Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh)

Buổi tối thứ bảy, ngày “mọi việc không thích hợp” theo lịch âm, thời tiết dần dần chuyển lạnh, quán hải sản nướng rộn ràng âm thanh, tiếng gọi món, chạm ly, tiếng nói cười giòn giã.

“Được rồi, bạn chị đang đợi đi uống rượu, hai đứa xem thứ tư hoặc thứ năm tuần sau lại ăn một bữa.” Vừa qua mười giờ, Thái hậu tuyên bố bãi triều.

Đêm tháng mười, gió thổi lành lạnh, Khưu Thiên cho tay vào túi, lặng lẽ nhìn Thái hậu rời đi, lý trí và cảm xúc đang vật vã đấu tranh trong ngực, rằng liệu có nên lao đến… ôm chân chị, cầu xin Thái hậu quyền uy hãy ra tay chà đạp, hãy đá ngã Lâm Nhược Thần vào lòng anh đi, nhưng khi liếc nhìn đôi bốt cổ cao đầy đinh tán kia, Khưu Thiên đành ngậm ngùi từ bỏ, thôi thôi, nhỡ chị không đá cậu mà đá anh thì chỉ có chết.

“Em đuối quá.” Lâm Nhược Thần kéo kéo góc áo Khưu Thiên, ngước mắt lên nhìn anh, gương mặt mỏi mệt như cao thủ võ lâm vừa kinh qua một trận sinh tử.

“Thật sự hao tổn công lực đúng không,” Khưu Thiên sóng vai cậu đi về phía trạm xe, “Mười năm trước lúc anh ăn tối với Thái hậu lần đầu, phải mất ba ngày sau mới phục hồi công lực đấy, rất đáng sợ, chị ấy có thể khiến toàn bộ nhân sinh quan mấy chục năm của em hoàn toàn đảo lộn.”

“Ừ, cách nhìn nhận sự việc của Thái hậu rất khác người,” Lâm Nhược Thần nói xong, đột nhiên duỗi tay trái, đặt lên bàn tay phải đang nằm trong túi áo Khưu Thiên. “Nắm tay.”

Khưu Thiên vội vàng rút tay khỏi túi, nắm chặt bàn tay cậu, mười ngón giao nhau, trong đáy mắt tĩnh lặng như nước của Lâm Nhược Thần điểm lên những nét cười lấp lánh.

Anh bỗng cảm thấy một niềm bất an mơ hồ, lần cuối cùng sóng vai nhau mà đi, anh đã quay lưng bỏ chạy trối chết, hôm nay mọi việc không thích hợp, cậu lại đột nhiên chủ động như thế, thật khiến lòng băn khoăn. Chẳng lẽ Thái hậu thực sự đạp ngã hoa trắng… hoa nắp ấm, chỉ vì một câu “Hoa khoe sắc, hãy bẻ nhanh” kia? Chẳng lẽ trên đời thực sự có việc thần kỳ đến thế?

“Lâu lắm rồi không nắm tay một người mà đi, em gần như đã quên cảm giác này.” Lâm Nhược Thần bình thản nói.

“Vậy mình hãy nắm tay nhau mỗi ngày.” Khưu Thiên nhanh nhẹn chào hàng.

“Ha ha,” Lâm Nhược Thần cười rất đỗi dịu dàng, “Anh có biết tại sao khi đó em gọi cho anh không?”

“Nhớ anh? Đói bụng? Tiểu Nhược bảo em gọi?” Khưu Thiên nhớ lại những giọt nước mắt của cậu đêm hôm ấy.

“Cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là, lúc đó em sốt đến mơ màng, đột nhiên nghĩ, nếu mình thật sự có mệnh hệ gì, liệu có phải sẽ không được nhìn mặt anh lần cuối trước khi chết không?” Cậu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh, “Hoặc cho dù không chết, nhưng nếu sốt đến ngu người thì càng tệ hơn, vì sau này có thấy anh cũng không nhận ra anh.”

Khưu Thiên dừng bước, lẳng lặng nhìn cậu. “Nhưng kể cả như thế, em cũng không hề có ý định sẽ ở bên anh?”

“Ừ.” Cậu trả lời rất nhanh.

“Sốt cao, nghĩ đến anh, thấy anh mua sáu phần cháo, bèn quyết định cân nhắc?” Khưu Thiên ngẩn ra, không thể hiểu được logic của cậu.

“Không, sốt cao khiến em trở nên yếu đuối, nhưng tình trạng ấy chỉ là tạm thời, rồi sẽ nhanh qua, không ảnh hưởng đến quyết định của em, em không phải vì bị cảm xúc chi phối, vì sợ mất đi nên mới chịu thỏa hiệp.” Lâm Nhược Thần vẫn nắm tay anh, tiếp tục bước đi.


“Anh biết, về điểm này thì em rất giống với Tiểu Thành, thật ra anh khá ngưỡng mộ tính cách đó, vì anh không thể làm vậy được.” Khưu Thiên thở dài, trong sáu khuyết điểm cậu đã liệt kê ra ở anh, phần nói về “xúc động” đặt rất nhiều dấu chấm than, quả thực, anh là người rất dễ nương theo cảm tính.

“Anh có ưu điểm của riêng anh,” Lâm Nhược Thần siết lấy những ngón tay Khưu Thiên, “Chẳng hạn, anh mua một lúc sáu phần cháo là để em có thể ăn lúc nào cũng được, chẳng hề bận tâm xem em đối với anh như thế nào, một kẻ ngu ngốc chỉ biết tốt với em, chỉ cho đi mà không cần hồi báo, lúc nào cũng thế, giống như nó đã trở thành một phần con người anh, nên em mắng anh ngốc, thật ra là đang khen anh đó.”

“Ừ, sáu phần cháo, hộ một đời.” Khưu Thiên làm bộ khoa trương ôm ngực. Thật ra lúc đó anh không biết cậu thích ăn vị gì, nên mới mua hết sáu loại cháo trên quầy.

“Sau này anh đi làm người phát ngôn cho quán cháo được rồi đấy.” Lâm Nhược Thần bật cười, ngả đầu lên vai Khưu Thiên, vỗ vỗ cánh tay anh.

“Khoan đã!” Khưu Thiên hốt nhiên dừng bước, nhìn cậu đang chẳng ngại ngùng mà thể hiện hành động thân mật với anh giữa chốn đông người, phố phường ồn ã bỗng trở nên xa vắng, trước mặt anh bây giờ chỉ còn lại nét cười hiển hiện trong sóng mắt cậu, rực rỡ, tinh nguyên.

“Em suy nghĩ kỹ?” Giọng Khưu Thiên run run.

“Ừ, em…”

“A a a đừng nói!” Khưu Thiên kích động ôm chầm lấy cậu, gần như nhảy dựng lên, “Ngày hôm nay mọi việc không thích hợp, địa điểm cũng không tốt! Anh không muốn nghe! Anh không muốn nghe!”

“… Anh đang đóng phim giờ vàng đấy à? Giờ không nghe, khi nào mới nghe?” Lâm Nhược Thần dở khóc dở cười.

“Để anh về xem lịch!” Khưu Thiên nắm tay cậu chạy băng băng về phía trạm xe.

Vừa về đến nơi, lập tức bay lại chỗ tập lịch âm trong phòng khách, giật phăng lấy một tờ.

Ngày 3 tháng 10, năm 2010, âm lịch 26 tháng 8, chủ nhật.

Hợp: Động thổ, tân gia, khánh thành, cưới gả, đặt giường…

(Trong phong thủy, đối với các cặp tân hôn, việc đặt giường cưới vào phòng cũng cần phải được xem ngày giờ cẩn thận.)

Cưới gả! Đặt giường!

Ngày mai quá tốt, cưới gả xong trực tiếp lên giường! Ai cưới ai gả không quan trọng! Quan trọng là ở giường! Giường!


“Sau mười hai giờ là em nói được rồi!” Khưu Thiên vọt tới bên cạnh Lâm Nhược Thần, hưng phấn nhảy cẫng lên, “Ngày mai ngày tốt!”

“Còn hơn một giờ nữa ư, em mệt lắm, muốn ngủ.” Lâm Nhược Thần dụi mắt.

“Vậy mau đi tắm rồi uống thuốc xong hẵng ngủ.” Khưu Thiên ôm cổ cậu, cọ dụi cầu xin, “Hôm nay ngủ phòng anh đi, nha nha nha, chỉ ôm ngủ thôi, mai là ngày lành tháng tốt đó.”

“Ừ, nhưng cấm anh làm bậy, em mệt muốn chết rồi.” Lâm Nhược Thần liếc anh một cái cảnh cáo.

“Vậy lúc hết mệt thì làm bậy được phải không?” Hai mắt Khưu Thiên lòe lòe phát sáng…

Thứ bảy mọi việc không thích hợp, lúc Khưu Thiên lên giường, Lâm Nhược Thần đã ngủ say; chủ nhật ngày tốt để cưới gả, lúc Khưu Thiên rời giường, Lâm Nhược Thần vẫn còn ngủ say.

Khưu Thiên nhìn đôi má người yêu chìm trong gối đầu, từ xuân, qua hè, đến thu, tình cảm của dành cho cậu trăm xoay nghìn chuyển, lại chẳng hề vơi bớt đi nửa phần, mà đêm qua, nét cười lấp lánh trong mắt cậu, ánh lên hình dáng anh rực rỡ giữa phố đêm muôn mảnh đèn màu, như ngọn lửa cuối cùng của bấc đèn, và đáp án hiện lên trong đó, rạng ngời mà kiên định.

Thái hậu thực sự đã đẩy người ngã về phía anh, trong lúc anh chẳng hay chẳng biết, chị đã xô bước chân cậu qua bên kia cánh cửa, vậy nên, khi thời khắc chờ đợi đã lâu kia chợt đến, anh lại trở nên bình tĩnh ung dung, người đã rơi vào vòng tay anh, nào có còn gì phải gấp gáp.

Khưu Thiên rón rén xuống giường, xem lại tờ lịch âm một lần nữa, đã sống qua hơn nửa đời người, tương lai phía trước bây giờ mới bắt đầu, anh mỉm cười, vuốt phẳng tờ lịch, dán lên tường.

Lại đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, hâm bánh bao đậu đỏ, pha cà phê, nướng bánh mì, xong kéo ghế chống cằm ngồi suy tưởng, toàn bộ quá trình quen biết Lâm Nhược Thần một lần nữa hiện ra trong đầu, trong hương cà phê và bánh mì nướng thơm ngây ngất, anh nói với bản thân, sống dựa vào nhau, cùng chia hoạn nạn…

“Làm sao thế?” Lâm Nhược Thần vừa rời giường xuất hiện nơi cửa bếp.

Khưu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn cậu tóc tai tán loạn, nhịn không được bật cười.

“Không có gì, chỉ đang nghĩ, anh thật sự rất yêu em.”

Lâm Nhược Thần ngẩn ra vài giây, mới nói. “Anh nướng bánh mì đến hồ đồ rồi sao?”

“Chẳng phải em yêu anh vì anh ngốc ư?” Khưu Thiên cười hì hì.


“Nói cũng phải,” Lâm Nhược Thần gật đầu, đi vào bếp ôm lấy gương mặt anh. “Khưu tiên sinh, kẻ ngốc nghếch này, có muốn làm bạn trai của tôi không?”

“Lâm tiên sinh, nhìn cậu có thành ý như vậy, thôi thì tôi miễn cưỡng đồng ý.” Khưu Thiên vùi đầu trong vòng tay cậu, thanh âm nghèn nghẹt phiêu tán trong không khí.

Lâm Nhược Thần nhẹ nhàng ôm lấy anh, mãi một lúc lâu sau mới nói, “Được rồi, đừng khóc, không lấy bánh mì ra thì cháy cả bây giờ.”

“Tối nay đi chợ đêm ăn thịt bò chúc mừng nhé?” Khưu Thiên kéo áo cậu lau sạch nước mắt trên mặt mình.

Lâm Nhược Thần khẽ ừ một tiếng, xoa xoa đầu anh, lại vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, Khưu Thiên tắt lò nướng, dọn bữa sáng lên bàn, hai người vừa ăn vừa nhàn thoại, như thể cuộc trò chuyện vừa rồi chỉ là quyết định tối nay đi chợ đêm ăn thịt nướng, mà không phải là sự khởi đầu một đoạn tình duyên.

Đối với họ, tình yêu đến rúng động tâm can, đến đắm say cuồng nhiệt, đều đã từng trải qua, giờ đây quyết định của cậu, cũng chỉ là một lời chú giải nhỏ bé nơi cuối sách, bút vừa hạ xuống, trang sách khép lại, dắt tay nhau đi vào sinh hoạt.

Tâm tư bình tĩnh, không có nghĩa là tay chân an ổn, trong lúc Lâm Nhược Thần gặm bánh bao đậu đỏ, Khưu Thiên ôm lấy người bạn trai cuối cùng của anh trong suốt đời này, danh chính ngôn thuận mà vừa hôn vừa sờ vừa nắn, vui quên trời đất.

“Anh còn làm phiền lúc em đang ăn thứ gì nữa, ba tháng cũng đừng mong động vào em.” Sau một hồi, Lâm Nhược Thần lạnh lùng thốt.

Khưu Thiên lập tức văng ra xa năm mét, ngồi vào ghế nhỏ bên cạnh.

“Vậy đợi em ăn xong thì anh ôm hôn chút xíu thôi được không?” Khưu Thiên làm cái mặt tủi thân như vợ nhỏ.

“Biết ngay là anh chỉ muốn chuyện này thôi mà,” Lâm Nhược Thần thở dài, “Được.”

“Hì hì, à mà em nghe Thái hậu nói câu nào thì hạ quyết tâm?” Khưu Thiên an phận ngồi một bên.

“Hoa khoe sắc, hãy bẻ nhanh.” Lâm Nhược Thần đưa cốc sang cho anh.

Khưu Thiên nhìn nhìn chiếc cốc, cõi lòng câm lặng, cuối cùng vẫn là anh bị bẻ, hay đúng hơn là bị ăn thịt, liệu có thể coi là số trời đã định hay không?

“Sao lại là câu này?” Khưu Thiên rót cà phê và sữa cho cậu.

“Ừm, thật ra em vẫn hợp sống độc thân nhất.” Lâm Nhược Thần cầm lại chiếc cốc, nhàn nhã uống một ngụm. “Thứ hai là vừa độc thân vừa làm bạn với anh, thứ ba mới là ở bên anh.”

“Nhưng anh lại bảo không thể làm bạn với em, nên cuối cùng em chỉ còn hai lựa chọn là thứ nhất và thứ ba.” Khưu Thiên có cảm giác mình đang bị gài bẫy, hóa ra anh chỉ là phương án cuối cùng.

“Nói đúng rồi đó.” Lâm Nhược Thần cười trêu, vẻ mặt đùa giỡn kẻ ngu si được thừa hưởng vẹn nguyên từ Thái hậu. “Tất nhiên còn có lý do khác, thật ra, trong lúc anh đi mua Slurpee, Thái hậu đã kể em nghe chuyện điêu khắc trên gỗ mục của chị ấy.”

“Gì cơ? Điêu khắc trên gỗ mục?” Khưu Thiên nhảy dựng lên.


“Sao vậy?” Lâm Nhược Thần giật mình, ly cà phê suýt nữa trượt khỏi tay, cà phê bên trong trào ra ngoài sóng sánh. “Anh đừng có dễ kích động như thế!”

“Anh sẽ sửa, mà nếu sửa không được cũng không cho phép em trả lại hàng,” Khưu Thiên vội vàng rút khăn cho cậu lau tay, xong nhào tới ôm hôn cậu. “Thái hậu rất không thích nhắc đến chuyện đó, nếu chị ấy đã nói, nghĩa là xem em như người nhà, người nhà của anh.”

“Ừ, Thái hậu cũng bảo chị ấy chưa bao giờ phán xét người khác, cũng không can thiệp vào cuộc sống của bất cứ ai, nhưng riêng chuyện này thì chị ấy không thể không xen vào,” Lâm Nhược Thần kéo Khưu Thiên ngồi xuống, sờ sờ khuôn mặt anh, “Thái hậu rất yêu thương anh, chị ấy bảo nếu em ở bên anh, sau này hối hận rồi vẫn có thể chia tay, nhưng nếu không, biết đâu một ngày bỗng trở nên tiếc nuối, muốn quay lại với anh thì đã chẳng còn cơ hội, bởi thời gian cứ mãi không ngừng trôi, mỗi ngày đều có người sinh ra và chết đi, đến lúc đó sẽ vĩnh viễn ân hận đã chưa từng bên anh.”

“Thái hậu… chuyện xưa cũ đó…” Khưu Thiên nhất thời không tìm được từ nào để nói.

“Em bảo với chị ấy, một khi đã quyết định, em sẽ không bao giờ hối hận, hơn nữa cuộc đời này luôn có nhiều tiếc nuối,” Lâm Nhược Thần lại cầm một chiếc bánh, vừa ăn vừa hỏi Khưu Thiên, “Anh đoán xem chị ấy nói gì?”

“Ừm,” Khưu Thiên khoanh tay trước ngực, nhẩm tính thời gian cái bánh sẽ được ăn hết, “Hư Trúc?”

“Sao anh biết?” Lâm Nhược Thần vẫn còn ngậm bánh trong miệng, hỏi ngắc ngứ.

“Vì Thái hậu cho rằng trên đời này không có gì là tuyệt đối, lòng người rồi sẽ có lúc đổi thay, chị ấy rất thích đem Hư Trúc ra làm ví dụ.” Khưu Thiên chỉ nói có một nửa, nửa còn lại chính là, năm xưa Thái hậu rất thích ví anh với Đoàn Dự, gặp người nào yêu người đó.

“Ừ, Thái hậu đã nói như thế, ngay cả Hư Trúc còn có thể hoàn tục, thì việc gì mà chẳng thể xảy ra. Sau đó, kể em nghe chuyện cũ điêu khắc trên gỗ mục.” Lâm Nhược Thần cúi đầu ăn hết bánh bao, mới nâng mắt lên nhìn Khưu Thiên. “Chị ấy nói, loại sách bìa cứng gáy dày như chị ấy, vậy mà cũng có ngày hối hận, huống chi em chỉ là sách mỏng bìa mềm, ân hận chỉ là chuyện sớm muộn.”

“Em cứ vậy mà tin lời Thái hậu?” Khưu Thiên hiểu rất rõ ràng, Thái hậu đã đem cả chuyện của mình ra kể lại, nghĩa là đã quyết tâm đạp ngã lòng kiên định của kẻ khác, còn là không thành công không lùi bước.

“Thay vì nói em tin tưởng Thái hậu, không bằng nói em tin anh,” Lâm Nhược Thần mỉm cười với Khưu Thiên, “Vì anh đã từng nói, Thái hậu luôn luôn đúng, nhưng thật ra điều khiến em ra quyết định cuối cùng, chính là một chiêu Thái hậu dạy em.”

“… Anh không muốn nghe.” Khưu Thiên tràn đầy dự cảm bất lành.

“Ha ha, thật ra Thái hậu chỉ khuyên em xem xét sự việc trên một góc độ khác thôi,” Lâm Nhược Thần vui vẻ nhéo mặt Khưu Thiên, “Xem anh như nhân vật phụ của phụ, ra ngoài… ngoại tình với anh, mới thật là kích thích, chơi chán lại quay về với vợ cả, mà vợ cả đó chính là bản thân em, vừa thanh thản lại không ràng buộc, hơn nữa nhân vật phụ kiểu anh dù đùa kiểu nào cũng không chết được.”

Khưu Thiên hơi giật mình, nghiêng đầu suy nghĩ trong giây lát, rồi đột nhiên ôm lấy cậu hôn một cái rõ kêu, xong chạy ào vào phòng lấy điện thoại, đầu bên kia vừa nhấc máy đã vội vã hét lên, “Thái hậu! Cảm ơn chị! Yêu chị vô cùng! Moa~~~” Anh hôn chụt một phát vào ống nghe, rồi sung sướng dập máy trong tiếng chửi rủa của Thái hậu.

“Ha ha ha ha ha, này anh diễn viên phụ, anh không sợ Thái hậu gọi lại chửi sao?” Lâm Nhược Thần cười nghiêng ngả.

Khưu Thiên nhìn ánh mặt trời đầu thu chiếu nghiêng nghiêng trên bàn nhỏ, và hình ảnh Lâm Nhược Thần vừa cười vừa ăn bánh mì phết bơ, bỗng nhớ đến một câu anh đã từng nói với Thái hậu ở Thành Đô, rằng trên thế gian này nhất định sẽ có thứ gì đó khơi lên được lòng nhiệt tình của anh, hiện tại, anh đã tìm được rồi.

Nhược Thần, ánh nắng ban mai, dịu dàng ấm áp, sưởi nóng trái tim anh, khiến anh cam tâm tình nguyện gieo mình vào chiếc lọ bắt sâu của hoa nắp ấm, không có đường lui, không hề hối hận, bởi Lâm Nhược Thần chính là đáp án cho tất cả thiếu hụt trong cõi lòng chưa khi nào đầy đủ của Khưu Thiên.

Hoan nghênh ghé thăm, cả đời này cũng đừng mong trốn. Hoa nắp ấm nói với anh.

“Không đâu, Thái hậu ghét nhất là gọi điện thoại.” Khưu Thiên tự tin tràn đầy cười với cậu, “Nhân vật phụ thì thế nào, anh sẽ giành lấy vai chính ngay thôi, hơn nữa bạn trai em toàn đức toàn tài, tha hồ cho em đùa không chán, ngay bây giờ chúng ta vào phòng, em có thể tha hồ kiểm định thử xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận