Thư Viện Thiên Đạo

“… …” Hoàng Ngữ chỉ thấy mặt mày xây xẩm, suýt nữa lăn ra hôn đất mẹ.

Cả Trấn Nam Vương mà cũng không biết? Đại ca à, anh có phải là người ở vương quốc Thiên Huyền không vậy? Không lẽ anh mới chui từ cái hang hốc nào ra!

Lúc này, cô đã thấy hơi hối hận khi đưa thằng cha này đến đây!

Chẳng biết gì hết cả, nhỡ đâu hắn nói bậy cái gì, chính mình chắc chắn sẽ bị vạ lây!

Thực ra không phải Trương Huyền đang giả ngu, mà đích xác là hắn không biết thật.

Tiền thân chỉ là ông thầy giáo đội sổ trong của học viện, ngày ngày bận lo nghĩ làm sao để không bị đuổi ra khỏi học viện, chưa từng nghe ngóng tin tức thời sự trong vương quốc, nên có thể nói là mù tịt về tình hình xã hội. Còn hắn vừa mới xuyên không qua đây, đến mấy cái phòng ban còn chưa phân biệt rõ ràng thì làm sao biết được Trấn Nam Vương là ai.

Kẽo kẹt!

Hoàng Ngữ đang định giới thiệu qua về chiến tích huy hoàng của Trấn Nam Vương thì nghe thấy cánh cổng nặng nề trước mặt di chuyển. Người mở cửa mang dáng vẻ rất giống một quản gia.

“Bác Thành, ta đã chuẩn bị xong cả rồi, hy vọng có thể được đại sư chỉ điểm lần nữa!” Cậu công tử Bạch Tốn đã chẳng còn vẻ hung hăng khi nãy, mà cất lời đầy cung kính.

“Thì ra là cậu Bạch và cô Hoàng! Mời theo tôi vào đợi ở phòng khách!” Nhìn rõ mặt mũi của ba người họ, quản gia mới khom lưng mời vào.

Ba người đi theo sau ông ấy vào trong phủ đệ.

Trương Huyền đưa mắt nhìn quanh.

Tuy trang trí nơi đây không xa hoa, thậm chí còn chẳng bằng một số nơi trong học viện, nhưng lại cho người ta một cảm giác rất khác biệt, giống hệt một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng, thanh nhã không thể tả.

“Đẹp thay một bức tranh thủy mặc tự nhiên không trau chuốt!”

Trương Huyền bất giác thốt lên.

“Ồ? Vị công tử này… có hiểu biết về vẽ tranh?” Người quản gia đang dẫn đường phía trước, nghe thấy lời cảm thán của Trương Huyền liền quay lại hỏi.

“Chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi!” Sợ nói năng lung tung làm quản gia chú ý, Trương Huyền vội lắc đầu.

Đời trước hắn là một nhân viên quản lý thư viện, được xem qua không ít tranh ảnh, nhưng hắn lại chưa từng cầm đến cây cọ, chứ đừng nói là vẽ tranh.

“Lão gia nhà chúng tôi, lấy tâm làm bút, lấy không gian trong phủ làm giấy, bố trí cả phủ đệ như một bức tranh. Bởi vậy công tử nói không hề sai!” Quản gia gật đầu, rồi chẳng nói gì thêm.

Chẳng mấy chốc đã đến phòng khách.

Phòng khách không lớn lắm, trông rất cổ kính. Trên tường treo rất nhiều tranh khiến người ta vừa bước chân vào đã có cảm giác an tĩnh, nhẹ nhàng.

Không giống những nơi khác, đâu đâu cũng thấy mấy trụ đá đo sức mạnh, mang lại cho người ta cảm giác nặng nề, bởi luôn có suy nghĩ thực lực kém sẽ bị loại ngay.

“Tôi đi bẩm báo với lão gia!”

Quản gia sắp xếp chỗ ngồi cho họ rồi quay người đi ra.

“Anh hiểu về tranh à?” Quản gia vừa đi, Hoàng Ngữ cũng tò mò nhìn hắn.

Cuộc nói chuyện chớp nhoáng khi nãy, đương nhiên cô cũng nghe thấy. Nói thật thì cô vẫn chưa biết chút gì về người thanh niên mà mình đưa đến đây.

“Chỉ là cảm thấy bố trí trong sân khá giống tranh vẽ thôi!” Trương Huyền nói.

“Tiểu Ngữ, đừng nghe hắn nói bậy. Thằng cha này chắc chắn chỉ cố tỏ ra nguy hiểm thôi!” Bạch Tốn lập tức nổi khùng.

“Ngươi thì biết gì? Người bạn này của ta có học thức uyên thâm, tài hoa xuất chúng! Ngươi nghĩ ai ai cũng như ngươi, chỉ giỏi làm màu sao?” Thấy đối phương dám sỉ nhục người do mình dẫn tới, Hoàng Ngữ lập tức khó chịu.

“Học thức uyên thâm? Hắn? Tiểu Ngữ à, ngươi phải cẩn thận chút. Ta thấy thằng ranh này chỉ là một cậu ấm không học vấn, không nghề ngỗng gì. Tí tuổi đầu mà đã giỏi ba hoa chích chòe, dỗ ngon dỗ ngọt con gái nhà lành. Thật là cái đồ vô liêm sỉ, trơ trẽn không ai bằng!”

Nghe thấy cô nàng khen ngợi cái thằng ranh đáng ghét, Bạch Tốn đã tức càng thêm tức, răng nghiến ken két.

“Người bạn này của ta, cầm kỳ thi họa, món nào cũng thông, mặt nào cũng giỏi. Không chỉ các anh tài xuất chúng trong lớp người trẻ, dẫu có là trong thế hệ các bậc trưởng bối cha chú, cũng chẳng có được mấy người giỏi hơn anh ta! Đâu có giống như ngươi, cái gì cũng ngu dốt, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết! Ngươi mới là cái đồ không học vấn, không nghề ngỗng gì đó!”

Hoàng Ngữ cũng chẳng chịu lép vế.

“Lại còn cầm kỳ thi họa, cái gì cũng thông? Hắn? Nhìn cũng không lớn hơn ta được mấy tuổi, cho dù có học từ trong bụng mẹ thì cũng biết được mấy thứ? Mà cũng chỉ có ngươi mới bị hắn lừa thôi!” Bạch Tốn vừa nói vừa nhìn Trương Huyền bằng ánh mắt ngoan độc.

“Người ta trẻ đâu có nghĩa là người ta ít học? Nhỡ đâu người ta có thiên bẩm tốt thì sao? Bản thân mình chẳng có thì cũng đừng nghi ngờ người khác!” Hoàng Ngữ đốp chát lại ngay.

“… …“ Ngồi nghe cuộc đấu võ mồm của hai bên, Trương Huyền – cái tên nằm cũng trúng đạn lạc – đã hoàn toàn chết lặng.

Hai vị muốn cãi nhau thì cứ việc, lôi tôi vào làm gì hả? Tôi có tội tình gì hả?

Gì mà cầm kỳ thi họa, mấy món ấy ngay cả sờ mình còn chưa sờ bao giờ… Rồi gì mà thiên bẩm cao, thiên bẩm cao mà lại ăn quả trứng ngỗng duy nhất trong lịch sử của học viện?

Hai bên tiếp tục đấu võ mồm, Bạch Tốn đang định phản bác thì bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân, sau đó có một người đi vào.

Một cụ già râu trắng như cước, toàn thân tỏa ra khí chất đặc thù, một sự uy nghiêm rất tự nhiên.

Người quản gia khi nãy đi theo đằng sau.

Đây chính là thầy giáo cũ của bệ hạ Thẩm Truy, đại sư Lục Trầm!

“Bái kiến đại sư!”

Thấy người này, Bạch Tốn và Hoàng Ngữ không dám cãi lộn nữa, đồng loạt đứng dậy cúi chào.

“Vừa rồi ta nghe nói có người nhận ra bố cục trong sân viện nhà ta giống tranh thủy mặc. Lớp người trẻ thời nay, hiếm có người có sự tao nhã như vậy lắm!”

Chẳng để mắt đến hai người đang hành lễ, vừa bước vào, ánh mắt cụ già đã nhìn thẳng Trương Huyền. Hiển nhiên là những lời cảm thán của Trương Huyền khi nãy đã được quản gia bẩm lên ông ấy.

“Đại sư, thằng ranh này chỉ giỏi nói bậy nói bạ, người không cần để ý đâu. Hôm nay trò đã ôn tập bài vở kỹ càng, đại sư có thể tra bài thoải mái …”

“Ta đã cho ngươi nói chưa?”

Đại sư Lục Trầm nhướn mày.

“Trò…”

Mặt Bạch Tốn đỏ bừng, cũng chẳng dám nói thêm lời nào.

Tuy địa vị của cậu ta rất cao, ông bố cũng rất trâu bò, nhưng đứng trước một vị đã từng là đế sư chân chính thì vẫn còn kém xa lắm.

Sau khi khiển trách Bạch Tốn, đại sư Lục Trầm lại nhìn Trương Huyền: “Nếu đã có hiểu biết về tranh, vừa hay chỗ ta đang có một tác phẩm, cậu thẩm định giúp ta xem!”

Xong rồi ông cụ vẫy tay.

Quản gia vội bước tới, trải một bức tranh ra trên mặt bàn.

Đây là một bức thủy mặc, mộc mạc mà trang nhã, bầu không khí trong lành, tươi mát từ bên trong bức tranh như lập tức toát ra. Khói bếp lượn lờ, thôn nhỏ bên núi thì yên tĩnh, đám mục đồng nô đùa bên nhau. Nhìn bức tranh mà ta như có thể nghe thấy tiếng ve kêu chim hót, cành lá đong đưa trong gió.

“Đây là…” Trương Huyền gãi đầu.

Hắn mù tịt về hội họa, chỉ có thể thấy bức tranh này khá đẹp. Còn bảo hắn bình luận gì đó thì biết ngõ nào mà lần?

“Anh phải trả lời tử tế vào, đại sư đang muốn kiểm tra anh đó. Ông ấy rất thích thử tài người khác, trước đây lúc tôi đến cùng từng bị rồi. Nếu anh đối đáp làm ông ấy vừa lòng thì muốn mượn bao nhiêu sách của ông ấy cũng được hết. Còn không thì, anh có thể về được rồi đấy…”

Đang do dự, thì bên tai hắn vang lên tiếng truyền âm đầy lo lắng của Hoàng Ngữ.

“Kiểm tra?”

Trương Huyền cười khổ.

Nếu biết trước đại sư Lục Trầm ưa cái món này thì lúc nãy đi ngang sân vườn, hắn đã ngậm mồm lại rồi!

Đây không phải là tự chuốc nhọc vào thân sao? Nhưng nghe mấy lời của Hoàng Ngữ thì có vẻ dù hắn chẳng nói gì, người ta cũng kiểm tra như thường. Dẫu sao cũng đã thành thói quen rồi, muốn sửa chắc cũng chả sửa được!

Còn chuyện giám định tranh, giám định cái bất à!

Chính mình đến cái rắm cũng chẳng biết, có thể soi ra vấn đề gì, bình luận nổi cái gì?

Mà người ta là đế sư, tinh thông thư họa, nếu mình nói năng ẩu tả, không khéo chưa dứt lời đã bị người ta cầm chổi quét ra khỏi nhà mất.

“Sao vậy? Không lẽ có vấn đề gì sao?”

Thấy bộ dạng của hắn, đại sư Lục Trầm hỏi.

“Dạ, không có!”

Trương Huyền gãi đầu, bí như gà mắc tóc. Hắn nghĩ bụng, nên nói như thế nào để đối phương không bắt chẹt được lời nói của mình thì đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng.

“Cả tính thật giả của bảo vật mà thư viện Thiên Đạo còn có thể soi ra, vậy không biết có thể nhìn ra khuyết điểm của tranh vẽ không ta?”

Nghĩ là làm, hắn lập tức bước tới trước bức tranh, chạm nhẹ ngón tay vào.

Ùng!

Trong đầu hắn vang lên một tiếng kêu nhỏ, sau đó một quyển sách đã hiện ra trong biển ý thức của hắn.

Xem xong nội dung, Trương Huyền sướng rơn. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy đại sư Lục Trầm đang nhìn hắn bằng ánh mắt sâu sắc. Trương Huyền mỉm cười nói: “Đại sư thực sự muốn để cho ta thẩm định?”

Đại sư Lục Trầm không đáp, chứng tỏ đã ngầm đồng ý.

“Ta chỉ có tám chữ để bình phẩm!” Trương Huyền nói.

“Ta đang lắng nghe đây!” Đại sư Lục Trầm nhìn rất chăm chú.

Trương Huyền gật đầu, nhìn bức tranh trước mặt, nhẹ nhàng đi quanh một vòng, rồi trầm ngâm, lắc đầu: “Tám chữ này là… ‘Rắm chó không kêu(1), trò mèo gì đây?’!”

“Công tử cẩn thận lời nói!” Cứ tưởng hắn sẽ đưa ra lời bình gì đó, nào ngờ... Quản gia đang đứng bên cạnh nghe xong chỉ muốn té xỉu, vội vàng bước tới can ngăn, “Đây là tác phẩm đại sư vừa hoàn thành đấy…”

(1)Rắm chó không kêu: trình bày bế tắc, không thông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui