Thứ Xuất Thứ Xuất

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Dung Nghi khóc ruột gan đứt từng khúc, hắn cảm thấy bị dòng họ từ bỏ. Chia cho căn nhà hỏng, vậy mà trong tộc không nói một câu nào. Ngay từ đầu căn bản chính là không cần hắn. Hiện thời hắn chỉ có ba ngàn bạc và một người vợ. Tuy rằng chia cho thôn trang, nhưng nhà ở đã kém thế, thôn trang còn cần phải nói sao? Ngẫm lại ngày sau áo rách quần manh, bụng ăn không no, càng khóc to hơn.

La Y bỏ ra một vạn phần tính nhẫn nại, không ngừng thôi miên bản thân mình - - hắn vẫn là một học sinh trung học, học sinh cao trung, học sinh cao trung. Đương nhiên không hiểu chuyện, đúng không, đúng không, mình cần phải giáo dục, đúng không, đúng không? Ừm, đúng vậy, có thể giáo dục. Nhưng sao lại có cảm giác bi thống thế này? Dứt khoát cùng nhau khóc đi! Vì thế La Y cũng khóc lớn lên theo đó.

Dung Nghi thấy La Y khóc thương tâm, vừa cảm động La Y vợ chồng đồng thể cùng hắn, vừa cảm thấy thực xin lỗi vợ. Càng thêm khổ sở. Dứt khoát ôm La Y tiếp tục khóc. Được chứ, hai vợ chồng cứ như vậy ôm nhau khóc rống một giờ. Khóc làm cho Hướng ma ma bên ngoài cũng xót xa không thôi. Nói là đã thành hôn, nhưng hai người vẫn là đứa trẻ choai choai thôi. Thứ xuất khổ quá mà...

Hai người khóc xong nấc cục từng phát từng phát, nhìn đối phương đều một phen nước mũi một đống lệ chật vật không chịu nổi. La Y không nín được cười rộ lên. Không thể không nói La Y đồng học của chúng ta tâm lý tương đối cường đại. Loại chuyện xuyên qua cũng đã trải qua rồi, không khác nào chết một lần, chút đả kích ấy ngược lại không có gì.

Dung Nghi thấy La Y cười, bỗng nhiên cũng cảm thấy khóc như vậy mất mặt, ngay cả một nữ lưu còn không sợ, hắn sợ cái gì? Vừa lau mặt cũng cười rộ lên. Hai người sửa sang lại xong xuôi, dường như Dung Nghi đột nhiên biết chuyện hỏi: “Ngươi thực sự không có ý kiến gì hay à? Ngươi cũng biết ta ngốc, thật sự không nghĩ ra cái gì.”

Nói đến chính sự, La Y cũng nghiêm mặt nói: “Chuyện còn chưa bết bát như vậy. Ăn mặc không phải sầu. Nhà ở thì ta mới hỏi. Hướng ma ma nói đoạn đường bên ngoài đó, mua một cái nhà cũng chỉ mất một hai trăm lượng. Nhà ở đắt ở chỗ đất xây, gỗ không đáng giá tiền. Chúng ta phá đi làm lại từ đầu, cộng thêm bài trí chắc khoảng ba bốn trăm lượng là đủ rồi.”


”Không phải gỗ rất đắt tiền sao? Phòng ở kia làm bằng cột lim...”

”Gỗ sam là được rồi!” La Y đánh gãy lời Dung Nghi: “Chúng ta dùng gỗ tốt như vậy làm gì chứ? Chúng ta ngày sau cần chú ý chỗ ở, không phải là An Dương Hầu phủ.”

Dung Nghi thoáng chốc trút giận: “Cũng phải, nhưng chỉ là dân chúng bình dân thôi. Có cơ hội nhìn thấy thánh thượng, ngay cả vải lụa cũng không được mặc.”

”Nói thật nhé”, La Y nghiêm túc nói: “Hai chúng ta đều không có thân phận, chỉ nộp thuế thôi cũng quá sức rồi. Hay là ngươi đi thi lấy công danh, cho dù là tú tài thôi. Tốt xấu cũng được miễn thuế má một mình ngươi. Ta cũng có thể quang minh chính đại mặc quần hoa. Tuy rằng hiện tại sớm không so đo, rốt cuộc danh không chính ngôn không thuận, cảm giác không dễ chịu.”

Dung Nghi trầm mặc rất lâu: “Ngươi... Mời vị tiên sinh cho ta đi.”

La Y không tiện đả kích tính tích cực của hắn, đã nói: “Chúng ta đang giữ đạo hiếu đấy, sợ tiên sinh kiêng kị. Không bằng chính chúng ta đọc trước, không hiểu viết giấy hỏi ca ca ta được không? Tỷ phu ta mùa thu sẽ trở lại, đến lúc đó lại nhờ huynh ấy mời vị tiên sinh chẳng phải rất tốt sao? Ta cũng nhân cơ hội này nghiên cứu học vấn.”

”Ngươi nghiên cứu học vấn làm cái gì?” Dung Nghi nói: “Ngươi lại không thi công danh, tội gì phải chịu cái đấy?”


La Y chợt lóe linh quang, mệt mỏi nói một câu: “Ngươi làm cái gì, ta cùng ngươi làm cái đó. Ta không sợ!”

Dung Nghi cảm thấy vừa bị thiên lôi đánh trúng rồi, lại gắt gao nắm tay La Y: “Ngươi không sợ, ta cũng không sợ! Ta không tin ta ngay cả cái tú tài cũng không thi đỗ! Một ngày nào đó ta muốn cho bọn họ nhìn bản sự của Gia! Ngươi yên tâm, @#@#!#@ nó chứ, sau này nhất định cho ngươi đầu đầy châu ngọc, hỏng mắt chó của bọn họ!”

La Y thiếu chút nữa phun ra, mẹ nó, hắn khi nào thì học được lời “Đui mù mắt chó” này a a a! Ngã!

Dung Nghi tuy rằng phát ra hào ngôn chí khí nỗ lực đọc sách. Nhưng thói quen của con người không phải một sớm một chiều có thể dưỡng thành, đương nhiên cũng sẽ không phải một sớm một chiều có thể xoay chuyển. Huống chi còn là từ thói quen xấu biến thành thói quen tốt. La Y đành phải hoàn toàn lên tinh thần, xuất ra dũng khí gặm sách giáo khoa năm đó thi vào trường Đại học. Người là sinh vật tương đối dễ dàng chịu ảnh hưởng. Thấy lão bà dụng công như thế, Dung Nghi cũng phải cố gắng học. Đương nhiên có nguyên nhân chính là do nhàm chán.

La Y không chỉ hoài nghi một lần, chế độ giữ đạo hiếu này có phải chuyên để tra tấn học sinh xấu không đi học thành giỏi hay không. Giữ đạo hiếu ba năm, cơ bản cũng là giam cầm ba năm. Không cho phép ra khỏi cửa đi dạo phố, không được thi cử, không được đón dâu, không được nạp thiếp, không được ăn thịt uống rượu, truyền thuyết còn nói không được ngủ lão bà. Ngoại trừ đối mặt với một phòng sách, căn bản không có việc gì khác để làm. Hơn nữa xem sách lại không thể xem sách giải trí? Nhưng có thể chọn cái gì ngoài sách? Nàng nghĩ ở tình huống này, đa số người sẽ lựa chọn đọc sách viết chữ. Đồng thời cũng có thể lý giải vì sao nữ nhân cổ đại làm nữ công tốt lắm, chỉ do rảnh rỗi thôi. Đương nhiên đây là chỉ đại hộ nhân gia. Phổ thông dân chúng ai rỗi việc đi thủ hiếu ba năm? Không cần ăn cơm à?

La Y không có ý định dạy trượng phu thành hủ nho. Trên thực tế Nho gia cũng có một số không hủ (lời này sao nghe kỳ quá thế...), đều là thế hệ sau này phát ra đấy. Quân tử lục nghệ - - lễ nhạc xạ ngự thư sổ. Sinh ở hầu môn, ngu ngốc cũng được hun đúc ở vẻ bề ngoài. Nhạc khí không tiện dùng trong hiếu kì, huống chi La Y cũng không biết. Bởi vậy đổi thành vẽ tranh. Kỵ xạ kiến thức cơ bản của ăn chơi trác táng, không cần quan tâm. Tính ra chính là có nghĩa. Vi phân và tích phân chính nàng cũng dạy nhiều năm. Vì thế dạy tính sổ. Còn rất mặt dày mày dạn xin đại nãi nãi, mượn một bà tử biết tính sổ đến, hai vợ chồng cùng nhau học, dù sao cái tiêu chuẩn kia của La Y kia quản tiền tiêu vặt hàng tháng tạm được, xử lý thôn trang tuyệt đối bị vùi dập giữa chợ. Dung Nghi bị La Y bố trí thời khóa biểu đến hôn mê, ngu ngơ đi theo La Y học.

Nàng nhớ có vị kế toán đã từng nói, kế toán không phải chức nghiệp tốt. Nghề nghiệp này sẽ làm một người êm đẹp, trở nên bụng dạ hẹp hòi tính toán chi li. Bởi vậy sau khi làm mười năm thì không làm nữa, để đổi tính tình. Ý kiến này là lời nói của một người hay chân thực tình huống thì không biết được. Nhưng nhìn chút bạc chậm rãi thu vào kia, lại bởi vì các chuyện mà rầm rầm chảy ra, loại tâm tình xoắn xuýt này, không tính sổ không thể hiểu hết. Bởi vậy, La Y đang nhìn Dung Nghi khi bắt đầu tính tiền, đột nhiên buông tay mặc kệ toàn bộ tài phú đồ cưới trong nhà. Quyền to tài chính trong nhà lập tức rơi xuống tay Dung Nghi.


Sáng sớm mở cửa là bảy việc, củi gạo dầu muối tương dấm chua trà. Nhà có trẻ con hao phí càng lớn. Quỳnh Anh đang trong giai đoạn đốt tiền. Mới được mấy ngày giày đã chật, không được mấy ngày quần áo bị ngắn. Khoảnh khắc giao mùa không để ý lại bị bệnh, mời đại phu, uống thuốc, mứt hoa quả dỗ đứa bé, quần áo ăn mặc theo mùa, vòng tay các màu cho tiểu cô nương, các loại dinh dưỡng bổ sung. Một tháng hai mươi lạng bạc tiền tiêu vặt làm sao có thể đủ? Thôn trang danh nghĩa của Dung Nghi phải đến cuối năm mới thu tô, huống chi cũng không có tiền lời lãi gì, bởi vì đã có người đến báo thiên tai rồi. Hiếu kỳ không tiện đi xử lý, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Bởi vậy trước mắt một nhà ba người chỉ trông vào hai mươi lượng hàng tháng qua ngày. Nghĩ tới tương lai dài đằng đẵng, nghĩ tới còn không có con trai, lần đầu tiên Dung Nghi cảm giác áp lực như núi!

Đang mùa kim quế tỏa hương, bỗng nhiên có một ngày Quất Tử kích động lại báo: “Tứ nãi nãi, Nhị cô nãi nãi phái bà tử đến đây, nói đã đến Thông châu, sắp tới kinh thành rồi. Sau này sẽ đến thăm người”!

La Y vui vẻ nhảy dựng lên, tỷ tỷ nàng trở về! Chao ôi, không biết cháu ngoại trai lớn trông giống ai đây? Đúng rồi, lễ gặp mặt! La Y bổ nhào vào rương đựng đồ chơi lục lọi một lượt. Dung Nghi vã mồ hôi: “Con nít, chỉ cần vòng tay vòng cổ đơn giản thôi, ngươi có cần phải như thế không?”

”Đó là cháu ngoại trai của ta!” La Y nói: “Con của tỷ tỷ ta đấy, ta chưa được nhìn thấy. Đồ không tốt có thể lấy ra được sao?”

”Không phải đã gửi cho cháu ngươi một bộ vòng cổ rồi sao?”

La Y nghe nói như thế, trừng mắt: “Sao ngươi nhỏ mọn thế!”

Dung Nghi bị giật mình, sờ sờ cái mũi: “Không phải keo kiệt, là phong tục thôi mà.”

”Ta mặc kệ, cháu ngoại của ta phải tốt nhất!”


Dung Nghi rút khóe miệng, lần đầu tiên thấy lão bà đại nhân cái dạng này, sờ sờ cái mũi không lên tiếng. Lại nghĩ tới tỷ tỷ La Y đến, chẳng phải là tỷ phu cũng sẽ đến? Thám... Thám hoa đúng không! Ách, hắn có thể xin được ra ngoài không?

La Y lục tung tới buổi trưa, không tìm được thứ gì tốt. Cẩm Tú trở về gấp, không kịp chuẩn bị đồ chơi kì quái hiếm lạ. Cuối cùng ưng nhất một khối ngọc bội của Dung Nghi. Dưới áp lực mạnh trước mắt, Dung Nghi có keo kiệt cũng không dám dài dòng. La Y hưng phấn ngủ không ngon giấc, biết rõ gặp mặt còn phải hai ngày nữa, chỉ là không nhịn được. Vị tỷ tỷ mở rộng cánh chim che chở nàng sắp về rồi! Ta sẽ không còn là đứa trẻ không có mẹ nữa! Lo lắng đủ rồi! Lăn qua lộn lại giằng co hai ngày, cho đến trước một ngày Cẩm Tú hẹn, La Y chỉa vào hai cái vành mắt đen thật kinh khủng, quẫn quẫn soi gương trang điểm.

Dung Nghi hơi hơi ghen: “Ngươi hưng phấn vậy sao?” Đương nhiên hắn cũng bị ồn ào hai ngày ngủ không ngon, đương nhiên cáu kỉnh cũng tăng.

”Đã ba năm ta không gặp tỷ tỷ ta rồi!” La Y vươn ra ba ngón tay: “Ba năm!!!!”

”Vậy cũng không cần phải thế chứ? Cứ như câu nói nhớ tình lang ấy.”

”Tình lang tính cái gì? Ta còn không xứng xách giày cho tỷ tỷ ta đâu.” La Y vẫy tay đuổi Dung Nghi: “Đi sang bên đi, đừng chắn ta trang điểm. Tỷ tỷ mà nhìn thấy sắc mặt ta khó coi như vậy, sẽ khóc chết mất.”

”Không phải cùng một mẹ sinh ra, giả bộ cho ai xem chứ.” Dung Nghi càu nhàu.

Tâm tình La Y vô cùng tốt, không thèm so đo, ngược lại đắc ý nói: “Chúng ta cảm tình tốt, ngươi hâm mộ ghen tỵ hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận