Thư Viện Thiên Đạo

“Không thể nào…”

Vương Đào cũng sửng sốt, không dám tin.

Trước khi đến đây, cậu ta đã thăm dò thực lực của Trương Huyền, cảnh giới Chân Khí, kém cỏi vô cùng!

Sao có thể chỉ với hai ngón tay đã kẹp cứng đòn tấn công của mình?

Có thể làm được như vậy, không chỉ cần sức mạnh mà còn phải nắm chắc thời điểm, lực xuất chiêu, phương vị… đủ thứ điều kiện. Chỉ cần sai sót mảy may thì ngón tay sẽ bị chém đứt, người cũng bị thương!

Dẫu có là thầy giáo của cậu ta, một trưởng lão đạt cảnh giới Tịch Huyệt, cũng không làm được! Một tên khốn bị gọi là ăn hại lại…

Sao có thể như vậy được!

“Trùng hợp, chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi!”

Ý nghĩa này vừa lóe lên trong đầu, sắc mặt Vương Đào lại trở nên hung tợn, hai tay gồng mạnh, hét vang: “Buông tay!”

Cậu ta định rút cây kiếm ra khỏi hai ngón tay của đối phương.

Có điều, rút đến mấy lần, gân xanh nổi đầy trên trán, cả người thoát lực đến hộc máu đến nơi, cậu mới kinh hoàng nhận ra trường kiếm bị kẹp trong tay đối phương hệt như đã cắm rễ, rút mạnh đến đâu cũng chẳng nhúc nhích mảy may.

Chuyện này không khoa học!

Đợt khảo hạch giáo viên lần trước mới qua chưa lâu, chuyện hắn ta chỉ mới đạt đến cảnh giới Chân Khí viên mãn, cả học viện ai ai cũng biết… Hơn nữa, dẫu có đột phá thành công thì cũng chỉ ở cảnh giới Bì Cốt, ngang ngửa với mình. Đâu có lý nào chỉ với hai ngón tay đã khiến mình bế tắc?

“Ra ngoài!”

Đang lúc cậu ta cảm thấy nghi hoặc thì một luồng kình lực truyền qua thân kiếm, bên tai cậu lập tức vang lên tiếng nói lạnh lùng của đối phương.

Vù!

Còn chưa kịp phản ứng gì, cả người cậu ta đã bay lên.

Rầm!

Đầu cậu ta đập mở cánh cửa lớp học, sau đó văng ra ngoài.

“Xong rồi, chúng ta học tiếp nào!” Ném Vương Đào bay ra ngoài xong, Trương Huyền quay lại nói với học trò bằng giọng điệu dửng dưng như không.

“… …”

Vương Dĩnh, Triệu Nhã, Lưu Dương, Trịnh Dương và Viên Đào, đồng loạt trố mắt nhìn nhau, cảm thấy đầu óc mình như bị chết máy, bàng hoàng tột độ.

Đó là cao thủ cảnh giới Bì Cốt, chưa thể dốc toàn lực vung kiếm đã bị chặn lại nhẹ nhàng, còn bị ném bay ra ngoài như ném đồ chơi…

Ông thầy của họ chẳng phải là người kém cỏi nhất, thực lực yếu nhất học viện sao?

Làm sao có thể làm được?

“Thầy… đang che giấu thực lực?” Đột nhiên Triệu Nhã vỡ ra, kích động đến đỏ bừng cả mặt.

Chỉ có một cách duy nhất mới giải thích nổi, đó là thầy đang che giấu thực lực của mình!

Bằng không, thì tại sao vấn đề chẳng ai nhìn ra được, thì hắn chỉ một lời đã điểm trúng, nhẹ nhàng chỉ điểm một lần, đã khiến khả năng chiến đấu của học trò tăng lên gấp đôi?

Triệu Nhã đã hiểu ra, những người còn lại cũng đâu phải dạng ngốc, ai nấy cũng đều phấn khích, siết chặt nắm đấm.

Vào học viện học tập, ai mà chẳng muốn được một người thầy lợi hại như vậy chỉ điểm?

Trước đây mấy người cứ nghĩ, theo học với ông thầy kém cỏi nhất trường này, những tháng ngày sắp đến sẽ vô cùng đau khổ. Bây giờ mới vỡ ra… họ đã vớ bẫm rồi, cực kỳ vớ bẫm!

Ông thầy tai tiếng nhất học viện này, lại là một… cao thủ tuyệt thế?

“Vâng!”

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều không còn nghi ngờ gì nữa, kích động gật đầu lia lịa. Cả Trịnh Dương, trước đây vẫn còn cảm thấy buồn bã, bây giờ thì vô cùng hưng phấn mà chăm chú lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót lời thầy dạy.

Nào là thầy Lục Tầm, nào là thầy Vương Siêu… chớp mắt đều bị vứt lại sau lưng.

Đừng nói là họ, cả trưỡng lão mà sánh với thấy Trương Huyền, e là cũng phải lạy dài.

………..

“Thiếu gia xông vào như vậy, chắc không sao đâu nhỉ?”

Ngoài lớp học, lão Lưu thấy hơi lo khi Vương Đào đùng đùng xông vào lớp học như thế.

“Yên tâm đi, thiếu gia Vương Đào đã đạt đến cảnh giới Bì Cốt, tên Trương Huyền kia chỉ mới ở cảnh giới Chân Khí mà thôi, ắt sẽ bị thiếu gia nhà ông dạy cho một bài học đích đáng, rồi đưa tiểu thư Vương Dĩnh ra.” Diêu Hàn vừa gật gù vừa mỉm cười.

Ông ta đang mơ màng tới cảnh tượng gã thầy giáo vô liêm sỉ kia bị đánh đến răng rơi đầy đất, thảm thiết đến không dám nhìn, lại chợt nghe thấy ở trong lớp học vang lên tiếng gào đầy giận dữ của Vương Đào.

“Bắt đầu rồi đây!” Diêu Hàn nhướn mày, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Tên Trương Huyền này chỉ là cái thứ rác rưởi đội sổ toàn trường, ông ta vốn chẳng buồn quan tâm, nhưng hắn lại dám vô lễ với tiểu thư! Nếu không phải hắn đã làm gì đó, đã nói gì đó, thì tiểu thư sao có thể cam tâm tình nguyện làm học trò của hắn?

Nếu ông ta ra tay, chắc chắn sẽ khiến tiểu thư không vui, hơn nữa còn có thể đắc tội với học viện Hồng Thiên. Giờ Vương Đào chịu ra tay thì còn gì bằng nữa!

Học viện Hồng Thiên nằm trong đế đô Thiên Huyền, nhà họ Vương là cường hào ở đất này, dù có đánh một ông thầy giáo thì chắc chắn cũng có biện pháp xử lý! Hơn nữa, Vương Đào còn là học trò của trưởng lão, địa vị cao quý, để cậu ấy ra tay thì càng chính đáng và thích hợp hơn hẳn bản thân ông ta.

“Khặc khặc, đúng lúc ta muốn xem xem, gã rác rưởi này sẽ muối mặt như thế nào…”

Càng nghĩ càng thấy vui sướng, Diêu Hàn lặng lẽ đến trước cửa, định hé cửa ra, len lén quan sát bên trong. Có điều chỉ vừa đến trước cửa, thì bên tai ông ta vang lên một tiếng “Ầm!”, cánh cửa đang đóng kín đột nhiên bị mở tung ra.

Bốp!

Cửa sắt thình lình bật ra, Diêu Hàn không kịp phản ứng, bị đập thẳng vào mặt, đang choáng váng, xây xẩm, thì đầu lại bị đập thêm cái nữa!

Rắc rắc!

Đầu và mặt ông ta lại bị đập mạnh, tiếng xương vỡ vang lên, hai cái răng vất vả lắm mới giữ lại được, cũng đã hy sinh rất vinh quang.

“Ối!”

Cơn đau đớn kịch liệt khiến Diêu Hàn co rút người lại, phun ra một mồm máu tươi.

Không phải ông ta yếu, mà là… thương tích tối hôm qua vẫn chưa hồi phục. Hôm qua mặt bị đánh quá dã man, bây giờ, trước thì cửa sắt đập trúng, sau thì bị thứ gì đó va vào đầu…. không chết ngay tại chỗ là giỏi lắm rồi.

“Thiếu gia…”

Lão Lưu bấy giờ mới nhận ra, thứ bay ra ngoài chính là thiếu gia nhà mình, lão vội hớt ha hớt hải chạy lại.

Vương Đào bị tông vào cửa sắt, nhưng đã có bao thịt Diêu Hàn hứng lấy nên chẳng bị thương. Cậu ta lập tức đứng dậy, nhớ lại cảnh vừa rồi gã “ăn hại” chặn đứng đòn tấn công của mình, rồi tiện tay ném mình bay ra ngoài mà còn thấy sợ. Dẫu ngoài miệng vẫn quát tháo ầm ĩ, nhưng cậu ta lại không dám xông vào lần nữa.

“Vương Đào thiếu gia, cậu… cậu…”

Đang xây xẩm mặt mày, Diêu Hàn bây giờ mới nhận ra, thứ đập vào mình chính là Vương Đào. Ông ta loạng choạng đứng dậy, vô cùng kinh ngạc.

“Chẳng phải cậu đi đánh người ta sao? Sao lại bay ra ngoài?”

“Ta… ta đang luyện một môn võ công mới!” Vương Đào không dám kể việc mình bị gã “ăn hại” ném ra ngoài, đành kiếm cớ lấp liếm.

“Võ công?” Lúc đó Diêu Hàn đang bị tông đến xây xẩm mặt mày, cũng chưa kịp nhìn rõ, vội vàng hỏi: “Cậu đã vạch trần bộ mặt thật của thằng khốn ấy chưa? Tiểu thư nhà chúng ta nói sao…”

“Phù phù, ta… vẫn chưa kịp ra tay, thì bị em ta đuổi ra ngoài rồi. Ta thấy… hay là chúng ta cứ đợi ở đây đi!” Vương Đào lúng túng đáp.

Vừa rồi hùng hùng hổ hổ đòi vạch mặt người ta, kết quả lại bị ném văng ra ngoài, chuyện xấu hổ như vậy, đánh chết cậu ta cũng không dám kể cho ai biết!

“Đợi?”

Diêu Hàn ngơ ngác gãi gãi đầu, trong lòng đầy ngờ vực, có điều thấy không tiện vặn hỏi nên đổi đề tài khác: “Vương Đào thiếu gia, cậu là học viên lâu năm của học viện Hồng Thiên, đúng lúc ta có một chuyện muốn hỏi thăm!”

“Mời nói!”

Thấy ông ta không vặn hỏi chuyện xảy ra trong lớp học, Vương Đào cũng thở phào, vội vàng đáp.

“Học viện của chúng ta có vị giáo viên nữ nào, trong tên có chữ ‘Bích’ không?” Nhớ đến thằng khốn nạn tối hôm qua đánh mình, Diêu Hàn giận muốn sôi gan.

“Bích? Nổi tiếng nhất chính là nữ thần của học viện, Thẩm Bích Như! Ta nghe nói gã thầy Trương Huyền này, cũng muốn theo đuổi cô ấy, đúng là cóc mà đòi ăn thịt nga, đũa mốc đòi chòi…”

Vương Đào nói nửa chừng thì chợt khựng lại.

Trước đây, ai ai cũng biết thực lực của Trương Huyền kém cỏi, dạy học lại tệ, còn đòi theo đuổi nữ thần Thẩm Bích Như nên mới nói như vậy. Bây giờ, đích thân cậu ta đã chứng kiến thực lực của đối phương, bản thân cậu ta cũng không thể đấu lại được. Giờ mà còn nói hắn ta là cóc đòi ăn thịt thiên nga thì có hơi không đúng lắm.

“Thẩm Bích Như? Trương Huyền theo đuổi cô ấy?” Đôi mắt Diêu Hàn lóe sáng, lập tức hiểu ra, người mà chính mồm thằng khốn nạn tối hôm qua đã nói, chắc chắn chính là vị này. Diêu Hàn hỏi tiếp: “Ngoài Trương Huyền ra, còn thầy nào theo đuổi cô ấy nữa không?”

“Cô Thẩm Bích Như xinh đẹp như vậy, thầy giáo theo đuổi cô ấy thì nhiều lắm, ta cũng chẳng đếm xuể. Có điều, người nổi danh nhất, đáng để nhắc tới chính là cháu nội của trưởng lão Thượng Thần, thầy Thượng Bân!” Vương Đào ngẫm nghĩ một lát, thì ngờ vực nhìn qua: “Diêu quản gia hỏi chuyện này làm gì vậy?”

“À, thì hỏi cho vui ấy mà, hỏi cho vui!” Diêu Hàn không hỏi nữa, nhưng trong lòng thì đang sôi sục.

“Trở về thăm dò thêm mới được. Để xem tên Thượng Bân này hôm qua có xích mích gì với Trương Huyền không, là đủ để chắc chắn rồi. Nếu như đúng là hắn, thì dẫu có là cháu nội của trưởng lão, nhất định cũng phải cho hắn biết tay…”

Quản gia thành Bạch Ngọc, dưới một người, trên vạn người, đã khi nào mà ông ta phải cam chịu nỗi tức tưởi này.

Ông ta thề không làm người nếu không báo được thù, và cũng là để giải nổi hận trong lòng.

……………………………….

Bên này, Diêu Hàn đang suy ngẫm xem tìm ai để hỏi thăm tiếp, thì bên kia, đương sự Thượng Bân vừa cho học trò tan học. Ngay lúc đi ra khỏi lớp thì hắn gặp ngay một người thanh niên.

Thầy giáo Tào Hùng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui