Thư Viện Thiên Đạo

“Ban đầu chúng liên thủ với nhau mà vẫn đánh không lại trò… Đúng lúc đó thì thầy Trương về đến nơi, dạy cho chúng ba chiêu. Chẳng hiểu sao mà thoáng chốc, bọn chúng ai nấy đều như có thần thánh nhập xác. Đứa đầu tiên đánh với trò là Viên Đào…”

Chu Hồng kể lại một lượt chuyện xảy ra khi nãy, còn thi triển lại ba chiêu thức mà Trương Huyền đã dạy cho học trò nữa.

Lắng nghe cậu ta tường thuật, nhìn ba chiêu cậu ta mô phỏng lại, Lục Tầm và trưởng lão Hồng Hạo chỉ biết trố mắt nhìn nhau. Ai cũng cảm thấy, liệu có phải tai mình có nghe nhầm hay không, còn mặt thì đều sững ra như vãi nhầm trong quần.

“Ý trò là… cái cậu Viên Đào thi khảo hạch nhập học đứng bét ấy sao? Chỉ với ba chiêu này, mà trò… cũng đánh không lại hả?”

Đậu phụ, ngươi chạy về đây để giỡn mặt với ông đấy à?

Vừa rồi khi điều tra, Lục Tầm đã cất công đọc tư liệu của Viên Đào. Cha mẹ đều đã mất từ khi còn nhỏ, chưa từng học qua võ nghệ công pháp gì cả, chỉ được cái da dày thịt béo, có thể chịu đòn tốt mà thôi. Một đứa thi khảo hạch đầu vào đứng chót bảng, sao lại có thể đánh bại cao thủ xếp hạng tư khảo hạch nhập học này chứ?

Có cần phải gây sốc đến thế không?

Hơn nữa, ba chiêu mà họ vừa xem, cả rác rưởi cũng chẳng xứng, mà cũng được gọi là võ công sao?

Dẫu có sử dụng theo kiểu thay đổi thứ tự sử dụng cùng với chiều đánh trái phải cho nhau, nhưng cũng có thể lợi hại được đến đâu!

“Là do chúng chơi bẩn…”

Chìa ra vẻ mặt đầy đau đớn, Chu Hồng kể lại tỉ mỉ các trận đấu vừa rồi.

“Xem ra, mệnh môn của trò đã bị người ta phát hiện rồi. Ba chiêu kia chỉ là mồi nhử, thu hút sự chú ý của trò, mục tiêu thực sự thì nằm ở mệnh môn!” Nghe đối phương kể xong, Lục Tầm bấy giờ mới vỡ lẽ.

Mà cái thằng học trò này của mình cũng bất cẩn quá.

Mệnh môn là nơi giao thoa sức mạnh của người luyện võ, là nền tảng của kẻ tu luyện, tuyệt đối phải bảo vệ thật kỹ càng. Đằng này, loáng một cái đã bị phát hiện, thực sự quá lơ là rồi.

Tuy phát hiện ra mệnh môn, nhưng cũng không có nghĩa là có thể đánh thắng đối thủ. Dẫu sao thì khi giao chiến thực tế, không phải chuyện một cộng một bằng hai, mà còn liên quan đến phản xạ, ứng biến… Nhưng nếu một cặp đôi giao đấu có trình độ tu luyện ngang ngửa nhau, mà trong đó có một người bị phát hiện mệnh môn thì vẫn cực kỳ nguy hiểm.

“Mấy đứa học trò đó chắc chắn không thể làm được. Người có thể phát hiện được mệnh môn của trò, đồng thời còn lợi dụng điều đó, chính là tay Trương Huyền. Vốn ta còn cho rằng, tỉ thí với hắn chẳng có gì thú vị bởi sẽ nghiền nát hắn trong chớp mắt. Bây giờ xem ra, đấu với hắn cũng không hề đơn giản, vậy thì lại càng thú vị rồi!”

Lục Tầm không hổ danh là giáo viên siêu sao của học viện, chỉ thoáng chốc đã phân tích ra mấu chốt của vấn đề ở đâu.

Nếu mấy đứa học trò của Trương Huyền có thể phát hiện được mệnh môn từ đầu thì hẳn đã đánh thắng ngay trận đầu tiên rồi. Rõ ràng là sau khi phát hiện ra, hắn mới âm thầm chỉ điểm cho học trò.

“Nhưng mà không phải lo. Bây giờ ta sẽ tìm cách để trò đột phá lên cảnh giới nhị trọng. Một khi thành công thì mệnh môn sẽ di chuyển qua chỗ khác, đến lúc đó báo thù vẫn chưa muộn!”

Lục Tầm an ủi.

Mệnh môn của người tu luyện không phải luôn cố định một chỗ, mà sẽ dựa vào công pháp, cảnh giới, võ công đang tu luyện mà thay đổi theo.

Hiện tại, mệnh môn của Chu Hồng nằm ở eo, nhưng khi đột phá thành công lên nhị trọng, chắc chắn sẽ di chuyển qua chỗ khác. Đến lúc đó, những trò ma mãnh kia của chúng đã chẳng còn tác dụng gì.

Thậm chí, nghe truyền rằng, người tu luyện được công pháp cao minh, sở hữu thực lực hùng mạnh, sẽ hoàn toàn không có mệnh môn và nhược điểm. Cho dù có muốn tìm cũng tìm chẳng ra.

“Dạ!”

Chu Hồng gật đầu.

Lục Tầm nói tiếp: “Lát nữa ta sẽ đến chỗ trưởng lão Thượng Thần để ấn định danh sách tỉ thí. Nhớ cố gắng tu luyện, đừng để ta thất vọng. Đến lúc đó, ta sẽ cho trò được tự tay trả thù!”.

“Đa tạ thầy Lục!” Được khích lệ, Chu Hồng đã lấy lại được sự tự tin cho mình.

“Phải rồi, trưởng lão Hồng Hạo, chẳng phải ngài cũng khá thân với trưởng lão Thượng Thần sao? Xử lý tên ăn hại Trương Huyền này, đúng ra Phòng Đào tạo sẽ dễ dàng hơn tôi chứ!”

Nhắc đến trưởng lão Thượng Thần, Lục Tầm không khỏi ngạc nhiên quay qua hỏi.

Trưởng lão Hồng Hạo là người đủ tư cách cạnh tranh chức viện trưởng năm xưa, không ít trưởng lão đều có quan hệ tốt với ông ấy, mà Thượng Thần là một trong số đó.

Đúng lý ra, nếu ông ấy thực sự có mâu thuẫn với Trương Huyền, để cho Phòng Đào tạo ra tay, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn mình nhiều sao?

“Thực ra bên Phòng Đào tạo cũng chẳng dễ vậy đâu. Đâu thể nào tiến hành cưỡng chế đổi giáo viên của học trò được! Nếu làm như vậy, hắn kiện lên Công Hội, nói mình bị chèn ép, chẳng phải còn phiền phức hơn nữa sao?” Trưởng lão Hồng Hạo đáp.

Nếu học sinh bái sư tự nguyện thì Phòng Đào tạo không cách nào cưỡng chế được.

Chủ yếu là ở chỗ, trong mắt của ông ta, Trương Huyền cũng chỉ là một tên ăn hại, thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm mà thôi, đâu đáng để nhờ cậy chủ nhiệm Phòng Đào tạo?

Bởi lẽ, mổ gà ai lại dùng đến dao giết trâu!

Đương nhiên mấy lời này không thể nói ra được, bằng không thầy Lục Tầm đây chắc chắn sẽ cảm thấy mình không được tôn trọng!

Thực ra, dù đối phương không nói thì với sự thông minh của Lục Tầm, cũng đủ khả năng đoán ra rồi.

Nếu không phải hai đứa học trò bị đào mỏ một cách vô duyên vô cớ, chắc anh ta cũng lười đi lo mấy chuyện bao đồng này, càng đừng nói tới chuyện đề xuất Sư Giả Bình Trắc làm gì!

Hai người đang trò chuyện với nhau thì thấy một thanh niên sải bước đi vào.

“Lục Tầm…”

Chưa đến nơi thì đối phương đã cất tiếng gọi.

“Thì ra là thầy Vương, có chuyện gì mà thầy qua đây vậy?” Lục Tầm mỉm cười chào hỏi.

Người đến chính là một giáo viên nổi tiếng khác của học viện, Vương Siêu!

Cao thủ thương pháp mà Trịnh Dương muốn bái sư.

“Chào trưởng lão Hồng Hạo!” Khi vào tới nơi, trông thấy Hồng Hạo cũng đang ngồi ở một bên, Vương Siêu khom lưng hành lễ, ngay sau đó quay qua nhìn Lục Tầm, “Có nghe chuyện ở Phòng Đào tạo chưa?”.

“Nghe gì?” Lục Tầm tỏ ra ngạc nhiên.

“Thầy chưa biết hả? Trưởng lão Thượng Thần bị cách chức, chờ điều tra rồi!” Vương Siêu nói, “Là mệnh lệnh mới được Công Hội Giáo Viên công bố tức thì đấy!”.

“Trưởng lão Thượng Thần bị cách chức chờ điều tra? Chuyện là sao?”

Không chỉ Lục Tầm thấy bàng hoàng, mà cả trưởng lão Hồng Hạo cũng giật bắn người.

Dù sao cũng là chủ nhiệm Phòng Đào tạo học viện Hồng Thiên, sao lại tẩm tầm ngầm mà bảo cách chức là cách chức luôn vậy?

“Có người kể, ông ấy hãm hại một thầy giáo, hành xử bất công. Cũng có người nói, ông ấy chủ trì Khảo Vấn Học Tâm không công bằng, lại còn bị Công Hội Giáo Viên biết được, nên lập tức bị cắt chức!”

Vương Siêu nói.

Tào Hùng xin tiến hành Khảo Vấn Học Tâm, chuyện này không tạo ra chấn động gì lớn, nên có không ít giáo viên vẫn chưa hay biết gì.

“Hãm hại? Không công bằng? Giáo viên nào mà lợi hại vậy, ngay cả trưởng lão Thượng Thần mà cũng lật thuyền trong mương được, thậm chí còn khiến Công Hội Giáo Viên ra tay nữa?”

Lục Tầm tò mò hỏi.

Tuy chỉ là chủ nhiệm của Phòng Đào tạo, nhưng hậu thuẫn sau lưng trưởng lão Thượng Thần lại rất cứng, thậm chí cả trưởng lão trong Công Hội Giáo Viên cũng là chỗ bạn bè. Lật nhào được ông ấy, hơn nữa còn lật triệt để như vậy, đáng lẽ phải vô cùng khó mới đúng!

Trưởng lão Hồng Hạo cũng tò mò nhìn qua, muốn được biết nhân vật nào mà ghê gớm đến thế.

“Ta nghe nói đó là tay thầy giáo ăn hại nhất học viện chúng ta, Trương Huyền!” Vương Siêu ngẫm nghĩ rồi đáp.

“Trương Huyền? Chuyện nào sao có thể chứ?”

Lục Tầm và trưởng lão Hồng Hạo hệt như bị bánh xe nghiến vào đuôi, đồng loạt nhảy dựng lên. Ai nấy đều trợn trừng mắt, như đang lên cơn điên vậy.

Chỉ ăn vài món ăn mà đã đánh sập một tửu lâu sừng sững mấy chục năm.

Khiến học trò rút khỏi lớp của giáo viên đứng đầu học viện.

Nhẹ nhàng chỉ điểm mấy học trò, đã đánh tân sinh xếp hạng tư đến nỗi bố mẹ cũng chả nhận ra nổi.

Giờ lại còn lật đổ được trưởng lão Thượng Thần, chủ nhiệm Phòng Đào tạo.

Trương Huyền, có thật là tay giáo viên kém cỏi nhất học viện không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui