Thu Tư

Ăn cơm chiều và thu dọn xong xuôi, mấy người vô cùng hứng thú với mạt chược này lại tiếp tục bày bài không biết chán mà Thu Tư chơi đến mệt đã nằm dựa trên chiếc ghế sofa mềm mại. Nhìn chương trình Thiệu Vân vì sắp tân niên mà càng thêm náo nhiệt, hai đứa con trai một trái một phải nằm trên đùi cậu, lò sưởi cũng bùng cháy ấm áp, trong phòng còn thoang thoảng mùi vị của điểm tâm và trà sữa, cảm giác xung quanh đều là hương vị của gia đình. Niềm hạnh phúc này trước kia là tâm nguyện duy nhất của cậu cho nên mỗi khi cảm nhận được tư vị này thì đáy lòng Thu Tư đều dạt dào cảm xúc.

Nhận ra khí tức quen thuộc tới gần, Thu Tư thoát khỏi suy nghĩ và ngẩng đầu lên tựa vào lưng sofa. “Sao không chơi nữa?”

Hôn lên trán Thu Tư, Tang Mặc Ngôn mỉm cười dịu dàng. “Thấy không thú vị nên không chơi nữa.” Đi đến bên cạnh Thu Tư, ôm Diệc Thần không chịu đứng dậy lên đùi rồi Tang Mặc Ngôn mới ngồi xuống cạnh cậu, bàn tay cũng tự nhiên vòng qua bờ vai cậu.

Yên tâm dựa vào vòng ôm ấm áp của đối phương, khí tức trầm ổn làm nội tâm Thu Tư chan chứa một loại tình cảm khó nói nên lời. Cậu thật sự hi vọng thời khắc này có thể dừng lại, người thân, bạn bè đều ở bên cạnh, hạnh phúc ấm áp như một ly trà sữa hòa tan trong sinh mệnh đang đến hương vị vô cùng ngọt ngào.


TV vẫn chiếu phim đều đều như trước mà trên mặt Thu Tư thủy chung không ngừng cười nhẹ, có khi quay đầu xem bàn mạt chược không thích hợp với căn phòng khách hoa lệ này, có khi lại nhìn khuôn mặt những người bạn đang chơi bài, mỗi dấu vết nho nhỏ này đều chứa niềm hạnh phúc ấm lòng người.

Tầm mắt quay lại, nhìn nam diễn viên trên màn hình lật từng trang trong quyển album đã cũ, cảnh này như chạm đến kí ức nào đó của Thu Tư. “Mặc Ngôn.”

“Ừ?” Quay đầu lại, Tang Mặc Ngôn nhìn Thu Tư đầy nhu tình. “Sao vậy?”

“Chúng ta trước kia đã từng gặp mặt sao?” Nhớ rõ khi ở trong thư phòng của Tang Mặc Ngôn nhìn thấy quyển album đó đều là ảnh chụp của cậu, năm đó khi chuẩn bị hỏi thì bị một chuyện xen ngang, sau đó lại xảy ra nhiều việc nên cậu cũng quên đi.

Nhếch mày, khóe môi Tang Mặc Ngôn cong lên, hắn vươn tay vén tóc mai của Thu Tư ra sau tai. “Muốn nghe chuyện xưa không?”

Chuyện xưa? Tuy không biết là loại chuyện xưa gì nhưng Thu Tư vẫn gật đầu. “Có.”

“Một người khi còn niên thiếu, vì tài sản trong nhà mà bị người thân thiết kế còn hai bàn tay trắng rồi bị đuổi ra khỏi nhà, vứt bỏ đi thân phận cao quý, hắn trở nên ngay cả tên ăn mày cũng không bằng.” Nhớ lại chuyện nào đó, Tang Mặc Ngôn không chút biểu cảm thuật lại như là chuyện của người khác không liên quan gì đến mình. “Không có ăn, không có uống, ngay khi hắn nghĩ rằng không còn hy vọng để sống tiếp thì một ánh mặt trời xuất hiện, chiếu sáng thể giới nội tâm của hắn.” Nói đến đây, sự dịu dàng trong ánh mắt Tang Mặc Ngôn càng đậm, hắn nở nụ cười và nhìn Thu Tư. “Em có biết ‘ánh mặt trời’ này là ai không?”


Thu Tư đưa tay vuốt mặt mình, trên gương mặt có vẻ thất vọng và cô đơn. “Là vì em giống người ấy nên anh mới chọn em à?”

Không hiểu câu nói làm Tang Mặc Ngôn khó có lúc ngẩn người cảm thấy hồ đồ. Lúc sau phản ứng lại mới phát hiện ra Thu Tư hiểu lầm nên hắn không nhịn được mà bật cười. “Thu Tư, đừng nghĩ linh tình, diễn viên trong cố sự đó là em mà!” Là người anh yêu thương nhất trên đời.

“Em?” Nhíu mày ngẫm nghĩ, vẻ mặt đầy thắc mắc. “Nhưng sao em chẳng có ấn tượng gì thế?”

“Điều này cũng không quan trọng.” Ôm Thu Tư vào lòng, hắn nở một nụ cười dịu dàng như hoa. “Quan trọng là…anh yêu em.”


Tựa vào ngực Tang Mặc Ngôn, nghe nhịp đập có tiết tấu cùng với câu nói kia làm Thu Tư say mê trong đó, cậu ngẩng đầu lên và chân thành trả lời. “Em cũng yêu anh.”

Họ nhìn nhau cười, không nói gì nhưng tình cảm vẫn tràn đầy. Bỗng đứa nhỏ trong lòng bất ngờ lẩm bẩm một tiếng, lúc này Thu Tư mới nhớ ra hai đứa nằm trong lòng mình. Nhưng nghe tiếng hít thở khe khẽ kia làm Thu Tư thở phào, nghĩ rằng hai đứa đã ngủ say lâu lắm rồi. Cảm giác yêu đương vụng trộm này làm tim Thu Tư đập thình thịch, biểu cảm “đáng yêu” này làm Tang Mặc Ngôn không kìm chế được cúi đầu hôn lên đôi môi mê người kia, hắn hơi dụ dỗ một chút rồi dịu dàng nói. “Chúng ta về phòng đi!”

Hai má hơi hơi ửng đỏ, Thu Tư có chút ngượng ngùng gật đầu. “Ừ.”

Họ đứng lên, mỗi người nhẹ nhàng ôm một đứa nhỏ đi lên lầu. Không ai chú ý đến bọn họ rời đi, tiếng mạt chược vẫn vang lên trong phòng khách, Vương Lạc như một đứa trẻ chơi xấu, Thiệu Vân vẫn ôn hòa như thế, Minh Nhược Phong luôn luôn là bình tĩnh và Lưu Văn Hạo thủy chung ôm thái độ xem náo nhiệt nhìn hai người khác. Bên ngoài từng bông tuyết trắng xóa bay lượn, rắc lên mặt đất muôn tía nghìn hồng. Mà sau khi đưa bọn nhỏ về phòng ngủ say, Tang Mặc Ngôn và Thu Tư trở lại gian phòng của mình, nhẹ nhàng kéo bức màn lại và mơ hồ cũng chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh gắn bó với nhau mà thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận