Thư Viện Thiên Đạo

“Không sai, muốn khảo hạch Danh Sư, vậy độ tín nhiệm của học trò đối với giáo viên phải trên 60, đây là tiêu chuẩn bắt buộc! Bằng không thì không thể thành công được!” Trưởng lão Mạc Tường gật đầu.

“60…“ Trưởng lão Thượng Thần không khỏi chắt lưỡi xuýt xoa: “Độ tín nhiệm cao như vậy, trong lòng đã sánh ngang với cả cha mẹ của học trò rồi!”.

Cha mẹ và con cái vốn luôn sống bên nhau, mà độ tín nhiệm cũng chỉ khoảng 60. Để quan hệ thầy trò đạt đến trình độ này, độ khó trong ấy cao biết bao.

Chả trách toàn vương quốc Thiên Huyền chẳng có vị Danh Sư nào, thực sự quá khó!

“Lục Tầm và Vương Siêu trong học viện các vị, nếu tiếp tục giảng dạy thêm ba mươi năm nữa, mà vẫn duy trì được trình độ hiện tại, hẳn sẽ có cơ hội trở thành Trợ Giáo!” Mạc trưởng lão vuốt râu nói.

Danh Sư không phải việc gì cũng tự làm, có không ít việc là do Trợ Giáo xử lý. Cũng giống như học nghề vậy, muốn trở thành Danh Sư, thì Trợ Giáo là còn đường nhất định phải đi qua.

“Trợ Giáo?”

Trưởng Lão Thượng Thần lại xuýt xoa.

Có cơ hội trở thành Trợ Giáo, đủ biết trình độ của hai vị Lục Tầm và Vương Siêu thế nào rồi.

“Chẳng hay học trò mà họ dạy dỗ, có độ tín nhiệm khoảng bao nhiêu…” Thượng Thần tò mò hỏi.

“Mấy năm nay họ đã gây dựng được không ít danh tiếng, dạy dỗ học trò đã lâu năm, chắc có thể đạt đến 40. Nhưng muốn hơn nữa thì khó đấy!” Mạc trưởng lão lắc đầu.

Ông ấy là trưởng lão trong Công Hội Giáo Viên, nên nắm rõ tình hình của không ít giáo viên.

“Cũng đúng!”

Thượng Thần gật đầu.

Độ tín nhiệm rất khó tích lũy, mà mất đi thì lại rất nhanh. Đôi khi, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà bị mất sạch. Bằng không, danh tiếng của Danh Sư cũng đâu có lớn như thế!

“Tôi nghe nói… Công Hội Giáo Viên của chúng ta đã xuất hiện một thiếu nữ thiên tài, tuổi mới mười tám mười chín, nhưng đã trở thành Trợ Giáo sơ cấp rồi?” Nhớ lại tin tức này, trưởng lão Thượng Thần tò mò hỏi tiếp.

“Đó là con gái của hội trưởng chúng tôi, đích xác là một thiên tài!” Nhắc đến người này, Mạc trưởng lão vuốt râu, mỉm cười đầy tán thưởng.

Trợ Giáo được chia làm ba cấp: Sơ, Trung và Cao. Chưa đến hai mươi mà đã đạt đến chức ấy, dẫu có là sơ cấp cũng rất khủng bố rồi!

“Lợi hại!”

Thấy đối phương xác nhận, trưởng lão Thượng Thần không khỏi trầm trồ khen ngợi.

Tuy ông ấy là chủ nhiệm Phòng Đào tạo của học viện Hồng Thiên, nhưng trên thực tế cũng chỉ là giáo viên cao cấp, chứ hoàn toàn chưa đủ tư cách làm Trợ Giáo sơ cấp cho Danh Sư.

Cảm khái xong, Thượng Thần không nói gì thêm, nhấp nhổm nhìn qua Trương Huyền và Tào Hùng, hỏi: “Mạc trưởng lão, ngài đoán xem hai người họ, có khoảng bao nhiêu độ tín nhiệm?”.



“Thầy… hay là nhân lúc này đi trước đi, rời khỏi học viện Hồng Thiên, đừng bao giờ trở lại nữa…”

Thấy người thanh niên đứng đực mặt ra chờ kết quả Khảo Vấn Học Tâm, Thẩm Bích Như kìm lòng không được, bước đến nói khẽ.

Theo cô ấy thấy, Trương Huyền và Thượng Bân là hai người ở hai thế giới khác biệt, nếu không vì cô ấy thì không bao giờ có liên quan tới nhau.

Bây giờ chuyện đã đến nông nỗi này, nếu Trương Huyền bị đánh một trăm đòn Sát Thần Côn, và bị khai trừ tư cách giáo viên, chắc chắn lương tâm cô sẽ cắn rứt vô cùng.

“Bây giờ muốn trốn sao? E là muộn rồi đấy!”

Thấy nữ thần của mình lại đi lo lắng cho thằng đàn ông khác, Thượng Bân nghiến răng gầm gừ.

Ta bị đánh ra nông nỗi này mà cô chẳng buồn hỏi một tiếng, lại đi lo cho tên khốn thi khảo hạch bị 0 điểm! Đáng ghét, thật là đáng ghét!

Vẻ mặt gã đầy hung tợn, hai buồng phổi chỉ chực nổ tung.

“Không sai, Khảo Vấn Học Tâm đã tiến hành rồi, còn muốn trốn sao? Nằm mơ à?” Tào Hùng cũng bước tới, vẻ mặt tràn đầy sự phấn khích, hung hăng: “Sắp sửa có kết quả rồi. Ngươi sẽ hiểu rằng, quyết định vừa rồi của ngươi, ngu xuẩn biết bao!”.

“Thầy chắc là mình sẽ thắng sao?”

Thấy đối phương huênh hoang, đầy tự tin, giống như đã nắm rõ vận mệnh của mình, Trương Huyền chỉ biết lắc đầu.

“Hề hề!” Tào Hùng nhìn Trương Huyền như nhìn một thằng ngốc, cười khẩy một tiếng. “Nói thật cho ngươi biết nhé, cậu Lưu Dương này là ta đã cố công chiêu nạp, còn sống chung với ta gần nửa tháng trời, độ tín nhiệm giữa hai chúng ta e là đã vượt quá 20 điểm rồi! Còn ngươi? Được nổi mười điểm không? Cưỡng ép từ chỗ ta, gạt trò ấy về chỗ mình. Ta e, có khi còn bị âm điểm đấy!”

0 điểm tức là không hề tin tưởng, mà âm điểm thì nghĩa là chán ghét, điểm âm càng cao thì độ chán ghét càng nhiều.

Hôm kia, lúc Lưu Dương đi ngang qua gã đã tỏ ra rất bịn rịn, bây giờ gã vẫn còn nhớ như in. Một tên khốn dạy người ta đến tẩu hỏa nhập ma, sao có thể khiến cho một học trò cao ngạo như vậy bội phục được!

E là quan hệ giữa hai người còn đang lạnh như băng, chẳng biết Lưu Dương đang hận tên khốn này đến mức nào nữa!

“Học viện Hồng Thiên là học viện đứng đầu trong vương quốc Thiên Huyền, nếu thực sự có ông thầy chỉ có được dưới 10 điểm tín nhiệm của học trò, e là sẽ thành trò cười cho thiên hạ, tiếng xấu lan truyền ra cả vương quốc mất!” Thượng Bân bật cười chế nhạo. “À, phải rồi, ta quên mất. Dẫu sao tiếng tăm của ngươi đã khó ngửi đến thế rồi, cũng đâu có sợ trở thành trò cười cho thiên hạ chứ…”

“Các người…”

Thấy hai người kia thừa gió bẻ măng, mặt Thẩm Bích Như đỏ lên vì tức. Cô đang định phản bác lại thì bắt gặp đương sự là Trương Huyền vẫn tỉnh bơ như không, hình như chẳng hề để tâm đến những lời chế nhạo, mỉa mai của hai gã kia.

Thực lòng mà nói thì Trương Huyền đích xác là chẳng bận tâm.

Hai tên khốn này cũng chỉ còn cơ hội khua môi múa mép lúc này thôi, lát nữa có kết quả rồi, để coi sẽ khóc như thế nào…



“Hai người họ?”

Nghe câu hỏi của trưởng lão Thượng Thần, trưởng lão Mạc Tường trầm ngâm một thoáng, cân nhắc kĩ càng: “Trò Lưu Dương này vốn được thầy Tào Hùng chiêu mộ nên độ tín nhiệm với thầy ấy chắc sẽ cao hơn. Có điều theo tôi thấy thì cũng chỉ tầm 18, 19 thôi, 20 thì quá khó! Còn Trương Huyền… nếu quả thực là đã bức ép trò đó thì e là sẽ âm điểm đấy!”.

“Độ tín nhiệm mà bị âm điểm, vậy học viện Hồng Thiên sẽ phải mang nhục. Đến lúc đó, phải phiền Mạc trưởng lão nhọc tâm rồi!”

Trưởng lão Thượng Thần nói.

“Đó là chuyện tất nhiên!” Ánh mắt của trưởng lão Mạc Tường chợt lóe sáng, “Là trưởng lão của Công Hội Giáo Viên, tôi quyết không chấp nhận để cho cái thứ bại hoại như thế tồn tại! Nếu thực sự bị âm điểm, có thể xác nhận chắc chắn trò Lưu Dương bị bức ép, tôi sẽ lập tức báo cáo lên Công Hội, kiên quyết khai trừ tư cách giáo viên của Trương Huyền!”.

Nghe thấy lời hứa của đối phương, trưởng lão Thượng Thần mỉm cười, chợt ánh mắt lóe lên, chỉ tay về phía trước: “Ngài xem, sắp có kết quả rồi!”.

Vừa dứt lời, ánh sáng phát ra từ hai quả cầu thủy tinh ở giữa phòng cũng không ngừng dao động, rồi từ từ yếu đi.

Khảo Vấn Học Tâm, người tiếp nhận khảo vấn sẽ phải trải qua vô số ảo cảnh, mới có thể đưa ra lựa chọn chân chính xuất phát từ nội tâm, lúc này ánh sáng đã biến mất, chứng tỏ quá trình ấy đã hoàn thành, sắp sửa có kết quả rồi.

Ùng!

Cầu thủy tinh bên tay trái nhẹ nhàng hiện ra một hàng chữ số.

“Kết quả ra rồi, ngươi cũng sắp đi đời rồi…”

Thấy hàng chữ số chầm chậm hiện ra trên cầu thủy tinh, Tào Hùng phấn khích đến nỗi, đôi mắt như đang phát sáng.

Lần này không những có thể đưa Lưu Dương quay lại lớp của mình, còn tống cổ được tên Trương Huyền, nhất là lại lấy được lòng thiếu gia Thượng Bân. Có chỗ dựa này rồi, sau này tiền đồ của mình chẳng phải sẽ thuận buồm xuôi gió sao?

E là không đến vài năm đã có thể thăng cấp, trở thành giáo viên cấp cao.

Trong lòng hắn đang ngập tràn phấn khích ---- cuối cùng thì ánh sáng quanh quả cầu thủy tinh cũng ngừng dao động, hàng chữ số hiện ra trước mắt mọi người.

“Độ tín nhiệm của cậu ấy đối với tôi, chắc chắn là trên 20…”

Một tiếng nổ vang, Tào Hùng vội vàng nhìn qua, vừa trông thấy con số hiện ra thì bao nhiêu lời lẽ phấn khích tức khắc kẹt lại trong cuống họng, hệt như con vịt bị bóp cổ vậy, hai tròng mắt trợn ngược như sắp rớt ra ngoài: “Chuyện này… sao lại vậy được?”.

Kết quả hiện ra trước mắt khiến gã như sắp phát điên!

Đây là điều mà trước đó gã tuyệt đối không dám tưởng tượng!

Lưu Dương vốn là do đích thân gã ta chiêu nạp, thậm chí hai người còn sống chung với nhau nửa tháng trời, cực kỳ hợp tính, sao độ tín nhiệm lại chỉ có nhiêu đây?

Một con số to đùng hiện lên trên cầu thủy tinh, rõ ràng sắc nét, hệt như một lưỡi kiếm xuyên vào tim gã --- 10!

Độ tín nhiệm của Lưu Dương đối với gã ta, chỉ có 10 điểm!

10 điểm trở xuống, thì xem như không tin tưởng, tuy điểm 10 đang nằm sát ranh giới ấy, nhưng tính ra thì cũng chẳng khác là bao!

Vừa rồi còn huênh hoang tuyên bố, chắc chắn trên 20 điểm, kết quả lại như vậy, chẳng khác nào một cú tát đau điếng vào mặt gã.

“Đây chính là nguồn cơn khiến thầy tự tin à?”

Trương Huyền nhìn qua.

“Ta…” Tào Hùng thiếu chút nữa là tắt thở, ngất xỉu tại chỗ.

Ta khổ sở vất vả đưa đại ca từ chốn xa xôi về đây, lại sống bên nhau lâu như vậy, sao độ tín nhiệm chỉ có nhiêu đây vậy hả… Đại ca, rốt cuộc anh muốn thế nào…

Nhìn qua Lưu Dương, Tào Hùng chỉ muốn chết quách cho xong.

Lòng tin tưởng đâu rồi?

Niềm tin cơ bản nhất giữa người với người đâu rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui