Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh)

Tuần lễ cuối cùng của tháng tám, ánh mặt trời vẫn ấm áp.

Hơn bảy giờ tối thứ tư, Lý Dĩ Thành dọn đi, nói là dọn đi, thật ra cũng chỉ là kéo vaili hành lý rời khỏi nhà, Dương Tiếu Văn đứng chờ ở dưới lầu, không dám đi lên.

“Hắn dám bắt nạt cậu, tui sẽ đánh cho lên bờ xuống ruộng.” Khưu Thiên nói, “Có ngon thì thử đi.”

“Không cần đâu, tự tui sẽ đánh cho ổng tàn đời,” Lý Dĩ Thành ôm lấy Khưu Thiên, cố sức vỗ vỗ hai cái, “Trước kia là ở tạm, bây giờ là hai người cùng chung sống, không giống nhau, có trốn thì cũng là Đại Võ trốn, tui chẳng việc gì phải trốn.”

“Không giống chỗ nào? Cũng là ở cùng thôi mà?” Khưu Thiên cũng dùng sức vỗ lại cậu hai cái, coi bộ rất có khí thế đánh chết người.

“Ái tình giản đơn, chung sống lại rất khó, tình yêu dù to lớn đến đâu cũng sẽ có lúc bị những chuyện nhỏ nhặt ảnh hưởng, cậu đừng quên cuộc chia tay của Tiểu Mã.” Lý Dĩ Thành buông Khưu Thiên ra, đạp anh một đạp.

“Phụt… Cậu với tên khốn kia chả nhẽ cũng ngu xuẩn như vậy?” Tiểu Mã và bạn trai cũ yêu đương oanh oanh liệt liệt, vì come out với người nhà mà cùng nhau quỳ dưới mưa hành thân hành xác, cuối cùng lấy được sự chấp thuận của phụ huynh, ngọt ngào ở chung năm năm, lại vì việc Tiểu Mã ăn đậu phộng vứt vỏ lung tung, dẫn đến khắc khẩu, cuối cùng chia tay.

“Khó nói lắm, được rồi, Đại Võ đang chờ tui dưới lầu, đi đây,” Lý Dĩ Thành lại bước đến cố sức ôm Khưu Thiên một lần nữa, thật lâu sau mới nói. “Tui biết cậu ở lại Đài Bắc là vì tui, cảm ơn, xin lỗi.”

“Coi như cậu còn chút lương tâm, vậy bỏ vụ mười cái lẩu đi nhé?” Khưu Thiên rất biết dựa theo thời thế mà giảm thiểu thương vong.

“Ha ha ha, được rồi, vậy nhớ sau này đừng có đi méc mẹ tui nữa đó.” Lý Dĩ Thành nói xong, phất tay đi xuống lầu.

Khưu Thiên bước ra sân thượng, nhìn Lý Dĩ Thành và Dương Tiếu Văn dắt tay nhau rời đi, chiếc vali kéo trên đường nhựa phát ra âm thanh sàn sạt, Lý Dĩ Thành đi tới đầu hẻm thì đột nhiên xoay người lại, hướng về phía anh vẫy tay, lại tiếp tục bước đi cho đến lúc hoàn toàn khuất dáng.

Khưu Thiên xoay người vào phòng khách, mở cửa, nhìn căn phòng từng thuộc về Lý Dĩ Thành, bây giờ chỉ còn lại chiếc giường đơn và một cái bàn trống.

“Hi.” Anh lên tiếng chào, nghe thanh âm của chính mình hòa vào không khí, vang vọng.

Còn lại một mình tôi.

Tuần này Lâm Nhược Thần bận tối mặt, mỗi ngày đều tăng ca đến hơn mười giờ, mãi đến tối thứ năm mới có thời gian hẹn Khưu Thiên ăn cơm, ăn xong lại vội vã rời đi.

“Khổ chưa, giờ tôi về uống bia xem TV chơi Dark Harbor.” Khưu Thiên nói, vẻ mặt thiếu đánh.

“A a a!” Lâm Nhược Thần cố sức đạp anh thật mạnh, “Hừ, hôm nay nữa thôi, đến sáng mai nộp sản phẩm là xong.”

“Vậy tối mai có muốn đi ăn với tôi không?”

“Không được rồi, mai sếp mời, đám nhân viên vô sản chúng tôi ăn xong còn muốn đi hát.”

“Vậy tốt, đối với nhà tư bản độc ác nhất định không được nhún nhường, mai tôi rủ Tiểu Mã đi uống rượu,” Khưu Thiên cười hì hì nói, “Thứ bảy hẹn một giờ chiều nhé, tôi sợ tối thứ sáu đi với Tiểu Mã về muộn.”

Lâm Nhược Thần khẽ ừ, lại phất tay trở về công ty. Khưu Thiên nhìn theo bóng lưng cậu dần dần biến mất về phía xa.

Những tưởng có thể mãi mãi vui vẻ bên nhau, nhưng tình yêu với cậu khiến anh ngày càng khổ sở và tuyệt vọng, đến một lúc đã không còn khả năng chịu đựng, dù anh có ngốc, có không cam lòng đến đâu đi nữa, cũng hiểu được rằng có một số thứ vĩnh viễn không thuộc về mình, anh vẫn đang bình tĩnh chờ đợi giọt năng lượng cuối cùng cạn sạch, để kết cục lặng lẽ phủ lên hai người.

Nếu yêu là chuyện của một mình anh, vậy thì không yêu nữa, cũng là chuyện của một mình anh.

Đừng quên ước nguyện ban đầu. Khưu Thiên tự nhủ. Ước nguyện ban đầu của anh là được nếm trải tình yêu, đã có dũng khí cầm lên, phải có dũng khí buông xuống… Ừ, cùng lắm thì kéo dài qua khỏi tháng tám vài ngày, tránh ván cược mười cái lẩu, hy vọng có thể chống đỡ.

Tối thứ sáu Khưu Thiên rất tiết chế, chỉ uống hai ly, không để mình say, đến nửa đêm Tiểu Mã lại ra về, anh một mình ngồi ở quầy bar trò chuyện với bartender câu được câu mất.

“Sân thượng đối diện nhà tôi có một gã thích *** đi qua đi lại, mỗi lần tôi ra ngoài hút thuốc là lại thấy hắn, anh bảo tôi phải làm sao?” Bartender ôm đầu phiền não.

Nói vậy, thân hình gã kia nhất định rất đáng sợ. Khưu Thiên nghĩ ngợi, lại nhìn nhìn vóc dáng bartender, cười nói. “Vậy anh cũng *** mà hút thuốc, coi ai hơn ai.”

Bartender rất hài lòng, mời Khưu Thiên uống bia, anh uống xong nơm nớp cáo từ.

Thứ bảy cuối cùng của tháng tám, mùa hè đã sắp qua, Khưu Thiên ngủ đến gần trưa mới rời giường, theo thường lệ mở máy lên rồi bỏ vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, trở lại đã thấy Thái hậu online, cả người run lên, sáng sớm thứ bảy thấy Thái hậu nhất định không phải chuyện tốt.

“Thỉnh an Thái hậu! Tăng ca sao?” Khưu Thiên lo lắng hỏi.

“Không, chị đi Bắc Kinh công tác, giờ chuẩn bị đi chơi ~” Xem ra tâm trạng Thái hậu rất tốt.

“Thái hậu, lát nữa tôi đi xem triển lãm với hoa trắng nhỏ, qua bốn ngày nữa là tôi thắng!” Khưu Thiên quyết định không hỏi vụ đi chơi Bắc Kinh của Thái hậu.

“Ha ha ha, cậu dám khinh thường khả năng của chị à, đã xem kịch Ca Tử chưa?”

“Hả? Hồi bé có xem.” Khưu Thiên đột nhiên có dự cảm bất thường, rất rất không tốt.

“Mỗi lần Dương Lệ Hoa diễn cảnh đau khổ, đầu tiên là cúi đầu im lặng, sau đó thở dài, lên tiếng than ôi than ôi, cái này gọi là chuyển hướng, hiểu không, chuyển hướng, than thở xong, nội dung vở kịch lại tiếp diễn.”

“Ý chị là trong bốn ngày tới sẽ có người than ôi đúng không?” Chết, điềm xấu rồi.

“Sai, ý chị là mọi việc đều có bước chuyển, đôi khi chỉ cần than ôi hai tiếng là đủ rồi, chẳng cần dùng tới bốn ngày đâu nha, được rồi, bản tọa đi ăn vịt nướng nha ~”

Hừ hừ hừ, than ôi cái đầu chị, nha cái đầu chị! Khưu Thiên tức giận tắt máy tính.

Công nghệ chế tác game phát triển kinh người, Khưu Thiên và Lâm Nhược Thần đắm đuối giữa một đám mô hình, tranh minh họa, video, bản thảo, thiết kế, đến lúc triển lãm chuẩn bị đóng cửa, hai người mới giật mình nhận ra đã sáu giờ.

“Tui không muốn đi hu hu hu.” Khưu Thiên khôi hài ngồi xổm trước mô hình Ice King khóc lóc.

“Vậy tôi đi trước, bye ~” Lâm Nhược Thần ra vẻ đẹp trai vẫy chào.

“Đừng mà, A Phát đại nhân, chúng ta đi ăn cơm đi,” Khưu Thiên nghĩ một chút, “Hải sản nướng! Để tôi dẫn cậu đi ăn quán ưa thích!”

Hải sản nướng dưới cầu vượt, quán đã bán hơn mười năm nay, từ ngày chuyển nhà đến phía bắc thành phố, chỉ có lúc nào thèm quá chịu không nổi Khưu Thiên mới chạy đến ăn, tuy vậy ông chủ vẫn nhớ mặt anh, thân thiết bắt chuyện.

“Một đĩa ốc xào, một ếch nướng bơ, nghêu hấp, sò nướng, mì xào thập cẩm,” Khưu Thiên chỉ vào tủ đựng hải sản, vô tư gọi món, xong quay sang hỏi Lâm Nhược Thần. “Cậu muốn ăn gì?”

“Mấy món tôi muốn anh đều gọi cả rồi.” Lâm Nhược Thần nhìn nhìn khay tôm.

“Đúng thế, lần trước cậu bảo muốn ăn mà, chỗ này làm ốc ngon lắm.” Khưu Thiên quay đầu lại nói với chủ quán. “Vậy thêm một tôm nướng nữa là đủ.”

Sau khi ngồi vào bàn, Lâm Nhược Thần mới hỏi: “Tôi nói muốn ăn ốc lúc nào?”

“Lúc làm mô hình ở nhà cậu đó.” Anh thản nhiên trả lời, đẩy đôi đũa về phía cậu.

Lâm Nhược Thần còn đang cố gắng hồi tưởng, chủ quán đã mang mì xào và tôm lên trước, Khưu Thiên gắp một đũa cho cậu. “Còn nóng, ăn đi,”

Anh vẫn còn nhớ ví von của Lý Dĩ Thành, rằng hạnh phúc cũng như đĩa mì xào, càng nóng ăn càng ngon, ăn hết sớm vui sớm; còn để ăn từ từ, theo thời gian mì sẽ nguội đi, chẳng còn hương vị. Từ trước đến nay anh vẫn luôn là người ăn mì lúc nóng, món ngon nhất trên đĩa không dành lại cuối cùng, mà phải ăn ngay, ăn một miếng, hưởng thụ một miếng.

Buông đũa, Khưu Thiên kéo đĩa tôm nướng đến trước mặt, nhanh nhẹn lột vỏ tôm, con nào lột xong lại đặt vào chén Lâm Nhược Thần, xong xuôi đâu đấy mới lau tay ăn mì xào.

Lâm Nhược Thần yên lặng nhìn anh, đợi đĩa mì vơi đi phân nửa, mới nói. “Cảm ơn.”

“Cảm ơn gì, uống nào.” Khưu Thiên cầm cốc lên chạm.

“Hôm qua rảnh rỗi tôi có ngồi làm cái này, để lát ăn xong rửa tay rồi sẽ lấy cho anh.” Lâm Nhược Thần vui vẻ cười, “Lần này không phải ghế đâu nhé.”

“Ha ha, được được, chúc mừng A Phát đại sư có tác phẩm mới, lại cạn nào.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề đi từ triển lãm lúc chiều đến một ít sách gần đây mới đọc, vài chuyện cũ trên Mộng Cầu Vồng, rồi những chuyện linh tinh trên trời dưới đất, đến chín rưỡi, dạ dày đã no căng không thể chứa thêm được nữa, mới đứng dậy đi bộ về phía trạm xe.

“Muốn đến LB ngồi chút không?” Khưu Thiên thăm dò thử, anh vẫn chưa cùng đi với cậu lần nào.

“Để lần sau đi, tôi muốn về ngủ.” Lâm Nhược Thần lắc đầu. “Tuần này tăng ca nên thiếu ngủ, mệt chết người.”

“Được rồi, về nghỉ ngơi đi, à thứ cậu vừa làm đâu?”

Lâm Nhược Thần cười tháo ba lô xuống, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở nắp, cầm lên một thân cây.

Được tạo nên bởi những mảnh giấy đan vào nhau, cao hơn ghế nhỏ, màu xanh biếc, từng chạc cây rõ ràng.

“Vốn định làm ghế nhỏ, đúng lúc đó nghe được một bài hát trên đài phát thanh, cuối cùng thành ra làm cái này.” Lâm Nhược Thần cẩn thận đặt thân cây giữa lòng bàn tay, thả vào tay Khưu Thiên. “Đứa nhỏ này gọi là Cây Mùa Thu.”

“Tôi là một thân cây mùa thu? Trương Vũ Sinh hát phải không?”

“Đúng đúng đúng, bài đó đó.”

“Tuần trước tôi cũng có nghe bài đó,” Khưu Thiên nhìn kỹ khối màu xanh biếc trong lòng bàn tay, như mầm chồi non mơn mởn trong nắng sớm.

“Tại sao lại là màu xanh? Cây mùa thu màu vàng mà?”

“Mùa Thu này không phải mùa thu kia đâu,” Lâm Nhược Thần cười nói, “Lời bài hát có câu ‘điều đẹp nhất trong lòng’ nhớ không, tôi nghĩ, có lẽ tâm hồn anh chính là màu này, dịu dàng thiện lương, như thân cây màu xanh.”

Mùa Thu, Cây Mùa Thu, Khưu Thiên.

“Cảm ơn,” Khưu Thiên cẩn thận đặt lại cây vào trong hộp, cho vào túi đeo bên vai. “Tôi sẽ giữ thật kỹ, chờ ngày A Phát đại sư nổi danh thiên hạ, tôi đổi lấy tiền tiêu.”

“Nhớ hét giá cho cao một chút, lợi nhuận thu được chia năm năm.”

Hai người cười cười nói nói, chân đã đi đến trạm. Lúc lên xe, Khưu Thiên mới bảo, “Tôi muốn đi chợ đêm, lâu rồi không đi, sẵn tiện về cùng đường với cậu.”

Lâm Nhược Thần cười nói ok, lại kéo anh sang dặn dò chợ đêm có món kho của Lý gia ăn rất ngon, anh nghiêm túc ghi lại địa chỉ, xuống xe, cùng cậu đi đến dưới lầu.

“Được rồi, đã đến nơi, anh đi chơi đi.” Lâm Nhược Thần cười phất tay, kéo cửa lớn nhà trọ.

“Nhược Thần.” Khưu Thiên bỗng gọi tên cậu.

“Hở?” Lâm Nhược Thần ngạc nhiên quay đầu lại.

“Chúng ta tạm thời đừng liên lạc.” Khưu Thiên nói, trong thanh âm có chút run rẩy khó nhận thấy, trên mặt lại là nụ cười bình tĩnh. Đừng sợ, cuộc đời không có Lâm Nhược Thần không có gì đáng sợ. Anh tự nhủ.

Nét mặt của Lâm Nhược Thần, từ kinh ngạc, chậm rãi trở nên nghiêm túc, một lúc lâu sau mới nói. “Tạm thời là bao lâu?”

“Không biết, vài ngày, vài tháng, cũng… có thể là cả đời này,” Khưu Thiên vẫn mỉm cười, “Tôi biết cậu vẫn muốn làm bạn với tôi, nhưng tôi thực sự không có cách nào tiếp tục, cứ như vậy có lẽ tôi sẽ chết, xin lỗi.”

Ngón tay Lâm Nhược Thần bấu chặt lấy song cửa, một câu cũng không nói.

“Đợi khi nào tôi có thể, sẽ liên lạc với cậu, hy vọng lúc đó cậu vẫn còn muốn làm bạn với tôi.” Khưu Thiên giơ tay phải lên, ngón áp út và ngón út hơi cong lại, mỉm cười thật đẹp trai, vẫy hai cái, “Được rồi, cậu vào nghỉ ngơi đi, tôi xuống chợ đêm, bye.” Nói xong, dứt khoát xoay người rời đi.

Anh biết cậu sẽ không giữ anh lại, nếu giữ anh lại, cậu đã không phải là Lâm Nhược Thần, cả hai đều không phải loại người có thể đem việc này ra uy hiếp đối phương, lời đã nói ra sẽ không thu hồi. Không rõ lúc đó cậu có nhìn theo bóng dáng anh rời đi hay không, nhưng trong khoảnh khắc xoay người đó, lòng anh chợt dâng lên một cảm giác quá đỗi hoang đường, lời tạm biệt chưa kịp nói nơi thành phố núi đã thôi thúc anh đi tìm cậu, tìm được rồi, lại ở Đài Bắc… đổi lấy một lần tạm biệt khác.

Khưu Thiên không đi chợ đêm, anh đến LB, đây là nơi duy nhất anh có thể đi. Cuối tuần quán bar rất đông khách, anh ngồi vào một góc quầy, đem cái tên Lâm Nhược Thần và những hồi ức liên quan đến cậu dìm vào men rượu.

“Tôi là một chiếc bánh dâu chẳng ai muốn.” Anh nói với bartender.

“Bánh táo mà không có ai mua cũng bị vứt sọt rác thôi.” Bartender bận bịu không ngơi tay.

Vấn đề không nằm ở vị bánh, mà là người mua bánh, nhưng nói chung, đều là chẳng có ai mua.

“Được, vậy tôi là một chiếc bánh ngọt không ai muốn, nhân bánh đã bị khoét rỗng.” Khưu Thiên đổi lại cách nói.

“Hãy đi tìm Đức vua của xứ Oz cầu xin một điều ước.” Bartender bật cười.

“Oa, ở chỗ phàm tục này mà anh cũng biết nói chuyện cổ tích cơ.” Khưu Thiên chắp tay khâm phục.

Đức vua xứ Oz. Trên đường về, Khưu Thiên nghĩ đến lại không nhịn được cười. Bên cạnh anh có Thái hậu cũng quyền năng như vua Oz đấy, sai, Thái hậu thì phải là Bà đồng xấu xa của Tây Phương…

Thật ra bartender nói không sai, việc anh gặp gỡ Lâm Nhược Thần có đến một phần lớn là từ Thái hậu, nếu giờ anh bảo Thái hậu giúp anh gặp một Lâm Nhược Thần khác, một Lâm Nhược Thần đồng ý ở bên anh…

Đồ ngu ngốc này, nghĩ cái gì thế. Khưu Thiên trở lại căn nhà không người, ngã đầu vào gối, ngủ say.

Trưa chủ nhật, Khưu Thiên tỉnh lại. Đài Bắc đang chìm trong màn mưa xối xả, mùi hơi nước ẩm ướt trong không khí, bên máy tính không còn nửa ly nước lọc, trước cửa sổ vẫn bày ba chiếc ghế và một thân cây.

Anh ăn sủi cảo, nghe tiếng mưa rơi, onl MSN gọi Thái hậu.

“Chị thắng, tôi chung chị mười cái lẩu.” Chuyển hướng, quả nhiên là chỉ cần than ôi hai tiếng. Sau này không cãi nhau với Thái hậu nữa, Khưu Thiên im lặng nghĩ.

“Bé ngoan, có cần chị cho một cái ôm yêu thương tiễn bé lên con đường hồn lìa khỏi xác không?”

“Không cần, cảm ơn, tự tôi sẽ đi đường mạnh giỏi.”

“Tốt, tặng cậu một câu, đối mặt, chấp nhận, đón lấy, rồi buông tay.”

“… Tôi đã buông tay rồi, cầu Thái hậu khai kỳ, tôi phải mất bao lâu mới vượt qua?”

“Ha ha ha, vượt vượt cái con khỉ, cứ ngủ nhiều vào là được.”

“Tại sao?”

“Ngủ có tác động đối với ký ức, trên wiki viết, ngủ nhiều một chút, não bộ sẽ ở trong trạng thái nghỉ, dần dà rồi sẽ quên đi những hồi ức đau thương. Vậy là tốt rồi.”

Tuy Thái hậu luôn luôn đúng, nhưng Khưu Thiên vẫn mở wiki lên tra thử, xác định Thái hậu không sai, mới ngoan ngoãn ăn xong sủi cảo rồi đi ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui