Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật


“Tuyệt vời, quả là cảnh đẹp tuyệt vời.”

Hai người kinh ngạc, hướng ra chỗ phát ra âm thanh.

“Quá hoàn mỹ .”

Một người đang ôm máy quay phim hưng phấn đi về phía hai người: “Hế lô, ta là Lương Chí Hàng, người đam mê chụp ảnh các cặp đôi.”

“A? Chào ngươi, ta là Trần Mặc.”

Nhìn thấy đối phương tự giới thiệu, Trần Mặc cũng lịch sự trả lời một câu.

“Ta tới bãi biển để tìm linh cảm cho tác phẩm, vô tình chụp được cảnh hai người hôn nhau.

Quá hoàn mỹ, ta muốn tấm ảnh vừa rồi để tham gia cuộc thi toàn quốc, hy vọng được hai người đồng ý.”

Lương Chí Hàng kích động mở máy ảnh trong tay, đem hình chụp vừa rồi cho Trần Mặc nhìn.

Tiểu Ngư không ngờ mình lại bị người ta chụp ảnh, cô ngượng ngùng trốn sau lưng Trần Mặc, hận không thể tìm một chỗ khe hở chui xuống dưới.

Đây là nụ hôn đầu của cô đó!

“Ảnh này tràn ngập ánh sáng trong đêm đen, rực rỡ cả một vùng trời, gọi là Dạ Quang đi.”

Lương Chí Hàng cực kỳ hưng phấn, hoàn toàn không có chú ý thái độ khác thường của hai người Trần Mặc.

Nụ hôn vừa rồi của hai người rất tự nhiên, tựa như thân quen đã lâu, hòa hợp vô cùng, nếu là diễn xuất thì không thể chụp được như vậy.

Hơn nữa, nụ hôn đó đã thể hiện trọn vẹn tình yêu của hai bên, còn có cảnh biển về đêm làm nền, quả thực là cảnh đẹp hiếm có khó tìm.

Trần Mặc nhìn thấy ảnh chụp, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời, quả thực rất đẹp.

“Cảnh đẹp, người còn đẹp hơn.”

Trần Mặc vừa nói xong, cũng cảm giác phần eo hơi hơi đau xót, Tiểu Ngư đem khuôn mặt chôn ở sau lưng của hắn, ngón tay túm lấy phần nhiều thịt nhất chỗ eo hắn mà nhéo mạnh một cái.

Lương Chí Hàng vui mừng: “Chính khoảnh khắc này đã thôi thúc ta chụp ảnh, chắc chắn nó sẽ giúp ta đoạt giải.”

Trong tất cả các tác phẩm của Lương Chí Hàng, đây là bức ảnh khiến hắn vừa ý nhất.

“Ngươi gửi ảnh chụp cho chúng ta, chúng ta sẽ đồng ý cho ngươi đem ảnh dự thi.”

Trần Mặc nhìn ảnh chụp rồi nói.

“Tốt quá, ngươi thêm WeChat của ta đi, sau khi hậu kỳ xong xuôi, ta nhất định sẽ gửi ngay cho ngươi.”

Lương Chí Hàng lập tức đáp ứng, lấy điện thoại ra rồi thêm WeChat của Trần Mặc.

Một lúc sau khi Lương Chí Hàng rời đi, sắc mặt Tiểu Ngư vẫn đỏ ửng, ôm chặt lấy cánh tay Trần Mặc.

“Sao ngươi lại đáp ứng hắn, cho hắn cầm ảnh đi dự thi?”

“Cái kia là nghệ thuật sáng tác, linh cảm ngàn năm khó gặp.

Huống hồ hắn giúp chúng ta chụp lại khoảng khắc kia, sau này chúng ta có thể lấy ra ôn lại kỷ niệm.

Nào, đến đây một chút.”

Tiểu Ngư ngượng ngùng cúi đầu, không nói lời nào.

Hai người đi dạo trên bờ biển, cùng nhau ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp phía trước.

Chuyện vừa nãy cũng không quá ảnh hưởng đến tâm tình của họ, vì đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên, nếu có chút trắc trở thì càng thêm hoàn mỹ.

Niềm vui ngắn hạn chẳng tày gang, Trần Mặc lần nữa lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, sắc mặt trở nên cổ quái.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ta không thể không nói cho ngươi nghe một tin xấu, hiện tại đã là 11h30, ký túc xá đã đóng cửa, ngươi không thể về ký túc xá được rồi.”

Trần Mặc cười nói.

“Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh vậy.”

Tiểu Ngư không tin, đoạt lấy điện thoại: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Có hai sự lựa chọn, một là thuê khách sạn, hai là về phòng trọ của ta.”

Trần Mặc thoải mái mà nở nụ cười trêu chọc.

“Ngươi cố tình.”

Tiểu Ngư đỏ mặt, nhéo vào eo Trần Mặc.

“Ta thề, ta tuyệt đối không có bày trò.”

Trần Mặc bị nhéo, hít một ngụm khí lạnh, giơ bốn ngón tay lên thề.

“Ta không tới khách sạn.”

“Vậy đến chỗ của ta đi.”

Trần Mặc cùng Tiểu Ngư tìm được chiếc xe đạp, hai người leo lên đạp về phòng trọ của Trần Mặc.
....
....
Khi hai người trở về phòng trọ đã là hơn mười hai giờ, vừa bước vào phòng của Trần Mặc, Tiểu Ngư lập tức trở nên khẩn trương hơn, nghĩ đến tối nay phải ở chung với hắn, trong lòng cô như có một con nai con đang chạy lung tung.

“Ta đi vệ sinh.”

Trần Mặc nhìn bóng lưng trốn tránh của Tiểu Ngư, hắn cười khà khà rồi ngồi trước máy tính, bắt đầu xem bức ảnh mà Lương Chí Hàng vừa gửi qua.

Không thể không nói, bức ảnh này quả thực rất đẹp, huống chi nhân vật chính còn là hắn.

Một lúc sau, Tiểu Ngư mới ra khỏi nhà vệ sinh, gương mặt đỏ bừng, do dự rất lâu mới bò lên giường nằm: “Ta ngủ trước đây.”

“Ngủ đi.”

Trần Mặc biết tối nay là một đêm chật vật với mình.

Hắn chuyển sự chú ý đến máy tính, cưỡng ép bản thân bình tĩnh rồi tiếp tục viết code.

Đoạn code của hệ điều hành điện thoại dần dần kéo dài ra trên màn hình.

Tiểu Ngư nằm trên giường, cô cũng không ngủ được, đành trở mình qua lại.

Cô nhìn thấy Trần Mặc đang chuyên tâm viết code, chợ nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm nay, khóe miệng mang theo một nụ cười xấu hổ mà ngọt ngào.

Không biết qua bao lâu, Trần Mặc ngồi trước máy tính cũng cử động.

Tiểu Ngư vội vàng nhắm mắt, trong lòng bắt đầu hồi hộp.

Nhìn thấy tiểu Ngư đang nhắm chặt hai mắt trên giường, gương mặt của Trần Mặc hơi xụ xuống, vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi nhẹ nhàng bò lên giường.

Ông trời đã cho hắn một cơ hội, không thể kích động, kích động rất dễ gây ra án mạng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui