Thư Viện Thiên Đạo

Vị này là ai?

Là con trai duy nhất của Trấn Nam Vương, quyền thần hàng đầu của vương quốc Thiên Huyền!

Vậy mà lại khóc lóc, kêu trời kêu đất, gọi “ông nội” Trương Huyền? Tôi không nghe nhầm chứ…

Thành quản gia chỉ thấy trước mắt tối sầm, mặt mày xây xẩm, suýt nữa là ngất.

Mới đi lấy trụ đá đo lực có một lúc mà xảy ra chuyện gì vậy? Ai đó có thể kể cho tôi nghe được không?

“È hèm, được rồi, anh bạn trẻ à, sau này có cơ hội thì lại cọ sát. Bạch Tốn bị thương rồi, cũng cần phải xử lý vết thương mới được! Giờ có trụ đá đo lực rồi, cậu qua đo thử sức mạnh đi!”

Thấy cục diện rơi vào bế tắc, đại sư Lục Trầm vội vàng cắt ngang.

“Thôi được rồi!” Thấy Bạch Tốn không chịu cọ sát nữa, Trương Huyền lắc đầu đầy tiếc nuối. Hắn nhìn trụ đá đo sức mạnh mới được khiêng đến đã cắm vào rãnh, liền bước đến phía trước nó: “Thực ra thì hôm qua tôi mới vừa đo thử rồi, cũng chỉ tầm 4 đỉnh thôi. Hôm nay có đo lại thì chắc cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu đâu…”

Chuyện đánh cho mặt Diêu Hàn sưng vù lên như con heo là chuyện của sáng sớm tinh mơ hôm nay, mà trước đó hắn mới vừa đo xong, 8 đỉnh!

Cả ngày hôm nay dính vào bao nhiêu chuyện lùm xùm, lại thêm chưa “sáng tạo” ra được công pháp mới, chẳng khai thông được huyệt đạo nào, chắc hẳn sức mạnh cũng chưa tăng lên được. Còn chuyện hôm nay tu luyện được Thiên Đạo Kim Thân, theo Trương Huyền thấy thì dẫu nhục thể có được cải thiện, cũng không thể mạnh hơn chân khí được!

Còn tại sao hắn lại nói dối là chỉ có 4 đỉnh thì cũng rất đơn giản. Hầu hết cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn đều chỉ sở hữu sức mạnh ngần ấy. Hắn không muốn để lộ quá nhiều, cùng lắm lát nữa khi tung cú đấm, hắn chỉ dùng một nửa sức mạnh là được rồi.

“Đã đưa đến rồi thì cũng đo thử một lần xem sao!” Đại sư Lục Trầm mở miệng.

“Được!” Không từ chối nữa, Trương Huyền cười khẽ, thầm ấn định trong bụng là chỉ dùng nửa sức, sau đó tung thẳng một quyền về phía trụ đá đo sức mạnh.

Tiếng gió rít vang, sức mạnh như sấm sét!

Ầm!

Ánh sáng lóe lên, một chữ số đã hiện ra.

“Ngài thấy rồi đấy, có 4 đỉnh thôi…” Thấy con số hiện lên, Trương Huyền mỉm cười xua tay. Hắn quay người lại định nói tiếp, nhưng chưa kịp cất lời thì thấy Bạch Tốn, đại sư Lục Trầm, Hoàng Ngữ… đều đang nhìn mình như quái vật.

Tròng mắt ai nấy đều như sắp rớt ra ngoài.

“Sao vậy?” Trương Huyền chau mày.

Cúi xuống nhìn người mình, đâu có gì khác thường đâu?

“Ngài xem lại… trụ đo sức mạnh đi!” Hoàng Ngữ hốt hoảng nói.

“Trụ đá đo sức mạnh làm sao? Chẳng phải là 4 đỉnh sao? Có gì đâu mà kinh ngạc… đến thế?!”

Vừa quay đầu nhìn lại, chính Trương Huyền cũng chấn động, suýt ngã cắm đầu xuống đất. Vừa rồi hắn chỉ nhìn thấy số “4”, vậy mà chẳng biết từ khi nào, đằng sau đã hiện lên thêm một con số “9” nữa.

Liên kết lại sẽ thành… 49!

“Vừa rồi tôi tung một quyền, mạnh đến… 49 đỉnh?”

Chính Trương Huyền cũng giật bắn người.

Hồi sáng sớm hắn đo được có 8 đỉnh, vừa rồi lại dùng một nửa sức mà thôi, sao lại lên đến 49 đỉnh được?

Nếu không để lại nửa sức, chẳng phải một quyền sẽ có sức mạnh đến gần 100 đỉnh sao?

Thông thường, cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn chỉ sở hữu sức mạnh 4 đỉnh, dù có là Tịch Huyệt viên mãn, cũng không thể quá 80 đỉnh. Đằng này một quyền của hắn đã gần đến trăm đỉnh, há chẳng phải ngang ngửa với cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt, thậm chí còn vượt trội hơn sao?

Chuyện này…

“Có phải là… trụ đá đo sức mạnh bị hỏng rồi không?”

Một suy đoán lóe lên, Trương Huyền không nhịn được mà hỏi thành lời.

“Trụ đá không hỏng đâu, chẳng phải vừa rồi ở trong thư phòng cậu đã đột phá sao? Tu luyện đột phá, sức mạnh tăng cao, và quan trọng nhất là, cậu vẫn chưa thích ứng với mức độ sức mạnh này, đồng thời cũng chẳng hề hay biết. Vậy nên mới… khiến Bạch Tốn thê thảm như thế!”

Đại sư Lục Trầm đã xác nhận được suy đoán của mình, liền lên tiếng giải thích.

Vốn dĩ ông định nói “đánh ta thế thảm đến thế”, nhưng may mà vào giây phút mấu chốt đã dừng lại kịp. Bất luận thế nào, mình cũng là đại sư, phải giữ hình tượng chút…

“Tu vi đột phá, từ 4 đỉnh lên đến 49 đỉnh? Không lẽ chớp mắt đã mở ra 45 huyệt đạo?”

Chưa nghe giải thích còn dễ thở, nghe xong thì Bạch Tốn và Hoàng Ngữ đều suýt ngất xỉu.

Chắc không phải trò đùa chứ?

Võ giả cảnh giới Tịch Huyệt, khai thông huyệt đạo trên thân thể, mỗi lần khai được một huyệt thì sức mạnh tăng thêm 1 đỉnh.

Tương truyền, trên cơ thể mỗi người có tất cả 108 huyệt đạo, nhưng tối đa chỉ khai thông được 72 huyệt. Hơn nữa những huyệt đạo này được khai mở theo thứ tự thế nào, thì tùy theo thể chất của mỗi người mà lại có một phương pháp khác nhau, như thế mới có hiệu quả tốt nhất. Nếu không tìm ra phương pháp, có lẽ cả một đời, cũng chỉ có thể mở được 3, 4 huyệt, rồi dậm chân tại chỗ.

Bình thường muốn khai thông huyệt đạo, đều phải mở dần từng huyệt một, và sức mạnh cũng theo đó tăng lên từng đỉnh một. Đằng này chớp mắt tăng một phát lên 45 đỉnh…

Đại ca, anh quá bá đạo rồi đó!

Từng thấy không ít kẻ đột phá, nhưng chưa từng thấy… kẻ nào lại đột phá dã man như thế!

Thực ra không chỉ mọi người đều choáng váng, không dám tin, mà chính Trương Huyền cũng chẳng rõ tại sao lại như thế.

Chỉ tu luyện Thiên Đạo Kim Thân mà đã tiến bộ khủng khiếp đến thế? Khiến sức mạnh tăng lên 90 đỉnh?

Theo lẽ thường thì vừa rồi lúc ném bay đại sư Lục Trầm, đánh bại Bạch Tốn chỉ bằng một đòn, đúng ra hắn phải hiểu mình đã có đột phá lớn, sức mạnh tăng lên nhiều, chứ không thể chẳng hề hay biết như vậy được.

Nhưng hắn chỉ là một kẻ xuyên không, tu luyện cũng chỉ là chuyện mới một hai ngày, có thể khống chế tung ra bao nhiêu sức mạnh theo cảm nhận của bản thân là khá lắm rồi. Bây giờ yêu câu hắn khống chế được đúng trăm phần trăm theo ý muốn thì thực sự quá khó khăn!

Chuyện này cũng giống như một người bình thường, bất thình lình sở hữu sức mạnh của siêu nhân, lúc ban đầu chắc chắn sẽ không quen, thậm chí còn chẳng hiểu tại sao mình lại thành siêu nhân nữa.

Tình huống của Trương Huyền bây giờ cũng hệt như vậy, vốn chỉ sở hữu sức mạnh 8 đỉnh, chớp mắt đã tăng thêm 90 đỉnh, gấp hơn 10 lần, hơn nữa lại là tiến bộ về nhục thể, rất khó để nhận ra. Bởi vậy bảo hắn biết trước được mới lạ!

Không đánh Bạch Tốn thành thịt xay nhuyễn là giỏi lắm rồi.

“Này anh bạn nhỏ, đừng có nói là vừa rồi, cậu đã khai thông liền một lúc 45 huyệt đạo đấy nhé?”

Thấy hắn vẫn ngơ ngác, đại sư Lục Trầm tò mò hỏi ngay.

Cùng một lúc khai thông tới 45 huyệt đạo, ông chưa từng nghe thấy chuyện này bao giờ. Nhưng nếu không phải vậy thì tại sao chỉ chớp mắt mà sức mạnh của người thanh niên kia lại tăng lên nhiều đến thế?

“Tôi, vẫn đang ở cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn, tu vi chưa đột phá mà. Chỉ là, sức mạnh nhục thể có tăng lên đôi chút!” Trương Huyền lắp bắp.

“Nhục thể?” Đại sư Lục Trầm kinh ngạc, hoàn toàn không dám tin: “Trong vùng trời đất này, có một số vật cực quý báu, chỉ cần ăn hoặc uống vào, có thể khiến nhục thể sánh ngang với sắt thép, sở hữu sức mạnh tương đương với cảnh giới Tịch Huyệt viên mãn, ý cậu là, không lẽ… tu luyện cũng có thể vậy sao?”

“À… hôm nay hình như tôi có ăn một quả gì đó không biết tên, lúc đó có cảm thấy toàn thân nóng ran, nhưng tôi chẳng để tâm lắm. Có lẽ cũng chính lúc ấy sức mạnh nhục thể đã đột ngột tăng lên!” Trương Huyền nói.

Là một người hiện đại, hắn đương nhiên biết câu: “Thằng ngu thì bình yên, thằng tài thì bị ganh ghét”. Nếu nói thật ra là mình chỉ đứng đọc sách mà đã tiến bộ đến mức ấy, chắc chắn sẽ có vô số kẻ thèm nhỏ dãi mà đổ xô tìm đến xin xỏ công pháp! Thậm chí còn có người sẽ bắt mình để nghiên cứu.

Nếu như đại sư Lục Trầm nói có những sản vật vô giá của trời đất, có thể khiến nhục thể của con người tiến bộ vượt bậc, vậy hắn cũng nương theo đó mà bịa.

“Cơ duyên, đây đúng là cơ duyên trời ban mà!” Đại sư Lục Trầm chẳng hề nghi ngờ.

Thực ra không phải ông ấy không hoài nghi, nhưng rốt cục cũng đành phải tin sự thật là như vậy!

Tu luyện có một canh giờ mà có thể khiến sức mạnh nhục thể tăng đột biến lên đến mấy chục đỉnh?

Đó chẳng phải là nằm mơ giữa ban ngày sao?

Buồn cười hệt như chuyện đàn ông có thể sinh con vậy!

So với tin chuyện vô lý ấy, chi bằng tin rằng Trương Huyền đã ăn được thứ trái cây đặc biệt nào đó cho rồi.

“Chẳng hay thứ trái cây mà cậu đã ăn có hình dạng thế nào?” Đại sư Lục Trầm hỏi tiếp.

“Hình dạng thế nào sao?” Trương Huyền gãi đầu sồn sột. Hắn cũng chỉ tiện mồm bịa chuyện thôi chứ làm gì biết hình dạng ra sao. Có điều, đã bị dồn đến nước này rồi, nếu không đáp thì chắc chắn sẽ bị hoài nghi. Trương Huyền bèn nói: “Là thứ quả có màu đỏ…”

Lúc trước đọc sách trong Tàng Thư Các của học viện, hình như hắn có đọc được một đoạn ghi chép có liên quan, nhưng chỉ là lời kể truyền miệng, bảo rằng ăn một loại trái cây nào đó có màu đỏ sẽ khiến sức mạnh đột ngột tăng cao. Bây giờ chỉ còn cách trông chờ vào vận may, biết đâu mèo mù lại vớ được cá rán.

“Màu đỏ? Không lẽ là màu đỏ như son? Quả nhiên đúng là thứ đó!”

Đại sư Lục Trầm giống như nhớ ra gì đó, hô hấp trở nên dồn dập.

“Đại sư biết sao?”

“Là ‘Quả Hồng Kim’! Truyền thuyết kể rằng, chỉ cần ăn một quả, có thể khiến sức mạnh nhục thể lập tức tăng lên cực lớn, cao thủ của cảnh giới Tịch Huyệt viên mãn cũng khó địch nổi!” Đại sư Lục Trầm nói với giọng rất phấn khích.

“Quả Hồng Kim?”

Vẻ mặt của Trương Huyền cực kỳ quái dị.

Lẽ nào… có cái thứ như thế thật sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui