Thư Viện Thiên Đạo

“Ơ?” Trịnh Dương ngớ người, sắc mặt từ từ đỏ au, trông rất khó coi.

“Ta đúng là có yêu thầm một cô gái, sau đó… bị người ta nhục mạ ngay trước mặt. Nhưng đâu có liên quan gì đến thầy đâu?”

Cậu đã từng thương thầm một cô gái, tràn đầy hăng hái đến tỏ tình, cuối cùng bị đối phương phũ phàng chế giễu, sỉ nhục, khiến cậu phải chịu bao tủi hổ. Chuyện này là bí mật của cậu, cả Mạc Hiểu cũng không biết, nhưng sao ông thầy này lại biết?

“Thật không vậy? Trịnh Dương, ngươi bị người ta sỉ nhục mà sao không nói cho ta biết? Ai vậy?” Mạc Hiểu thấy cậu ta thừa nhận mà không khỏi ngỡ ngàng, lập tức vặn hỏi ngay.

“Chuyện này chúng ta về rồi nói sau!” Trịnh Dương lắc đầu, rõ ràng không muốn nói thêm về chuyện này ở đây. Trịnh Dương ngẩng lên nhìn ông thầy trước mặt: “Thưa thầy, đây là chuyện riêng tư của ta, tuy không rõ tại sao thầy biết được, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến chỉ điểm thương pháp hết!”

“Không liên quan?” Trương Huyền lắc đầu: “Liên quan rất lớn đấy!”

“Có liên quan?” Trịnh Dương đầy ngờ vực.

Mình chỉ thất tình mà thôi, liên quan gì đến chuyện chỉ điểm của đối phương?

“Thương pháp của ngươi dũng mãnh quyết đoán, tượng trưng cho tính cách của ngươi, làm chuyện gì cũng dũng cảm mà tiến tới, chưa bao giờ biết lùi bước là gì! Vốn dĩ đó là chuyện tốt, người luyện võ phải nên như vậy, không nên do dự được mất!” Vẻ mặt Trương Huyền rất điềm tĩnh. “Có điều, đáng tiếc thay, trải qua chuyện tình cảm, ngươi đã trở nên khá nhút nhát, sợ mình bị từ chối, sợ thất bại, sợ bị làm nhục! Trong thương pháp xuất hiện một vài nỗi do dự, ngờ vực! Uy lực do đó mà giảm đi rất rất nhiều!”

“Thầy… thầy… chỉ qua thương pháp của ta mà nhìn ra những cái đó? Nhìn ra được ta từng thất tình? Nhìn ra được tính tình của ta?” Trịnh Dương giật mình.

Không phải đối phương nói sai, mà là quá đúng, hầu như chẳng trật chút nào.

Tính tình của cậu dũng cảm, quyết đoán, trước đây làm bất cứ việc gì cũng chẳng bao giờ sợ sệt. Cũng vì trải qua chuyện tình cảm lần ấy mà hiện giờ cậu làm gì cũng rụt rè, do dự.

Đây là nhãn lực gì đây trời?

Học viện này đào đâu ra một ông thầy lợi hại như thế?

Trịnh Dương hoàn toàn choáng váng.

Lúc trước đi bái thầy Vương Siêu – người được xưng là giáo viên giỏi nhất về dạy thương pháp làm thầy, cậu cũng đã thi triển tuyệt chiêu của mình. Thầy Vương Siêu xem xong chỉ bảo thương pháp của cậu chưa đạt được đỉnh cao, còn nguyên nhân thì chẳng giải thích được. Còn người trước mặt thì chỉ nhìn một cái, đã biết cậu từng thất tình, do chuyện tình cảm gây trắc trở, khiến thương pháp bị gò bó, không phát huy được. Không lẽ nhãn lực của thầy này… còn cao thâm hơn cả thầy Vương Siêu?

“Chuyện này cũng đâu có gì lạ!” Trương Huyền vung tay, đạo mạo như bậc cao nhân: “Thương pháp tượng trưng cho tâm cảnh. Tâm cảnh tối tăm, võ công thi triển ra tự nhiên sẽ u ám theo! Thương pháp của ngươi tuy mạch lạc, nhưng giống như còn bị thứ gì đó ràng buộc, chém không đứt, mà gỡ lại càng thêm rối. Vừa nhìn vào ta đã biết ngay chắc chắn là chuyện tình cảm!”

“Chuyện này…”

Lần này, không chỉ mỗi mình Trịnh Dương sụp đổ, mà cả Mạc Hiểu đang đứng bên cạnh cũng há hốc mồm, cổ họng nghẹn lại.

Má ơi, thật hay giả đây?

Nhìn thương pháp có thể thấy ra tâm tư bị vướng mắc, cắt không đứt, gỡ thêm rối… đây là nhãn lực của con người sao?

Mạc Hiểu, Trịnh Dương đưa mắt nhìn nhau, từ ánh mắt có thể thấy cả hai đều có chung cảm giác khó tin.

“Thưa thầy, vậy thầy có thể xem giúp ta không?”

Mạc Hiểu sau một hồi hoang mang, đột nhiên bước tới, ánh mắt đầy mong mỏi, và cũng chẳng màng Trương Huyền có đồng ý hay không, cây thương trong tay lập tức rung lên, chiêu thức cứ thế ào ạt tuôn ra.

Cùng dùng thương, nhưng chiêu thức của cậu ta có phần trôi chảy và uy lực hơn Trịnh Dương. Xét từ thương pháp, đích xác là nhỉnh hơn một bậc. Chả trách thầy Vương Siêu đã nhận cậu ta chứ không phải là Trịnh Dương.

Vút!

Sau một trận gió rít ào ạt, Mạc Hiểu đã thu thương, đứng thẳng

Thương đi, như cuồng ma loạn thế, sức mạnh tỏa ra khiến quỷ thần không dám đến gần. Thương dừng, tĩnh lặng như thiếu nữ, yên lặng như bức tượng.

Đưa tay nhấc chân, đều mang theo sự oai phong.

Tuy thực lực không quá mạnh, cũng chỉ là cảnh giới Tụ Tức nhất trọng, nhưng luận về thương pháp thì không yếu một chút nào.

“Đường ruột ngươi không ổn. Nếu ta đoán không nhầm, đến hôm nay ngươi vẫn đang bị tào tháo đuổi!” Trương Huyền nhìn qua với ánh mắt thản nhiên và nói.

“Hả?” Mạc Hiểu cũng rùng mình một cái: “Thầy nhìn thương pháp của ta mà thấy được ta bị tiêu chảy?”

Đúng như đối phương đã nói, đường ruột cậu đúng là không ổn lắm. Kể từ hôm qua cậu đã bắt đầu bị tiêu chảy nhẹ, hôm nay còn nghiêm trọng hơn, thậm chí thân thể còn hơi mệt mỏi.

Nhưng chuyện này không mấy ảnh hưởng đến cậu. Trường thương trong tay, cậu liền thi triển ra trạng thái tốt nhất của mình, cả thầy Vương Siêu còn khen ngợi không ngớt, chẳng ý kiến gì hết. Còn ông thầy trước mặt, vừa mở miệng liền điểm ngay chỗ hiểm…

Thật không vậy trời…

Xem thương pháp, mà cả thất tình lẫn tiêu chảy đều bị nhìn ra, đây là nhãn lực gì đây?

“Ngươi nhờ ta chỉ điểm đúng không? Nếu muốn ta chỉ điểm, thì bái sư đi!” Mặc kệ sự giật mình của hai người kia, Trương Huyền nhìn qua và nói với vẻ mặt bình thản.

Vừa mở miệng đã nói ra tình trạng của hai người họ, khiến họ đều sợ hãi muốn điên, nhưng nhìn thần thái của ông thầy thì hình như đó chỉ là chuyện vặt vãnh.

Trên thực tế thì đúng là như vậy. Hai người họ vừa bắt đầu thi triển võ công thì trong thư viện Thiên Đạo đã tự động xuất hiện sách ghi chép về hai người họ. Cái gọi là thất tình, tiêu chảy, đều là khuyết điểm hiện tại của họ, và đều được ghi chép trong ấy. Trương Huyền chỉ cần nhìn rồi đọc ra là được, đương nhiên chẳng khó khăn gì hết.

“Học trò Trịnh Dương, nguyện bái thầy làm thầy!” Trịnh Dương không chút do dự, quỳ sụp xuống đất.

Hiện tại cậu đã bị Trương Huyền thuyết phục hoàn toàn.

Có một người thầy với nhãn lực như thế chỉ điểm cho, đâu phải chuyện đơn giản.

“Ừ!” Thấy vẫn chưa chỉ điểm, chỉ mới nói ra một khuyết điểm thôi mà đối phương đã lập tức bái lạy, Trương Huyền gật gù sung sướng, lấy ngọc bài tượng trưng thân phận ra, ném qua: “Xác nhận đi.”

“Vâng.” Trịnh Dương chẳng chút phân vân, lập tức trích máu nhận thầy.

Thủ tục đã được hoàn thành nhanh chóng.

“Bây giờ ngươi đã là học trò của ta, thì ta có đề nghị thế này dành cho ngươi. Muốn được tôn trọng trong tình cảm, điều đầu tiên là phải có đủ thực lực. Không có thực lực, đối phương sao có thể để mắt đến ngươi được? Cho nên, hiện tại điều ngươi nên làm, không phải là rầu rĩ, không phải đau lòng, mà là mở rộng tâm cảnh, cố gắng tu luyện. Để cho đối phương biết được, từ chối ngươi là hành động ngu xuẩn biết chừng nào! Ngươi phải dùng thực lực để chứng minh…” Nói đến đây, Trương Huyền chợt nhớ ra một quyển sách cực kỳ làm màu ở đời trước, khẽ mỉm cười nói: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!”

“Chớ khinh thiếu niên nghèo?”

Nghe thấy lời này, Trịnh Dương lập tức thấy lồng ngực mình giống như bị thiêu đốt, cả người đều kích động đến mức mặt đỏ bừng, thân thể hơi run rẩy.

Là một người ở thế giới hoàn toàn khác, làm sao cậu có thể từng nghe được lời như thế!

Chớp mắt, chiến ý trong toàn thân cậu giống như được kích nổ. Trước đây, tinh thần của cậu ủ ê vì thất tình, thì bây giờ đã trở nên chói mắt tựa kim cương.

“Thử thi triển lại thương pháp xem!” Thấy cậu ấy đã tháo gỡ được vướng mắc trong lòng, Trương Huyền vung tay.

“Dạ!”

Trịnh Dương cũng chẳng phí lời, trường thương vẫn trong tay, nhưng chớp mắt mà khí chất đã khác hẳn lúc nãy.

Ầm ầm ầm ầm!

Ngọn thương quét ngang, khí lực cuộn trào, luồng sức mạnh kinh hồn thấm qua cán thương, lan tỏa bốn bề, khiến cả căn phòng đều rung động.

Đùng!

Thương pháp đã múa xong, trường thương đâm ra, mũi thương chọc thẳng lên trụ đá.

Một tiếng chấn động lớn vang lên, trên trụ đã hiện ra hàng chữ số.

235!

Không ngờ lại đạt đến 235 cân!

Vừa rồi dùng toàn lực cũng chỉ được 110, được ông thầy chỉ điểm có một câu mà sức mạnh đã bùng nổ, tăng đến hơn gấp đôi!

“Đạ tạ thầy!”

Nhìn hàng số kia, Trịnh Dương chẳng còn chút phân vân, ngay lập tức quỳ xuống. Lúc này cậu đã hoàn toàn bái phục ông thầy ở trên cao kia, chẳng còn mảy may nghi ngờ.

“Tuyệt lắm!”

Nhìn đăm đăm hàng số trên trụ đá không xa, sắc mặt Mạc Hiểu cũng bất giác mà trở nên đỏ bừng, toàn thân run rẩy.

Cậu đang vui vì kiếm được một người thầy giỏi cho người anh em thân thiết, đồng thời cũng có chút hụt hẫng.

Trước đó, thầy Vương Siêu cũng từng chỉ điểm cho cậu, song chỉ khiến sức mạnh tăng lên tầm 30%.

Còn thầy giáo trước mặt thì tăng đến hơn 100%.

Nếu biết trước thầy giáo vô danh này lợi hại đến thế, cậu đã không phải phí phạm bao nhiêu tâm tư đi tìm cái ông Vương Siêu gì đó, mà sẽ qua đây bái ngay vị này làm thầy!

Nghĩ đến đây, trong lòng cậu có hơi hối hận. Có điều, cậu cũng thấy hơi khó hiểu, thầy này có thương pháp lợi hại như thế, sao lại không nổi danh?

Mạc Hiểu nén lòng không được, ngẩng lên hỏi: “Thưa thầy, thầy đã nhận Trịnh Dương làm học trò rồi, nhưng chúng em vẫn chưa biết danh tính của thầy là gì.”

Nghe thấy câu hỏi của cậu bạn, Trịnh Dương cũng bất giác nhìn qua.

Cậu đã hoàn toàn khâm phục vị thầy giáo này, nhưng cả tên người ta mà còn chưa biết!

“Ta tên Trương Huyền!” Trương Huyền hờ hững đáp.

“Trương Huyền? Cái tên này nghe quen tai quá…”

Nghe đến tên này, Mạc Hiểu có hơi sững người, kế đó đã nhớ ra gì đó, hai tròng mắt co lại, đôi môi giật liên hồi: “Hình như ta nhớ là… có một ông thầy ăn hại, thi khảo hạch trình độ giáo viên bị không điểm, cũng tên là Trương Huyền. Hình như thầy và ông ta… trùng tên!”

“À, ta chính là cái thằng ăn hại ấy đấy.” Trương Huyền gật đầu.

“Hả?”

Trịnh Dương và Mạc Hiểu đều hóa đá ngay tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui