Thư Viện Thiên Đạo

(1)Huyền không hành châm: cách châm cứu không cần chạm vào bệnh nhân.

Chân bị thương này, tuy đi lại bình thường thì không sao, nhưng nó đã hành hạ cô không ít lúc tu luyện, giống như chất độc ngấm trong xương vậy. Nửa năm nay, hầu như cô không có nổi một nụ cười.

Cũng chính vì vậy, bây giờ cô mới trở nên nhút nhát, không muốn nói chuyện với người lạ.

Cô cứ ngỡ cả đời này cũng chẳng thể nào chữa khỏi được, không ngờ vị thầy giáo Trương Huyền mà ai ai cũng gọi là ăn hại này, lại bảo chỉ là “chuyện nhỏ”, khiến cô khó lòng tin vào lỗ tai mình.

Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ nghĩ đây là bốc phét, nhưng đối phương mở miệng là nói trúng nguyên nhân bị thương, khiến trong lòng cô ấy không khỏi lóe lên hy vọng.

“Bảo ngươi vào đây một mình, đương nhiên là để trị liệu cho ngươi rồi! Được rồi, thả lỏng toàn thân!”

Trương Huyền lấy một chiếc hộp ngọc không lớn lắm ra, mở nắp, bên trong chứa đây những cây kim châm cứu có dài có ngắn.

Là người luyện võ, bị thương là chuyện bình thường. Vì vậy học viện có trang bị thêm thứ này trong mỗi phòng học, dùng để giúp người ta lưu thông huyết mạch, tạm thời làm cho vết thương dịu bớt.

“Dạ!” Thấy giọng nói của Trương Huyền rất bình tĩnh, tự tin chứ không phải khoe khoang, chẳng hiểu tại sao, sâu thẳm trong lòng Vương Dĩnh lại dấy lên niềm tin, ngay lập tức cô thả lỏng toàn thân.

Vút!

Trương Huyền ngồi yên tại chỗ, lấy một cây ngân châm ra, búng thẳng qua.

Một tiếng vút khẽ vang lên, cây châm mang theo chân khí của hắn bay thẳng về phía Vương Dĩnh, cắm vào chân cô bé.

“Đây là… huyền không hành châm?” Vương Dĩnh há hốc mồm, toàn thân lại run lên bần bật.

Huyền không hành châm, là không cần tiếp xúc với thân thể người bệnh, mà hoàn toàn dựa vào khả năng khống chế sức mạnh chuẩn xác của người luyện võ, điều khiển cây kim đâm vào vị trí mình muốn.

Làm như vậy, thầy thuốc là nam giới không cần chạm vào người bệnh là nữ mà vẫn có thể châm cứu, tránh được không ít những tình huống khó xử không cần thiết.

Cách hành châm này, nói thì đơn giản nhưng trên thực tế thì vô cùng phức tạp. Đầu tiên, thầy thuốc phải hoàn toàn khống chế được sức mạnh của mình, chỉ cần một sơ sót nhỏ thì có thể dẫn đến thất bại! Mặt khác, yêu cầu về nhãn lực cũng rất cao, cách một lớp quần áo nên không hề dễ dàng để xác định vị trí huyệt đạo, một khi xác định sai thì sẽ mang đến đủ loại phiền phức!

Đại sư Nguyên Ngữ từng nói, muốn huyền không hành châm, thì ít nhất phải tu luyện đến cảnh giới Đỉnh Lực mới làm được!

Không lẽ ông thầy bị cả học viện gọi là ăn hại này, đã đạt đến cảnh giới ấy?

Chuyện này không thể nào!

Đạt đến cảnh giới Đỉnh Lực này, ai nấy cũng cực kỳ nổi tiếng, giống như thầy Lục Tầm vậy. Theo lời lão Lưu nói, thầy Trương Huyền cũng chỉ mới đến cảnh giới Chân Khí, vẫn còn cách cảnh giới Đỉnh Lực một quãng rất xa!

Cảnh giới Chân Khí mà có thể huyền không hành châm sao?

Cô không dám tin!

Véo véo véo véo!

Đang lúc cô cảm thấy vô cùng hoang mang, thanh niên trước mặt lại bắn thêm mấy cây kim châm cứu nữa.

Một chuỗi tiếng gió rít vang lên, mấy cây kim châm đâm vào chân cô, độ sâu đều tương đồng nhau, đủ để thấy khả năng khống chế sức mạnh của đối phương đã đạt tới trình độ cực kỳ chuẩn xác.

Kim châm cắm lên chân xong rồi, Vương Dĩnh đang nghĩ đối phương sẽ điều trị thế nào, thì thấy thanh niên vung tay quét ngang một cái, chân khí quấn trên kim châm đồng loạt bị rung lên, chui vào huyệt đạo.

“A…”

Chân khí đi vào cơ thể, sau một hồi tê dại, huyệt đạo bị phong bế trước đây đã khai thông ngay lập tức.

“Đây… đây… đây là chân khí thượng đẳng?”

Sau một hồi tê buốt, Vương Dĩnh “thấy” rõ chân khí đi vào cơ thể cô có hình dáng thế nào!

Trong vắt như nước, không chút tạp chất.

Chỉ khi nào là… chân khí thượng đẳng thì mới có thể như vậy!

Chân khí thượng phẩm?

Loại chân khí này, chỉ có các công pháp cấp Thần, Thánh mới có thể tu luyện ra được. Cả vương quốc Thiên Huyền, chưa từng nghe thấy ai có thể tu luyện ra được. Ông thầy ăn hại này, lại có thể? Có khi nào mình nhìn nhầm không…

“Xong rồi đấy!”

Đang lúc còn bàng hoàng, cô bỗng cảm thấy kế cả người nhẹ bẫng, kim châm cũng đã được đối phương thu lại hết.

Kế đó, Vương Dĩnh liền cảm thấy đôi chân mình nhẹ nhàng như gió, một cảm giác trước nay chưa từng có.

Sau khi bị thương, đôi chân cô tuy vẫn có thể đi lại bình thường, nhưng giống như bị bó bột vậy, không lúc nào không thấy cứng nhắc. Còn bây giờ, cô chỉ cảm thấy có một cảm giác sảng khoái đang tràn ra, giống như đã phá vỡ một khối gông cùm nào đó, đôi chân cô trở nên cực kỳ linh hoạt.

“Chân của ta…”

Dẫu ngốc đến mấy cô cùng nhận ra được, chân cô đã hoàn toàn bình phục!

“Thầy, cảm ơn thầy…”

Đầu gối mềm nhũn, Vương Dĩnh quỳ xụp xuống, đôi mắt đỏ hoe.

Vì một ngày này, cô đã chờ đợi không biết bao lâu rồi, thậm chí đã có lúc cô rơi vào tuyệt vọng. Nằm mơ cô cũng không ngờ, chứng bệnh bất trị này, lại được ông thầy kém cỏi nhất học viện chữa lành!

“Thực ra… thầy vốn là người rất có bản lĩnh, chẳng qua là khiêm nhường trước người ta…” Trong đầu Vương Dĩnh chợt trào ra cái ý nghĩ này.

Nếu như không phải vì khiêm nhường, thì dù chưa biết thầy này giảng dạy thế nào, chỉ riêng chuyện trị lành đôi chân của mình, chắc chắn đã đủ để lại tiếng tăm cực lớn trong học viện rồi. Làm sao có thể rơi vào tình cảnh làm ông thầy đội sổ trong cuộc khảo hạch giáo viên?

Nghĩ như vậy, Vương Dĩnh quỳ thẳng trên đất, cam tâm tình nguyện bái Trương Huyền làm thầy, không còn muốn rút khỏi lớp nữa.

“Ừm, chân đã chữa xong rồi, thì ra ngoài cố gắng tu luyện. Nếu có vấn đề gì thì đi hỏi ta!” Trương Huyền vẫy tay, dặn dò thêm: “Tiện thể gọi Lưu Dương vào đây!”

“Dạ!” Vương Dĩnh lui ra với vẻ mặt đầy phấn chấn.

………………..

“Lát nữa ta sẽ xin rút khỏi lớp, các ngươi có ai muốn rút cùng ta không?

Trong lớp học, sau khi bốn người Lưu Dương, Trịnh Dương, Triệu Nhã và Viên Đào đã làm quen nhau, thì Lưu Dương chợt lên tiếng.

Nói thật lòng, cậu ta đang vô cùng buồn bực.

Cậu ta là người trong tốp 100 của kỳ thi khảo hạch đầu vào, bao nhiều giáo viên cao cấp muốn giành về, kết quả lại vì một cuộc đánh cược của hai ông thầy, mà rơi vào tay gã ăn hại nhất học viện này!

Nỗi phẫn uất lớn lao này, khiến cậu ta có hơi điên tiết.

Mặc kệ thế nào, hôm nay cậu cũng phải xin rút khỏi lớp, dẫu có bị đuổi học… Cho dù là người nào cũng không thể ngăn được bước chân của cậu ta!

“Ta… cũng muốn rút, có điều… lại sợ thầy nổi giận, cho ta một trận!” Cậu nhóc mập Viên Đào nói.

“Tức giận? Hừ, hắn ta giận thì làm gì được cậu? Ta không muốn mình bị hắn ta chỉ điểm đến tẩu hỏa nhập ma đâu!” Lưu Dương gằn giọng.

“Tẩu hỏa nhập ma?” Trịnh Dương ngạc nhiên nhìn qua.

Cậu chỉ biết ông thầy của mình thi khảo hạch đứng hạng bét, chứ chưa hề nghe nói chuyện ông ta chỉ điểm học trò đến tẩu hỏa nhập ma.

“Ừ!” Lưu Dương nói: “Không tin thì các ngươi cứ chờ đó, lát nữa Vương Dĩnh ra, chắc chắn vẻ mặt sẽ rất khó coi cho mà xem. Thậm chí còn thấy mình bị lừa nữa! Trình độ của ông thầy Trương Huyền này ra làm sao, ta đã thăm dò rõ ràng từ sớm. Nếu có thể chỉ điểm được cho người ta, thì tuyệt đối không rơi vào cảnh ngộ bị tất cả giáo viên khác khinh thường…”

Kẹt!

Đang nói chuyện thì chợt cửa mở, Vương Dĩnh bước ra với vẻ mặt hồ hởi.

“Hả?”

Vốn cứ ngỡ cô ấy sẽ bước ra với vẻ mặt vô cùng sầu thảm, ai ngờ lại phấn chấn đến thế, khiến Lưu Dương không khỏi ngỡ ngàng.

Mấy người bạn học còn lại cũng rất tò mò.

Niềm vui này xuất phát từ tận đáy lòng, chắc chắn cô ấy đã có thu hoạch rất lớn nên mới có bộ dạng như thế.

Lẽ nào ông thầy nổi tiếng kém cỏi đó, thực sự có thể chỉ điểm được sao?

Một lần chỉ điểm, đã khiến học trò phấn chấn cứ như nhặt được báu vật vậy, dẫu có là thầy Lục Tầm nổi danh nhất học viện, cũng chẳng làm được!

“Lưu Dương, thầy gọi ngươi vào đấy!” Không biết những người khác đang nghĩ gì, Vương Dĩnh chuyển lời rồi đi qua một bên bắt đầu tu luyện.

“Ta?” Lưu Dương nghiến răng: “Ta cũng đang muốn xem xem lão thấy ấy sẽ chỉ điểm ta thế nào! Chỉ không ra, ta nhất định sẽ rút khỏi lớp ngay và luôn.”

Lưu Dương nói thầm trong bụng, đi vào trong phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui