mắt vui sướng đầy kinh hỉ dừng lại trước mặt họ. “Tang đại ca.”

“Xưng hô này không phải cô có thể gọi được đâu.”

Lời nói lạnh lùng chẳng những mang đến hàn khí đồng thời cũng đưa đến xấu hổ, làn da trắng nõn của cô gái ửng đỏ trong nháy mắt. “Vâng, xin lỗi ngài, chủ tịch Tang.”

Có phần không đồng ý, thanh âm thản nhiên của Thu Tư cũng chậm rãi vang lên. “Mặc Ngôn, không nên nói chuyện với con gái như vậy.”

Cũng không trực tiếp trả lời nhưng vẻ băng khí trên mặt Tang Mặc Ngôn đã bớt đi hiện ra sự dịu dàng quen thuộc với Thu Tư, hắn xoay sang Thu Tư. “Ừ, lần sau anh sẽ cố gắng.”

Thu Tư nhếch mày, mức độ cố gắng này là vô cùng lớn đó. Nhưng không muốn quay lại vấn đề này, ánh mắt Thu Tư nhìn về cô gái kia, bất ngờ nhớ đến thân thể mình không như bình thường mới cuống quýt nhìn qua. Thấy Tang Mặc Ngôn không biết từ khi nào đã choàng lên người cậu một chiếc áo khoác, có chiếc áo này che giấu nên sẽ chỉ làm phần bụng có vẻ mập mạp một chút thôi, Thu Tư cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng bước chân vang lên, một giọng nữ chói tai cũng đến theo: “Ôi, anh chính là vị nam phu nhân thần bí của cháu tôi nhỉ.”

Không trốn tránh hay lảng tránh đi, Thu Tư thản nhiên gật đầu. Nhiều chuyện đã xảy ra cũng làm cậu thay đổi, nhìn vị phu nhân hoa lệ quý phái trước mặt thì trong lòng cậu cũng có chút hiểu rõ. “Chính là cháu. Nói vậy ngài chính là bác của Mặc Ngôn rồi. Cháu chào bác, cháu là Triệu Thu Tư.”

“Ừ.” Trả lời một tiếng, ánh mắt quét về phía thân hình của Thu Tư, ánh mắt cuối cùng của Tang Tĩnh Tuyết dừng lại chỗ bụng Thu Tư làm trong mắt mà mang theo sự khinh thường không thể che giấu. “Thật sự là nghe tên không bằng gặp mặt.”

Thu Tư không nói biết mà chỉ khẽ cười nhẹ làm cho người ta cảm thấy không hèn mọn cũng chẳng thất lễ. Mà Tang Mặc Ngôn ngồi bên cạnh lại ánh lên vẻ lạnh lùng như băng nghìn năm trong mắt. “Nơi này không hoan nghênh các người. Thiệu Vân, thu dọn đồ của hai người này rồi đưa đến khách sạn Nghi Tâm đi.”

Khi Tang Tĩnh Tuyết đến gần Thu Tư và Tang Mặc Ngôn thì Thiệu Vân liền xuất hiện trong hoa viên này, anh tiến lên mấy bước. “Vâng, chủ nhân.”


Đứng ngăn trước Thiệu Vân, Tang Tĩnh Tuyết quay đầu về phía Tang Mặc Ngôn. “Như thế nào ta cũng là bác cháu, cháu sao có thể nói đuổi là đuổi được.”

“Tôi không cần phân rõ trái phải với bà.” Ánh mắt lạnh lùng chuyển về phía Thiệu Vân. “Thiệu Vân.”

“Vâng.” Nói xong, Thiệu Vân linh hoạt vòng qua người Tang Tĩnh Tuyết và đi về phía biệt thự cách đó không xa.

Biết đại thế đã mất, không chịu để mất chút thể diện cuối cùng của mình, Tang Tĩnh Tuyết khôi phục lại thái độ trưởng giả cao ngạo lúc trước, ánh mắt hướng về phía Thu Tư. “Hắn có thể đối xử với bác ruột của mình như vậy đấy, một ngày nào đó chờ ngươi tuổi già xuống sắc rồi thì hắn cũng sẽ vứt bỏ ngươi thôi.”

Với vấn đề này, trái tim Thu Tư vẫn chẳng có chút dao động nào. Đối mặt với Tang Mặc Ngôn, cậu luôn thấy an toàn vì cậu tin tưởng người mà mình đã giao phó cả cuộc đời này. Nhưng mà nói thể nào thì đối phương cũng là trưởng bối, Tang Mặc Ngôn đuổi bà ấy đi như thế…”Mặc Ngôn, không phải anh đã nói bác anh ở lại đây hai ngày sao? Anh để cho bác ấy ở lại được không?”

Biết những lời nói của Tang Tĩnh Tuyết không ảnh hưởng gì đến Thu Tư, Tang Mặc Ngôn cũng yên tâm ôm cậu, hắn không muốn làm người yêu mất hứng nên gật đầu. “Ừ.” Ánh mắt chuyển về phía Tang Tĩnh Tuyết lại trở nên lạnh băng. “Hai ngày này tôi không hi vọng nhìn thấy bà, nếu không đừng trách tôi vô tình.”

Nhìn ra tầm quan trọng của Thu Tư đối với Tang Mặc Ngôn, Tang Tĩnh Tuyết chuyển hướng nhìn cậu. “Vẫn là Thu Tư hiểu lí lẽ, bác cùng cháu thương lượng một chuyện được chứ?”

Cảm giác ánh mắt đối phương có hơi quái dị, Thu Tư mỉm cười. “Mời bác nói.”


“Cháu là đàn ông, không thể sinh con được. Tang gia cũng không thể đoạn tuyệt hậu nhân ở đời này, bác nghĩ…”

“Câm miệng, chuyện của chúng tôi không cần bà quan tâm.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng biểu hiện ra vẻ cực kì tức giận.

“Mặc Ngôn, đừng như vậy.” Vỗ vỗ lưng Tang Mặc Ngôn đang nổi giận. “Bác nói rất đúng.”

“Phải đấy.” Bị cháu mình nhìn chằm chằm đến rét run người, Tang Tĩnh Tuyết dừng ánh mắt trên gương mặt tươi cười ấm áp của Thu Tư. “Cháu xem, bác ở các nơi nghìn chọn vạn lựa được một cô gái giống cháu, cháu xem có phải giống như đúc không?”

Theo tầm mắt của bác Tang, Thu Tư cũng nhìn cô gái kia. Trách không được cậu cảm thấy quen mắt, hóa ra là giống mình. Cậu xoay đầu nhìn Tang Mặc Ngôn đang cố gắng kìm nén cơn giận và ghé sát vài tai hắn nói thầm. “Cô gái này có vẻ không tồi đâu, anh cũng thật diễm phúc.”

Nhìn Thu Tư không có vẻ gì khó chịu cả ngược lại còn trêu đùa hắn nên Tang Mặc Ngôn cũng dần dần bình tĩnh lại, nội tâm còn có hương vị ngọt ngào lan tỏa. “Trong lòng anh chỉ có em, cho dù có một người khác chẳng kém gì em, có giống em thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không chọn vì anh chỉ yêu em thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận