Thư Viện Thiên Đạo

“Tiểu vương gia Bạch Tốn?”

Tất cả những người có mặt trong phòng đều giật mình.

Cậu Bạch Tốn này, tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại là một thiên tài tu luyện. Mới 17 tuổi đã đạt đến cảnh giới ngũ trọng viên mãn, danh tiếng vang dội toàn thành Thiên Huyền.

Bệ hạ Thẩm Truy đã từng nhận định, cậu ấy có khả năng sẽ trở thành cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt trẻ nhất trong vương quốc!

Trấn Nam Vương trấn giữ bờ cõi phía Nam, không ở tại vương đô. Vì vậy, vị tiểu vương gia này không học ở học viện Hồng Thiên. Có điều, với thành tích ưu tú nên cậu ta đã đỗ vào học viện Bắc Võ, vốn lợi hại hơn Hồng Thiên!

Học viện Bắc Võ là trường học siêu cấp, có Danh Sư một sao tọa trấn!

Những người đỗ vào trường ấy, đều là thiên tài nổi tiếng.

Mấy hôm trước, Trấn Nam Vương trở về thành Thiên Huyền để báo cáo công tác, cậu ta cũng đi theo. Nhưng mà… hôm nay cậu ta đến đây để làm gì? Lại còn là tìm thầy Trương Huyền…

Quái! Một bên là tên giáo viên kém cỏi nhất học viện, một bên là thiên tài siêu cấp, con trai độc nhất của quyền thần hàng đầu vương quốc… Hai người hoàn toàn chẳng có dây mơ rễ má gì với nhau cả!

Hai người họ mà có thể quen biết nhau được sao? Chênh lệch địa vị quá lớn!

“Mau mời vào!”

Tuy chẳng rõ nguyên nhân, nhưng trưởng lão Thượng Thần vẫn không dám chậm trễ, vội vàng ra lệnh.

Vù!

Chẳng mấy chốc, một thiếu niên mặc đồ trắng đi vào, theo sau là mấy người hộ vệ, ai nấy cũng áo giáp kín thân, ánh mắt sắc như dao cạo.

Thiếu niên đó tuổi còn trẻ, nhưng đã có khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Sức mạnh toàn thân tỏa ra như ánh nắng mặt trời, khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.

Cũng là cao thủ ngũ trọng viên mãn, nhưng xét riêng về khí thế thì có thể nhận thấy rằng, cậu ta vượt rất xa Thượng Bân hay Thẩm Bích Như.

“Bái kiến tiểu vương gia…”

Mấy người Thượng Thần, tộc trưởng Vương Hoằng đồng loạt đứng dậy.

Nhà họ Vương tuy là một trong bốn đại gia tộc, nhưng địa vị vẫn có sự chênh lệch nhất định với vị quyền thần trấn thủ một phương kia.

Bất kỳ thời đại nào, đất nước nào, người nắm binh quyền vĩnh viễn sở hữu quyền phát biểu to nhất.

“A! Trương đại sư, quả nhiên là ngài ở đây…”

Tùy tiện vẫy tay ý bảo miễn lễ, mặc kệ đám Thượng Thần đang tỏ vẻ cung kính, Bạch Tốn đảo mắt một lượt đã bắt gặp bóng hình quen thuộc, mừng rỡ nhào đến trước mặt Trương Huyền.

Sao cậu lại đến đây?”

Trương Huyền chau mày.

Tuy đại sư Lục Trầm yêu cầu cậu ta phải theo mình học tập, nhưng cũng đâu cần phải nghe lời đến thế chứ, chạy tới đây thật luôn vậy!

“Cha của trò báo cáo công tác xong sẽ đi ngay. Trò chẳng ở lại vương thành được bao lâu nữa, đương nhiên phải tranh thủ thời gian đến chỗ đại sư để học tập, cố gắng thông qua khảo hạch!” Bạch Tốn giải thích.

“Đại sư?”

“Sao tiểu vương gia Bạch Tốn lại quen biết hắn? Còn thân thiết đến thế? Chẳng phải chỉ cần gọi là thầy thôi sao? Sao gọi hẳn đại sư vậy?”

Thấy Bạch Tốn đúng là đến tìm Trương Huyền, hơn nữa còn tỏ ra thân thiết như thế, tất cả những người có mặt ở đây lại được một phen choáng váng.

Chuyện gì đây trời?

Họ quen nhau thật sao?

Trương Huyền chẳng phải chỉ là thầy giáo thôi sao?

Đại sư… xưng hô này là sao đây?

Hơn nữa… Trương Huyền nhà ngươi đang tỏ cái thái độ gì thế kia? Lẽ nào không thấy trưởng lão Thượng Thần, tộc trưởng Vương Hoằng gặp tiểu vương gia phải khom lưng hành lễ sao? Ngươi chẳng những không hành lễ, mà còn chau mày tỏ vẻ khó ở là sao? Khó ở cái bất à? Ai cho ngươi cái gan ấy?

“Láo xược!” Trưởng lão Thượng Thần đã nhịn hết nổi, lập tức bước tới, mang theo khí thế đáng sợ: “Trương Huyền, sao ngươi dám ăn nói với tiểu vương gia như thế? Còn không mau hành lễ? Thân là giáo viên mà chẳng hiểu một chút lễ nghĩa. Thật là không biết phép tắc gì cả! Quá là mất mặt!”.

Nói xong, ông ta quay qua Bạch Tốn mỉm cười niềm nở, “Bạch tiểu vương gia, mong cậu đừng giận. Tên Trương Huyền này, thực lực đã kém cỏi, đầu óc cũng đần độn, không hiểu lễ tiết…”.

Ông ta còn nói chưa xong thì đã trông thấy Bạch tiểu vương gia nhíu chặt lông mày, ánh mắt sắc lạnh như dao, trông cứ như sư tử đang xù lông.

“Ơ đệch, ngươi là ai vậy hả? Cút qua một bên! Đại sư Trương Huyền, tính theo vai vế thì là ông nội của ta đấy. Ngươi dám ăn nói như thế, muốn chết phải không?”

“Ông nội?”

Đùng! Rầm!

Mọi người lại một lần nữa té lăn quay.

Ôi thánh thần thiên địa ơi, xưng hô cái kiểu qué gì vậy?

Cha của Bạch tiểu vương gia là Trấn Nam Vương, mà Trấn Nam Vương xét ra thì bằng vai phải lứa với bệ hạ Thẩm Truy… Cậu nói hắn là ông nội, vậy tức là hắn còn hơn bệ hạ Thẩm Truy một bậc à?

Vừa rồi còn đang vô cùng huênh hoang, giờ đây trưởng lão Thượng Thần run như cầy sấy, suýt ngất đến nơi.

Chuyện này rốt cuộc là sao đây?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đặc biệt là Thượng Bân và Tào Hùng, cả hai đều sắp hóa rồ hóa dại cả rồi. Họ vò đầu bứt tai, hai con ngươi chỉ trực chờ rớt khỏi tròng bất cứ lúc nào.

Cả Mạc trưởng lão, nãy giờ vốn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, cũng chợt cảm thấy cằm mình đau nhói, hóa ra không biết ông ta đã tự vặt râu của mình từ lúc nào rồi.

“Không sai! Ông nội Trương của ta là một đại sư thư họa, còn thực lực thì trâu bò đến nỗi ba người như ta còn không địch nổi. Ngươi lại bảo ông ấy láo xược, thực lực kém cỏi? Con m* nó, ngươi muốn chết? Hay là muốn ăn đấm? Bạch Dương!”

Bạch Tốn vẫy tay một cái.

“Có thuộc hạ!” Cùng với tiếng hô vang, một người trung niên từ sau lưng cậu ta bước ra.

“Vả miệng!” Bạch Tốn ra lệnh.

“Vâng!”

Lúc người đàn ông trung niên này bước ra thì không hề nổi bật. Nhưng bây giờ, khi mí mắt vừa nâng lên thì một luồng sát khí lập tức trào ra, hệt như ác quỷ địa ngục vừa bước ra từ trong núi xương cốt.

Tuy tu vi của người này ngang với trưởng lão Thượng Thần, cùng là cảnh giới Tịch Huyệt, nhưng khí thế toát ra từ trên người ông ta lại mạnh hơn rất nhiều.

“Binh Vương!”

Đám đông âm thầm kinh hãi.

Sở hữu sát khí cỡ này, đều là những người được rèn luyện trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh. Binh sĩ như vậy, đều được gọi là Binh Vương. Ý chí người nào cũng vững chắc như sắt thép, vô cùng hung mãnh, sức chiến đấu kinh hồn.

Sau khi giải phóng sát khí khiến đám đông ai nấy cũng hãi hùng, người trung niên lập tức sải bước đi thẳng đến trước mặt trưởng lão Thượng Thần, vung tay vả ngay một cái.

Chát!

Một âm thanh chát chúa vang lên, trưởng lão Thượng Thần chẳng kịp phản ứng, đã bị vả cho cả người quay vòng vòng như con quay, máu mồm phun tung tóe, rớt mất mười mấy cái răng.

“Ngươi…”

Sau khi đứng vững lại được, trưởng lão Thượng Thần tức muốn cắn người.

Ông ta là một trưởng lão đức cao vọng trọng của học viện này, cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt, vậy mà lại bị người ta vả vào mặt trước bao nhiêu người.

Khổ nỗi… dù tức đến xóc óc, nhưng ông ta cũng chẳng làm được gì. Đối phương là con trai độc nhất của Trấn Nam Vương, Bạch tiểu vương gia. Nếu ông dám đụng vào cậu ta, chắc chắn Trấn Nam Vương sẽ kéo quân tới, đào tung cả nhà ông lên mất!

Mà chuyện như thế, lại không phải chưa từng xảy ra.

Năm xưa có một người thuộc gia tộc lớn chẳng thua gì nhà họ Vương, xớn xác thế nào mà gây sự với Bạch tiểu vương gia, đánh cậu ta bị thương. Thế là Trấn Nam Vương nổi trận lôi đình, xua quân bao vây phủ đệ nhà đó, làm cỏ từ lớn tới nhỏ. Sau cùng, bệ hạ Thẩm Truy chẳng nói câu nào, còn vỗ về an ủi, phong thưởng cho Bạch Tốn danh hiệu tiểu vương gia.

Bằng không, dẫu cậu ta có là thế tử, cũng không đủ tư cách để được gọi là tiểu vương gia.

“Tất cả là tại tên Trương Huyền…” Càng nghĩ càng tức, ông ta không dám làm gì Bạch Tốn, chỉ còn cách trút hết căm giận lên đầu Trương Huyền.

Nếu không do tên khốn đó, hôm nay mình đâu phải chịu nhục nhã thế này?

“Sao, ngươi không phục?”

Thấy mặt ông ta nhăn như khỉ ăn ớt, Bạch Tốn lại nhướn mày, bộ dạng vô cùng kiêu căng.

“Tại hạ không dám!” Dù lòng đau như cắt, trưởng lão Thượng Thần vẫn cắn răng chối phăng.

“Không dám thì tốt. Nói thật cho ngươi biết, ta vừa cứu mạng ngươi đấy, chứ để ông nội Trương của ta ra tay thì… Ông ấy vốn chưa khống chế được sức mạnh của bản thân, chẳng may có lỡ làng thì ngươi ngủm củ tỏi từ lâu rồi!” Nói đến đây, trong đầu Bạch Tốn liền hiện ra hình ảnh cuộc “cọ sát” ngày hôm qua, cả người không khỏi rùng mình một cái.

Cậu cũng không nói đùa. Vị đại sư Trương Huyền trước mặt, chỉ riêng nhục thể đã sở hữu sức mạnh trên 40 đỉnh, mấu chốt là chưa khống chế được khí lực. Nếu để đại sư vả một cái, khéo lão kia chưa kịp cảm nhận được gì thì đã được đi ngắm gà khỏa thân rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui