Thú Y - Lạc Tân

E&B: Strangers Ex

Đêm đó, Triệu Thanh Hà đem toàn bộ chuyện phát sinh hôm nay kể cho Thường Đình Chiêu.

” Tên quản sự đó ở trước mặt mọi người dám không è dè lấy thân phận bức người khác, sau lưng những quản sự kia đều là người có quyền thế trong triều đình, bất kể như thế nào cũng có sự thu liễm. Người Hạ gia như vậy chính là căn bản không để người khác vào mắt, thật sự là vô cùng kiêu ngạo.”

Thường Đình Chiêu nghe vậy không khỏi hừ lạnh, ” Hiện giờ bọn người này ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa.”

Bè đảng hoàng hậu trước đó không có kiêu ngạo như vậy, dù sao Lục hoàng tử vẫn chưa được lập ngôi Thái tử, tương lai như thế nào còn chưa biết được. Vì muốn đạt được sự ủng hộ trong triều, bên ngoài phải luôn đề phòng kiêng kị. Hơn nữa Lục hoàng tử còn lấy khiêm tốt hữu lễ làm đầu, trí tuệ linh mẫn mới được hoàng thượng thích.

Nhưng từ lúc vào khoảng thời gian cửa sông Cửu Đoạn làm cho thái tử luôn luôn an phận bị liên luỵ vào trong đó, không ít đại thần không được thái tử trọng dụng oán hận càng sâu. Mà như thế càng khiến Lục hoàng tử trong triều càng được lòng không ít đại thần, Hạ quốc cữu lại vì hoàng thượng tìm được đạo trưởng Hư Không nổi tiếng trong tu tiên đạo, vì hắn luyện chế Niên tiên đan. Hoàng đế đối với Lục hoàng tử và bè đảng hoàng hậu càng thêm sủng ái, cũng từ đó bè đảng hoàng hậu ngày một càn rỡ.

Triệu Thanh Hà không khỏi nghi hoặc, ” Hoàng thượng ăn cái gì tiên đan đó càng phát ra không tốt, chẳng lẽ bản thân hắn không nhận ra? Sao còn thêm mê luyến hãm sâu?”

Mấy ngày nay Triệu Thanh Hà nói cho Thường Đình Chiêu rất nhiều việc ở hiện đại, còn nói chuyện từ cổ chí kim, nhất là khi nghe nói hoàng thượng mê luyến tiên đan, nên đem chuyện trong lịch sử kiếp trước có hoàng đế tham vọng tiên đan mà chết nói cho hắn, để trong lòng hắn thêm điều cảnh giác.

Chính là Triệu Thanh Hà không thể nào hiểu nỗi, chẳng lẽ có người ngu đến nước này, bản thân tốt hay không tốt mà không biết sao? Nói như thế nào cũng là vua một nước, hơn nữa lại không phải hồ đồ, cũng từng một thời huy hoàng. Có lẽ thoải mái nhưng chỉ là nhất thời, như thế nào lại trầm mê sâu vậy?

Thường Đình Chiêu thở dài: ” Con người một khi trầm mê, tất sẽ có hàng trăm ngàn lấy cớ làm cho hắn quên đi tiêu cực mà chỉ nhớ lợi ích sẽ đạt được. Hoàng thượng không hẳn là do tuổi tác hay tửu sắc mới trở nên như vậy, tiên đan vừa ăn vào lập tức sinh long hoạt hổ, vì thế sao lại không si mê. Cũng giống như ngươi nói, người nào làm hoàng đế không nghĩ sống thêm năm trăm năm, những ai hiểu được tâm tư này cũng có thể đoán được ý muốn của hoàng thượng.”

Triệu Thanh Hà không khỏi lắc đầu, không chỉ vì y học gia truyền lạc hậu, còn vì không thể tra ra thành phần độc dược trong tiên đan khiến người si mê. Mà kiếp trước y học xem như phát triển, vẫn không có ít lão nhân bị các loại thực phẩm bảo vệ sức khoẻ làm cho mê hoặc. Hơn nữa cái thứ này bị thổi phồng lợi hại như thế, thực tế có công dụng hay không thì đâu ai biết, các lão nhân bị tẩy não, ngay cả bác sĩ đem biểu đồ kiểm tra thân thể bày ra cho xem cũng không chịu tin tưởng, luôn bướng bỉnh cho rằng đây là thứ tốt, thậm chí còn nói lại ví dụ chứng minh. Có thuật tẩy não hết sức lợi hại, Triệu Thanh Hà cơ hồ khẳng định cái người gọi là đạo trưởng Hư Không gì đó có bản lãnh chế thuốc hay không thì chưa biết, nhưng khả năng tẩy não lừa đảo thì là vô địch.

” Nếu thật sự là Lục hoàng tử lên ngôi hoàng đế, không biết Đại Hữu sẽ biến thành cái thứ gì, chỉ sợ là cái người tiểu thiếp ở nhà ngươi sẽ được lập thành chính thất đi?” Triệu Thanh Hà đầu nhập vào Thập Tam Vương gia không phải chỉ vì đồng hương xuyên qua Thập Tam Vương phi, mà là lo lằn Lục hoàng tử ngồi lên đế vị. Dựa vào đức hạnh hiện nay của Hạ gia, Phùng tiểu thiếp khẳng định sẽ được phù chính, mà thế tử cũng sẽ bị phế, cam đoan quân quyền cũng bị mẫu tộc hoàng hậu nắm giữ.

Tới thời điểm đó không biết Thường Đình Chiêu còn có ca ca của hắn là cái kết cục gì, chỉ sợ bây giờ có kiếm về công lao cũng là may áo cưới cho kẻ khác. Thường Đình Chiêu đối với Triệu Thanh Hà tuy hai mà một, cũng không kiêng dè kể rõ việc trong nhà mình, tuy rằng việc này làm cho hắn có chút nuốt không trôi. Bởi vậy Triệu Thanh Hà sáng tỏ, Phùng tiểu thiếp này ở quốc công phủ sắm vai nhân vật gì.

Quốc công gia tuy rằng biểu thị thái độ công bằng, chỉ cần là hoàng đế Đại Hữu thì hắn nguyện trung thành, cũng dạy bảo con cái như thế. Nhưng Thường Đình Chiêu trước giờ là có chính kiến riêng, không giống như trước chỉ biết lo đánh giặc mặc kệ chuyện khác. Hắn thật ra có thể đánh tranh lập công tạo thành thế lực riêng, nhưng vì hắn có một đại ca ốm yếu chỉ sợ khiến cho tình cảnh thêm xấu hổ, thậm chí là tình cảnh nguy hiểm.

[ Ex: lại giải thích một chút, chẳng biết mọi người có nhớ lưu ý mà mấy chương trước tui có ghi.

Chính thất qua đời của Định quốc công có hai người con là ca ca Thường Đình Ân và đệ đệ Thường Đình Chiêu. Người ca ca từ lúc trong bụng mẹ đã ốm yếu, có thể gọi là ấm sắc thuốc, nhưng vì là trưởng tử nên được lập vị thế tử. Đến nay người ca ca vẫn chưa có con trai, chỉ có một con gái, mà chính thất lại thuộc dạng ganh ghét không chịu cho lập thiếp. Nếu ca ca không có con trai thì nguy cơ bị phế vị rất cao, mà người kế vị tiếp theo dĩ nhiên là con dòng chính, đệ đệ Thường Đình Chiêu.

Nếu bây giờ TĐC công cao lập trạng, dĩ nhiên sẽ có nguy cơ uy hiếp địa vị thế tử. Chính thất của người ca ca lại thuộc dạng cực phẩm, ganh ghét đệ đệ nên đề phòng ly gián đủ trò. Vì thế nếu TĐC ra riêng, không những là đẩy Thường Đình Ân vào nguy cơ mất vị, đồng nghĩa với việc quân quyền bị chia nhỏ, đầu quân cho Thập Tam tức đã là chống đối với hoàng hậu. Mà Thường Đình Ân ốm yếu không có đệ đệ bảo hộ, đám con tiểu thiếp của Định quốc công như hổ rình mồi. Đặc biệt là thứ tử con của Phùng tiểu thiếp đã có con trai, mạng sống của Thường Đình Ân khó giữ được ]

Sắc mặt Thường Đình Chiêu tối tăm, mẫu tộc hoàng hậu đắc thế, Phùng tiểu thiếp ở Quốc công phủ càng thêm kiêu ngạo. Mà Thường Đình Huy hiện giờ là gió lốc bay cao, lúc này còn được đề bạt làm ngũ phẩm bộ binh lang trung, phẩm cấp tuy không cao nhưng cũng là cái chức quan nắm giữ thực quyền béo bở.

Nghĩ đến người thứ huynh này, Thường Đình Chiêu hừ lạnh, ” Hôm nay lâm triều lại có người đề cử Thường Đình Huy lãnh binh xuất chinh, thật sự là buồn cười đến cực điểm.”

Triệu Thanh Hà không khỏi trừng lớn mắt, khó mà nén giữ được kích động, ” Là nói cho hắn lãnh binh thảo phạt Tây Nhung? Đây không phải là đã sớm định ra là ngươi sao? Ngươi luôn huấn luyện kỵ binh quân Thường gia, không phải chỉ vì chờ ngày này sao, nơi này thì liên quan gì đến hắn? Hơn nữa không phải hắn chỉ là quan văn sao? Đại Hữu hết người nên mới cho hắn lãnh binh đánh giặc…”

Âm thanh Triệu Thanh Hà càng lúc càng lớn, Thường Đình Chiêu vội che miệng hắn lại, còn bật cười nói: ” Ngươi bình thường nói ta không biết thu liễm, hôm nay âm thanh của ngươi lớn như vậy là muốn cho người ta biết trong phòng ngươi đêm khuya có người à?”

Hiện tại Triệu Thanh Hà sao để ý mấy chuyện này, tuy rằng hắn không hy vọng Thường Đình Chiêu xuất chinh nhưng không có nghĩa hắn nguyện ý nhìn Thường Đình Chiêu cứ như vậy bị lột xuống. Nếu thật sự là sự thật, về sau Thường Đình Chiêu còn có thể tự xử sao. Huống hồ không cho Thường Đình Chiêu tham gia chiến dịch này khác gì lăng trì hắn, Triệu Thanh Hà là người rõ ràng nhất Thường Đình Chiêu vì xuất chinh Tây Nhung có bao nhiêu vất vả cực nhọc.

Chớ xem Thường Đình Chiêu buổi tối luôn chạy đến nơi này của hắn, thực tế Thường Đình Chiêu không có một khắc thoải mái, ngay cả trên giường không còn ép buột như trước. Đại đa số là hai người ôm nhau ngủ không làm chuyện gì khác, thật sự là rất mệt, lại quý trọng thời gian ở chung với nhau, nói vài câu liền lập tức nhắm mắt ngủ say.

Hơn nữa cơ hội như vậy lại đưa cho người chưa từng lãnh binh đánh giặc như Thường Đình Huy, đây không phải là đánh vào mặt Thường Đình Chiêu sao, còn không phải là cố tình gây sự trực tiếp.

Triệu Thanh Hà mặc dù có ý thức hạ thấp giọng, nhưng tức giận lại càng cao, ” Lại là đám người bên hoàng hậu đúng không? Những người này bị điên sao, loại sự tình này cũng dám lấy ra đùa. Hay là bọn họ thông đồng với Tây Nhung, cố ý muốn thua thì sao?”

Tây Nhung bưu hãn, toàn dân là binh. Người bộ dạng ngưu cao mã đại, tổng thể so với người Đại Hữu cường tráng không ít, lại là dân tộc trên lưng ngựa, ở trên ngựa tác chiến đánh đâu thắng đó. Thường Đình Chiêu lĩnh quân Thường gia cũng là uy chấn tám phương, chưa bao giờ bị đánh bại. Thường Đình Chiêu tuy là tuổi trẻ, nhưng trên chiến trường lại là tướng quân tài cao bách chiến bách thắng, không thua gì khí phách phụ thân. Người như vậy gặp phải Tây Nhung cũng cẩn thận ứng đối, nếu không phạm một cái sai lầm sẽ toàn quân bị diệt. Không chỉ Thường Đình Chiêu, cho dù là Quốc công gia tự mình xuất chinh, cũng không khẳng định nắm chắc phần thắng.

Như thế có thể thấy được Tây Nhung khó chơi cỡ nào, rốt cuộc là đầu óc ai bị thủng mới đưa ra được chủ ý ngu dốt như vậy. Trách không được Thập Tam Vương gia nói mí mắt hoàng hậu thiển cận, nếu thật sự là lọt vào tay bọn họ, quả nhiên là vong quốc.

Thường Đình Chiêu thấy Triệu Thanh Hà duy trì mình như vậy, bực tức vốn có liền tan thành mây khói, đem Triệu Thanh Hà ôm vào lòng để cho hắn ngồi lên đùi mình, cười nói: ” Mặc dù hoàng thượng bây giờ không còn thanh minh như trước không không hồ đồ như vậy, các đại thần khác cũng sẽ không đồng ý, chiến trường không phải trò đùa làm sao có thể xằng bậy như vậy. Hơn nữa vừa nhắc tới việc này, cha ta lập tức phản đối. Lúc trước vị thứ huynh này sở dĩ bị chuyển làm quan văn, là do cha ta nhìn hắn không có khả năng, bây giờ sao có thể cho hắn lãnh binh thảo phạt Tây Nhung. Ngay cả cha ta cũng phản đối, những người khác không làm nên sóng gió gì cả.”

Triệu Thanh Hà nghe lời này trong lòng vẫn không phải cái gì tư vị, ” Ngươi không phải đang làm rất tốt sao, vì sao có người muốn đem ngươi thay thế?”

Thường Đình Chiêu cười lạnh, ” Bè đảng hoàng hậu từng muốn mượn sức ta nhưng bị ta cự tuyệt, hiện giờ nghĩ muốn tìm người thay thế. Nhưng mà quân Thường gia làm sao có thể cho người khác lãnh binh, vì thế mới nhớ đến vị thứ huynh kia. Nói ta chưa thành thân, thành gia lập nghiệp, chưa thành gia không cho xuất chinh.”

Nói xong Thường Đình Chiêu cắn Triệu Thanh Hà một ngụm, ” Xem, ngươi không gả cho ta nên mới có nhiều chuyện như vậy.”

Tướng sĩ lãnh binh đánh giặc, vì tránh cho lâm trận mang binh chạy trốn nên người nhà đều bị lưu lại kinh thành làm con tin. Có vài tướng lĩnh trấn thủ biên cương cũng bởi vì nguyên nhân này mà khó gặp được vợ con. Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vô cùng vất vả.

Triệu Thanh Hà trợn trắng mắt liếc hắn một cái, ” Những người này là cố ý muốn ngươi khó xử, cho dù ta gả cho ngươi cũng sẽ có cái cớ khác, ví dụ như không có con nối dòng.”

Thường Đình Chiêu cười nhéo nhéo mặt Triệu Thanh Hà, ” Chớ có thăm dò ta, giống như ngươi nói ta không phải là độc đinh trong gia tộc, không có con nối dòng cũng không ai chú ý tới.”

” Ta kiểm tra nơi đó của ngươi thật sự càng phát triển.” Triệu Thanh Hà nhịn không được nở nụ cười, trong lòng nói không sợ hãi đó là giả. Hai người ở chung càng lâu càng cảm thấy tâm lo sợ, không còn như trước tiêu sái nữa, nếu Thường Đình Chiêu vì con nói dòng mà nạp thiếp, hắn thật sự không biết phải như thế nào đây, có năng lực làm gì đây. Ngẫm lại đã thấy đau lòng, đến lúc đó không còn thân thiết như lúc này, duyên phận cả hai coi như hết.

d*c v*ng muốn có được tử tự của chính mình là chuyện bình thường trong dân gian, không nhất định là vì ở tuổi già có tử tự phụng dưỡng, mà là một loại d*c v*ng theo bản năng truyền thừa của động vật.

Thường Đình Chiêu vẻ mặt vô tội, ” Ta chính là nói thật, nam tử chúng ta thích tự do, nào giống như nữ tử kiên nhẫn vây quanh dỗ dành con nít. Chẳng qua là lúc nhớ tới thì vui đùa một chút, lúc nghịch ngợm thì ném qua một bên, cứ như vậy thì tình cảm làm sao sâu đậm.”

Triệu Thanh Hà bật cười, liếc trắng mắt hắn một cái, ” Xem lời này của ngươi kìa, vung gậy tre đã áp đảo hết mọi người, có vài vị phụ thân không muốn ngươi làm đại biểu đâu.”

Thường Đình Chiêu cũng cười lên, ” Nếu chỉ là muốn lưu cho mình một đứa con nối dòng thì chính là như thế. Nhưng nếu mà là vì cùng người mình thương có một đứa nhỏ thì lại khác. Nếu ngươi có thể sinh cho ta một đứa, ta tất nhiên là thương yêu hắn đến tận xương tuỷ. A, vẫn là sinh bé trai mới tốt, bé gái thì phải lập gia đình nếu bị người ta khi dễ phải làm sao đây, suy nghĩ buổi tối sẽ không ngủ yên được.”

Thường Đình Chiêu càng nói càng hăng say, nói đến ” con gái của cha” lấy chồng bị khi dễ, trên mặt bày ra phẫn hận làm cho Triệu Thanh Hà run lên.

Triệu Thanh Hà tức giận nhéo thắt lưng hắn, ” Tỉnh tỉnh, đừng có nằm mộng. Ta là nam hay nữ ngươi còn không biết a, sinh đứa nhỏ cái rắm, đoán mò cái gì đâu không.”

Thường Đình Chiêu cười đến d*m đãng đưa tay mò vào trong quần áo Triệu Thanh Hà, nhẹ nhàng nắm nơi yếu ớt kia, ” Cái thứ này chỉ là trang trí, xém tí đã quên mất nó.”

Triệu Thanh Hà oán giận cắn hắn một ngụm, ” Đêm nay cho ta thượng để ngươi nhìn một cái, xem coi nó có phải để trang trí hay không.”

Thường Đình Chiêu cười đến sáng lạn, đưa ánh mắt ái muội nhìn về phía Triệu Thanh Hà, ” Mỏi mắt chờ mong nó biểu hiện.”

Triệu Thanh Hà lập tức nhào qua hoá thành lang, hai người nhất thời quay cuồng lăn lên giường, cả phòng bắt đầu vang lên tiếng động d*m mỹ làm cho người ta mặt đỏ tai hồng.

Về phần cuối cùng có được dùng tới không, chuẩn xác mà nói là dùng như thế nào thì chỉ có hai phu phu mới biết rõ.

Tuy rằng Triệu Thanh Hà đã đem tất cả việc dược liệu đổ lên đầu Thập Tam Vương gia, nhưng không có nghĩa là đã yên thân, mỗi ngày đều có người đến quấy rầy. Hơn nữa người lên tiếng ủng hộ xuất chiến ngày càng đông, là người có thanh danh vang dội nhất mục mã giam, nên việc dược liệu thức ăn cho quân mã trên cơ bản là đã định ra là Triệu Thanh Hà.

Năm nghìn thất quân mã, đây phải cần bao nhiêu dược liệu. Hơn nữa ở trên chiến trường thường thường quân mã được coi trọng hơn binh lính thường. Binh lính là tầng dưới chót nhất, có đôi khi bị thương là phải tự mình chịu đựng cho qua, hết thảy mặc cho số phận. Mà quân mã lại khác, luôn được hầu hạ rất tốt.

Triệu Thanh Hà không chịu được quấy nhiễu, vốn luyến tiếc thiết bị hoàn thiện ở Thanh Viên thuận lợi cho hắn làm thí nghiệm, còn có chẩn bệnh thực tế dạy dỗ đồ đệ. Hiện giờ chỉ có thể nghe theo Thường Đình Chiêu an bài trực tiếp vào quân doanh, khiến cho người bình thường khó cầu kiến được.

Quân doanh không giống những nơi khác có thể tuỳ ý ra vào, hơn nữa gần ngày xuất chinh càng thêm quản lý nghiêm khắc, ngay cả Thường Đình Chiêu cũng không thể như trước tuỳ ý đi ra. Nhưng trong quân doanh dù sao không thể tự ý làm theo cá nhân, đương nhiên Triệu Thanh Hà không thể tiện mang theo người nhà lại đây, cũng khó mà thực hiện tiến hành thí nghiệm hiện tại của hắn, cho nên trước đó mới không đồng ý, chỉ có thể chịu đựng hai người thật lâu mới được gặp một lần.

Nhưng bây giờ Triệu Thanh Hà không thể được nữa, chỉ có thể chạy vào quân doanh trốn. Đoạn thời gian này bị phiền chịu không nổi, những người này thủ đoạn gì cũng dùng đến, mềm có cứng có. Giống như Liêu Ứng Hoài cố ý làm hắn trị sai bệnh cũng có, căn bản không có cách nào yên tĩnh chuyên tâm nghiên cứu, còn không bằng trực tiếp vào quân doanh ở cho thanh tịnh.

Nghiêm Hoảng nghe nói hắn phải nhập quân doanh, quệt miệng bực dọc nói, ” Mùa đông vốn dĩ đã nhàm chán, ngươi lại đi quân doanh, ta chẳng phải là buồn chết?”

Quân doanh không thể tuỳ ý ra vào, đừng nói là Nghiêm Hoảng mà ngay cả mấy đồ đệ của Triệu Thanh Hà cũng chỉ mang theo được một người. Chung Tử Bác từng vào quân doanh huấn luyện ban y tá nên là ngoại lệ, chỉ là tiến vào rồi rất khó trở ra. Vì thế mấy đồ đệ tranh giành với nhau, ai cũng muốn đi theo bên người Triệu Thanh Hà.

Cuối cùng Triệu Thanh Hà quyết định mang theo Lô Khả, Lữ Song Nguyên y thuật tốt nhất đã có thể độc lập chống đỡ Thanh Viên, hắn cần ở lại toạ chẩn. Nguỵ Viễn Chí với Chu Lộ hiện giờ cần nhất là thực tiễn, chiến mã chăm sóc rất tốt nên bình thường không có vấn đề gì, hơn nữa nói như thế nào cũng không có nhiề bệnh trạng đa dạng như súc vật được dân chúng mang tới. Bởi vậy bọn họ cần đi theo Lữ Song Nguyên đề cao năng lực thực tiễn. Mà Hầu ca nhi cũng phải đi theo ba người Lữ Song Nguyên học tập y thuật, huống hồ chăm sóc chuột trắng nhỏ là chuyên môn của hắn. Lô Khả y thuật tốt nhưng giao tiếp không giỏi bằng Lữ Song Nguyên, đó cũng là lý do hắn cần vào quân doanh.

Nghiêm Hoảng tuy là đứng đắn nhưng lại là người ở chung rất tốt, làm cho cuộc sống của hắn mỗi ngày luôn vui vẻ, một khi Triệu Thanh Hà đi vào quân doanh chỉ sợ đợi đến ngày xuất chinh về nếu không khó mà gặp được Nghiêm Hoảng.

” Ta nửa tháng có thể ra ngoài được nửa ngày, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi vui đùa. Ta đã cho ngươi tài liệu chuyên môn để học tập, nếu có gì không rõ cứ hỏi ca ngươi, nếu hắn cũng có chỗ khó hiểu thì đi tìm mấy người Lữ Song Nguyên.”

Nghiêm Hoảng thở dài, giọng điệu lộ ra buồn thương, ” Các ngươi đều làm chuyện lớn, mỗi người đều rời khỏi ta.”

Triệu Thanh Hà nghe thấy có gì không đúng, ” Làm sao vậy? Hôm nay sao lại ưu thương như thế, không giống ngươi bình thường. Hay là ca ngươi…”

Nhất thời Nghiêm Hoảng chảy nước mắt, lời nói lên tới miệng lại nuốt ngược trở về, lắc đầu cười nói: ” Ca ta đối với ta tốt lắm, Thanh Hà, ta có thể đi theo ngươi ra chiến trường được không?”

Điều này làm Triệu Thanh Hà mở to hai mắt nhìn, không rõ vì sao đột nhiên Nghiêm Hoảng có ý tưởng này, ” Ngươi không muốn sống nữa! Đây không phải là chuyện đùa giỡn.”

Nghiêm Hoảng quệt miệng, lên án nói: ” Ta biết, ta biết các ngươi nghĩ ta không làm được gì, cho là ta chỉ biết chơi bời!”

Triệu Thanh Hà lập tức đã hiểu, chỉ sợ là hai huynh đệ xích mích chuyện gì đây.

Nghiêm gia vẫn luôn không yên ổn, nguyên bản là cây to đón gió lớn, Nghiêm phi được sủng ái chọc không ít người đố kị, trước đó hoàng thượng còn nói bóng nói gió để Nghiêm gia tặng quân phí cho lần xuất binh Tây Nhung này. Nghiêm Bá thuận theo ý hoàng thượng tặng một trăm vạn lượng bạc trắng, nào hiểu được có người nói số tiền lớn như vậy cũng dễ dàng lấy ra được, chỉ sợ của cải có không ít đâu, la hét ầm ĩ đòi Nghiêm Bá tặng thêm một trăm vạn lượng.

Nghiêm Bá tuy là phú khả địch quốc, nhưng chút tiền bạc này cũng không phải là gió to quát tới, huống hồ những người này làm sao thoả mãn, bởi vậy trực tiếp khóc than cự tuyệt. Hiện giờ trong triều không ít người đối với Nghiêm gia phê bình kín đáo, trong khoảng thời gian này Nghiêm Hoảng thấp điệu không ít. Ngày thường trừ bỏ Thanh Viên đâu cũng không đi, đi ra ngoài ăn cơm cũng chạy tới tiệm lẩu Triệu Thanh Hà với Tả hộ quân mở.

Tiệm lẩu ma lạt tuy nói là đi theo phương thức kinh doanh cao cấp, so với Đệ Nhất Lâu vẫn là kém xa. Ăn lẩu phải có không khí, náo nhiệt tưng bừng mới thoải mái, nhất là vào thời tiết đóng băng tuyết rơi này. Ngay cả ghế lô cũng không có chú ý nhiều như Đệ Nhất Lâu, phí tổn cũng bớt đi không ít. Theo Đệ Nhất Lâu mà nói, chính là tửu lâu cấp bậc tầm trung. Thường thường mấy nhà bậc trung khẽ cắn môi cũng có thể đi vào tiêu phí, không đến mức tán gia bại sản cũng không vào được Đệ Nhất Lâu.

Triệu Thanh Hà thở dài: ” Nếu là làm cái khác thì thôi, chiến trường sao có thể tuỳ tiện đi được. Ta sở dĩ đi là vì ta có cầu, hơn nữa còn có một thân tài nghệ này cho nên mới buộc bất đắc dĩ. Ngươi đang sống tốt thì đi chịu tội làm gì, hơn nữa cha ngươi với ca ngươi sẽ không đồng ý. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ lo láng cho ngươi, ăn không vô ngủ không yên?”

Nghiêm Hoảng đặt mông ngồi lên trên ghế, tức giận không thôi, ” Ca ta mới không thương tâm đâu, hắn hiện tại không có rảnh rỗi phản ứng ta, đi làm ‘chính sự’ của hắn đi, hừ!”

Triệu Thanh Hà càng nghe càng không ổn, hai huynh đệ bình thường rất hiếm khi giận dỗi, Nghiêm Hoảng chính là tính tình trẻ con, dễ dàng sinh khí cũng dễ dàng nguôi giận. Mà Nghiêm Khác đối với người khác tuy là lạnh lùng không kiên nhẫn, nhưng đối với Nghiêm Hoảng lại rất là bao dung. Đây là chuyện gì xảy ra, khiến cho Nghiêm Hoảng oán giận lớn như vậy.

Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ nói: ” Có khi ca ngươi đang bận rộn, ta nghe nói trong triều muốn cha ngươi quyên tặng hai trăm vạn lượng quân phí, ca ngươi chắc đang vội xoay quanh chuẩn bị.”

Lập tức Nghiêm Hoảng nước mắt đều rơi xuống, ” Ngay cả ngươi cũng biết chuyện này, ca ta cũng không nói với ta! Các ngươi cũng không coi trọng ta, chuyện trọng yếu như vậy đều gạt ta!”

Triệu Thanh Hà cảm thấy tự mình tìm pháo đốt, làm cho Nghiêm Hoảng không ngừng khóc lóc kể lể, cảm thấy bản thân không có ai cần, cảm thấy bản thân vô dụng, thậm chí đối với bản thân tiến hành phủ định, cảm thấy hắn hoàn toàn vô dụng.

Kỳ thật Triệu Thanh Hà cũng hiểu được Nghiêm Khác đã đem Nghiêm Hoảng bảo hộ quá tốt, thậm chí hắn cũng nhìn không được, tổng cảm thấy mà nói đối với Nghiêm Hoảng cũng chẳng phải chuyện tốt. Nếu có một ngày Nghiêm Khác không thể bảo hộ Nghiêm Hoảng chu toàn, Nghiêm Hoảng phải tự xử thế nào đây? Nhưng dù sao cũng là chuyện hai huynh đệ, hơn nữa tính cách đã được dưỡng thành như vậy, Nghiêm Bá với Nghiêm phi cũng chưa nói gì, Triệu Thanh Hà càng không thể xen mồm.

Triệu Thanh Hà đang không biết phải làm sao, khoé mắt liền thấy một thân ảnh quen thuộc. Triệu Thanh Hà đang muốn lên tiếng, Nghiêm Khác đem ngón trỏ đặt lên môi bảo hắn im lặng, Triệu Thanh Hà khó hiểu nhưng vẫn làm theo.

” Các ngươi luôn cho là ta không có đầu óc, ngay cả đứa bé cũng không bằng, chuyện gì cũng không nói cho ta biết. Lúc trước tỷ tỷ bị người làm hại phải đẻ non, chuyện lớn như vậy cũng không nói với ta! Ta còn vui tươi hớn hở ở đó ngây ngốc, hoàn toàn không biết khổ sở trong lòng tỷ tỷ. Còn có Hân nhi…”

Vĩnh Hân, hoàng tử do Nghiêm phi sinh, là đệ đệ ruột cùng mẫu thân với công chúa Bội Nhã.

Trong lúc vô ý, Nghiêm Hoảng đã đem rất nhiều bí mật trong cung để lộ ra, Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Khác, cũng không nên để hắn nói tiếp tục như vậy được.

Nghiêm Khác hướng tới hắn gật gật đầu, đi tới phía sau Nghiêm Hoảng một phen ôm lấy hắn, ngay khi Triệu Thanh Hà trợn mắt há mồm trực tiếp mang người đi khỏi.

Triệu Thanh Hà hoàn toàn không nghĩ tới Nghiêm Khác dứt khoát như vậy, cứ nghĩ hắn sẽ nhìn thấy tiết mục ‘ngươi hãy nghe ta nói’, ‘ta không nghe ta không nghe’. Kết quả Nghiêm Khác gọn gàng như vậy, nghe xong không nói một lời đã đem người khiêng đi, không để cho Triệu Thanh Hà có cơ hội xem cuộc vui.

Nghiêm Hoảng tức giận muốn mắng, Nghiêm Khác mở miệng nói một câu khiến cho hắn ngậm miệng, ” Còn muốn bị đánh mông?”

Nguyên bản đang giương nanh múa vuốt, Nghiêm Hoảng lập tức ỉu xìu xuống, ngoan ngoãn đi theo Nghiêm Khác. Đi tới cổng đột nhiên nhớ ra cái gì, kêu to: ” Thanh Hà, ngươi nhớ lúc ra quân doanh phải tới tìm ta chơi nha.”

Triệu Thanh Hà giật giật khoé miệng, kẻ mới vừa khóc lóc lên án chạy đi đâu mất rồi!

Người trong viện sớm thấy nhưng không thể trách, tuy hơi hơi kinh ngạc nhưng không ngẩn người bao lâu lại tản ra làm việc, chỉ có Đương Quy thở dài: ” Nghiêm nhị công tử thật đúng là không bớt lo, nhất định là lại phạm sai lầm gì, sau đó bị Nghiêm đại công tử giáo huấn.”

Triệu Thanh Hà bật cười, Nghiêm Hoảng đúng là tên nghịch ngợm nổi danh, tuy là hắn đối với tiền không có khái niệm nhưng ở trong lòng mọi người, hắn không phải là người hay phô trương gây chuyện.

Triệu Thanh Hà mang theo Lô Khả vào ở trong quân doanh, nhưng ngày đầu tiên đã có tình huống ngoài dự liệu.

Ngày thường Triệu Thanh Hà lại đây ở cùng Thường Đình Chiêu, mọi người tuy kinh ngạc nhưng không có để ý nhiều. Ai cũng ngỡ là tướng quân cùng Triệu đại phu đốt đuốc tán gẫu đêm khuya chuyện về quân mã. Thường Đình Chiêu đối với kỵ binh vô cùng coi trọng, mà từ lúc Triệu Thanh Hà vào đây quả thật làm không ít chuyện.

Ví dụ như bố trí chuồng ngựa với vệ sinh tẩy rửa đến thức ăn cho ngựa… Vân vân, đều có tính chuyên môn. Vừa mới bắt đầu bọn họ còn cảm thấy Triệu đại phu tự mình kiếm việc, nhưng sau đó nhìn những con ngựa này càng thêm cường tráng không còn dễ dàng sinh bệnh bị thương, làm cho cảm thấy được vị Triệu đại phu trẻ tuổi này cũng có một tay, đối với hắn vô cùng tin phục.

Hơn nữa không chỉ như thế, Triệu Thanh Hà là thú y nhưng lại cùng Chung Tử Bác bồi dưỡng ra ‘y tá’ càng làm cho binh sĩ vui sướng không thôi. Quân Thường gia tuy đối với binh sĩ cực kỳ ưu đãi, không giống khu vực quân đội khác ăn no cơm cũng khó. Nhưng trên chiến trường, quân y thật sự quá ít, ngay cả phân công chữa thương cho bọn họ cũng không nhiều lắm, trừ phi bị nặng hơn thương nếu không chỉ có thể cứng rắn chống.

Nhưng hiện tại đã có y tá, chỉ mới một thời gian ngắn ngủn huấn luyện các y tá đã có khả năng giúp bọn họ xử lý vết thương, thậm chí có người học nhanh học giỏi có thể giúp người may vết thương, làm cho miệng vết thương càng thêm dễ khép lại! Chúng tướng sĩ huấn luyện đều múa đao múa thương, ngẫu nhiên bị thương không phải là chuyện lạ. Trước có người bị thương, bụng bị một lỗ hổng lớn máu chảy không ngừng, nhưng lại được một y tá may tốt lại!

Đầu tiên được nghe nói miệng vết thương có thể may vá cũng đã ngạc nhiên, sau thấy có người trị như vậy so với trực tiếp đổ thuốc lên dễ khỏi hơn, điều này làm cho chúng nhân cảm thán không thôi. Triệu đại phu này quả nhiên là có chút năng lực, trách không được có thể phẫu phúc thủ vật. Mà khi nghe được có một chiến hữu của bọn họ mới học mấy ngày đã có thể tự tay may lại, mặc dù là dưới sự chỉ dẫn của hai vị đại phu, nhưng vậy cũng thập phần khó lường!

Số lượng y tá này so với quân y theo quân phải nói rất nhiều, nếu các y tá này cũng học được tay nghề như vậy thì tỷ lệ sống sót trên chiến trường của bọn họ cũng cao hơn! Tuy rằng đều là nam tử tâm huyết, hy vọng có thể chết trên sa trường vì quốc hy sinh thân mình, nhưng thực tế có ai ngại mình sống lâu muốn tiếp tục sống sót.

Hơn nữa y tá không chỉ học mỗi cứu trị kia, từng người trong quân doanh đều có thể nhìn thấy bọn họ học như thế nào để có thể xuyên qua chiến trường cứu chữa người bị thương. Điều này làm cho những binh sĩ kích động không thôi, có tướng quân vì bọn họ suy nghĩ như vậy, bọn họ còn gì e ngại!

Nguyên bản những binh sĩ bị chọn lựa đi ban y tá bằng vào bản lãnh của mình dần được các binh sĩ khác bội phục tán thành, một chút nặng nề trong lòng cũng hoàn toàn tán đi. Thường ngày bọn họ không bằng người khác thì sao, hiện tại đã có thể trên chiến trường cống hiến một phần côn lao. Mặc dù không thể tự mình giết địch, nhưng có thể giúp càng nhiều binh sĩ giết càng nhiều kẻ địch.

Bởi vì những chuyện này mà Triệu Thanh Hà được đám binh sĩ quân Thường gia tôn kính rõ rệt, cho tới giờ đều cho rằng mỗi lần đi cùng Thường Đình Chiêu là vì ‘chính sự’, thậm chí còn khen hắn thật phí tâm phí sức. Nhưng bây giờ là Triệu Thanh Hà muốn thường trú, vậy thì khác. Thỉnh thoảng lại đây đốt đuốc bàn chuyện đêm khuya sau đó nằm cùng nhau cũng không ngạc nhiên, thường trú mà ở cùng tướng quân một chỗ thì lại không ổn.

Mặc kệ nói như thế nào thì Triệu Thanh Hà cũng chỉ là một thú y, làm sao có thể ở cùng phòng với tướng quân.

Triệu Thanh Hà với Lô Khả đến quân doanh thì Thường Đình Chiêu đang ở thao trường, Gia Cát Như từ sớm đã chờ bọn họ, vừa nhìn thấy hắn thì mặt mày hớn hở, ” Triệu đại phu, ngươi mang theo lẩu dê cay sao?”

Tuy là Triệu Thanh Hà cùng Tả hộ quân mở tiệm lẩu ma lạt, nhưng Gia Cát Như cực hiếm được ra ngoài ăn, điều này thật làm hắn ảo não không thôi. Trong quân doanh lại không có ai làm được, huống hồ cũng không có nhiều nguyên liệu như vậy. Gia Cát Như nghe nói Triệu Thanh Hà phải thường trú trong này, tham trùng trong bụng sôi sục vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Lô Khả ngày thường cũng lại đây, cùng Gia Cát Như vô cùng quen biết, chỉ vào bao lớn mang tới phía sau cười đến ngại ngùng, ” Sư phụ còn chuẩn bị một bao lớn đây, nguyên liệu còn đã chế biến tốt, đều đầy đủ.”

Thiếu chút nữa Gia Cát Như đã nhào tới ôm Triệu Thanh Hà khóc rống nước mắt, ” Triệu đại phu, ngươi thật sự đã cứu mạng lão phu a! Trước kia không được ăn thì thôi, dù sao ta cũng không thể bắt Triệu đại phu ngài lao động, ngài cũng không phải đầu bếp, ta không thể có lòng tham. Nhưng từ khi biết các ngươi mở tiệm lẩu mà ta lại không được ăn, quả thật là lăng trì tham trùng của ta.”

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Chỉ biết quân sự miệng mồm khoẻ mạnh, cho nên chuẩn bị không ít. Nhưng mà món này thật sự rất cay, mà thời tiết đang khô ráo, quân sư chớ nên ăn nhiều lắm.”

Mặt Gia Cát Như vo thành một nắm, ” Ta muốn ăn nhiều cũng không có cơ hội a, loại thời tiết này ăn chút ớt cũng nóng hổi, chỉ sợ mới vừa nấu còn chưa chín đã bị người cướp sạch.”

Trong quân doanh ăn cái gì cũng vậy, có chút đồ ngon đã bị một đám sói tranh cướp. Thân thể nho nhỏ như Gia Cát Như làm sao bì được với đám tướng lĩnh khổng lồ giá trị võ lực cao, chỉ có thể trừng mắt lo lắng suông. Cho nên vẫn luôn ngóng trông ra ngoài ăn, bao luôn một cái bài lớn, ăn vậy sẽ không bị ai đoạt đi. Nhưng hắn thân phận đặc thù, hiện giờ tới gần ngày xuất chinh hoàn toàn không cho ra quân doanh, đúng là muốn cái mạng già của hắn.

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, điểm hấp dẫn nhất khi ăn lẩu chính là thưởng thực*, mặc dù trong mắt không ít người có thể không quá vệ sinh, nhưng cảm giác thân cận gần gũi như thế này những món khác không bằng được. Thưởng thực cũng làm cho người khác cảm thấy hương vị những món này so với thực tế ngon hơn, Gia Cát Như nhớ thương như vậy chỉ sợ cũng là nguyên nhân này.

[ thưởng thực: Tranh cướp, tranh đoạt thức ăn ]

Gia Cát Như vỗ vỗ đầu mình, ” Xem ta mãi lo nói chuyện, ta mang hai người các ngươi đi nhận phòng ở. Trước đã kêu thằng nhóc này đi thu xếp xong, đệm chăn gì đó đều là mới.”

Triệu Thanh Hà giật mình, lúc này mới kịp phản ứng là không giống như lúc trước ngẫu nhiên tới, đây là muốn thường trú tất nhiên không thể ở cùng phòng với Thường Đình Chiêu.

Mà Gia Cát Như không biết là cố ý hay vô tình, an bài phòng ở cách phòng tướng quân rất xa. [ Ex: cố ý đó em:v ]

Gia Cát Như vẻ mặt đắc ý nói: ” Nơi này không tệ đi? Chỗ ở rộng rãi tha hồ muốn làm gì cũng được, ta nghe nói ngươi nuôi chuột trắng để đề cao y thuật, nơi này là thích hợp nhất. Ngươi nhìn phòng ở xem, có thể nuôi được nha. Nga, ta cũng đem đồ đệ Chung Tử Bác của ngươi an bài đến đây, vài sư đồ ở cùng có thể chăm sóc lẫn nhau được.”

Triệu Thanh Hà thiếu chút nữa cười ra tiếng, Gia Cát Như này làm việc… Một chút cũng không hiểu tâm ý Thường Đình Chiêu.

Thường Đình Chiêu luôn đối với việc hắn thu đồ đệ đẹp trai như vậy rất có phê bình kín đáo, mỗi lần nhắc đến đều phải uống mấy ngụm dấm chua. Gia Cát Như đem hắn với Chung Tử Bác an bài cùng một mái hiên, nghĩ đến khi Thường Đình Chiêu nghe được tin tức thì mặt…

Cái này thì Gia Cát Như còn không biết, vẫn không ngừng khoe khoang, ” Thế nào, Triệu đại phu chắc vừa lòng rồi?”

Triệu Thanh Hà cười chắp tay hành lễ, ” Đã để cho quân sư ngài lo lắng.”

Gia Cát Như cười đến thấy răng không thấy mặt, thấp giọng nói: ” Ưu đãi lớn nhất ở đây là có cái phòng bếp nhỏ, đãi ngộ này chỉ có tướng lĩnh mới có được. Về sau Triệu đại phu có thể đi đến nhà bếp lãnh nguyên liệu, sau đó ở trong này tự mình chế biến đồ ăn. Dầu muối tương dấm chua bát lớn bát nhỏ ta đều cho người mang đến đây, hắc hắc, về sau ngài muốn ăn gì thì tự mình nấu lấy. Ta tuy là không biết nấu nướng nhưng nhóm lửa thì vẫn được, đến lúc đó ta làm trợ thủ cho ngài. Đồ ăn quân Thường gia chúng ta tuy là khá được, nhưng hương vị thật sự bình thường, mặc dù có chút phiền toái nhưng tự mình nấu vẫn ngon hơn.”

Triệu Thanh Hà trực tiếp cười lớn, vòng vo nửa ngày đây mới chính là mục đích của Gia Cát Như.

Gia Cát Như cũng không thấy ngượng ngùng, thậm chí nghiêm trang nói: ” Ta là quân sư, làm việc dĩ nhiên là nhất tiễn song điêu.” [ 1 tên trúng 2 con chim ]

Chính là, nếu Thường Đình Chiêu biết được Triệu Thanh Hà bị an bài đến nơi này, sắc mặt đen như đáy nồi. Ánh mắt Gia Cát Như trốn tránh, cứng rắn đen nguyên nhân đàng hoàng nói ra, đương nhiên cũng lau sạch việc hắn muốn cọ cơm.

Sắc mặt Thường Đình Chiêu càng thêm u ám, mắt thấy sắp phải bùng nổ, Triệu Thanh Hà vội mở miệng nói: ” Nồi lẩu ma lạt ta chuẩn bị chắc đã được rồi…”

Gia Cát Như vừa nghe lập tức vỗ đùi, ” Tướng quân, ta gấp gáp chạy tới nhà vệ sinh, đi trước, cáo từ!”

Nói xong giống như tia chớp biến mất không thấy, ngày thường hoàn toàn không nhìn ra cũng có được thân thủ này.

Đem cửa phòng đóng lại, Triệu Thanh Hà ôm thắt lưng Thường Đình Chiêu, ” Ta đối với việc an bài này cũng không vừa lòng, nhưng mà chúng ta vẫn nên cẩn thận mới tốt. Cùng lắm thì buổi tối ta ở trong làm cùng ngươi nói chuyện cho tận hứng, đến khi quá muộn không tiện trở về thì lưu lại cũng được.”

Sắc mặt Thường Đình Chiêu lúc này mới cải biến một chút, giọng điệu vẫn không chịu buông tha, ” Gia Cát Như này ngày càng không được việc.”

Gia Cát Như khôn khéo như vậy làm sao không phát hiện hai người bất thường, sợ là có điều cố kỵ nên mới làm như vậy. Gia Cát Như cũng không bài xích Triệu Thanh Hà, nghĩ đến an bài này hẳn là có đạo lý của hắn. Hiện giờ quả thật hai người không nên phô trương, nếu không quân phí sẽ còn tổn thất hơn nữa.

Thường Đình Chiêu cũng hiểu được đạo lý này, chẳng qua là nhất thời không thoải mái mà thôi.

” Buổi tối ngươi cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, có ta ở đây ngươi sẽ không nở ngủ.” Triệu Thanh Hà nhìn Thường Đình Chiêu còn gầy yếu hơn trước, có chút đau lòng nói. Càng tới gần ngày xuất chinh, các loại sự vụ cũng ngày càng nhiều lên. Thường Đình Chiêu có năng lực như thế nào cũng chỉ mới hai mươi tuổi. Hai người ôm nhau ngủ, Thường Đình Chiêu luôn thích ôm Triệu Thanh Hà vào trong l*ng ngực, để Triệu Thanh Hà gối đầu lên cánh tay hắn ngủ. Bởi vậy rất bất lợi cho việc tuần hoàn máu, ngày hôm sau thức dậy sẽ vô cùng khó chịu.

Thường Đình Chiêu nhìn sâu vào hắn, ” Ngươi ở bên cạnh ta, ta mới càng kiêng định.”

Triệu Thanh Hà ôm thắt lưng Thường Đình Chiêu, đầu tựa vào trước ngực hắn, lúc này không có một tiếng động nào nhưng trong lòng cả hai đều thấu hiểu.

Triệu Thanh Hà trốn vào trong quân doanh, nhất thời bên tai yên tĩnh không ít. Mà đầu năm nay hơi khác lạ có chút tuyết bay tán loạn, làm cho người ta trở tay không kịp nên có nhiều chiến mã bị bệnh.

” Con ngựa này vì cảm nhiễm phong hàn làm giảm sức đề kháng, cảm nhiễm dịch độc nên phổi bị sưng, hiện tại cũng không tính nghiệm trọng, chỉ cần nhuận phổi, thanh nhiệt giải độc là được.” Triệu Thanh Hà xem thấy thất mã này tinh thần mệt mỏi, lông bờm xơ xác, đại tiện khô ráo, ho khan liên tục, dịch nước mũi trắng đục cuối cùng đưa ra kết luận.

Lô Khả suy nghĩ: ” Có thể lấy phấn hoa tán nhuận phổi hoặc bách hợp thang, sử dụng liên tiếp là được.”

Triệu Thanh Hà gật gật đầu quay lại nói cho binh sĩ chăm sóc ngựa: ” Những dược liệu này rất dễ tìm, chỉ là bệnh này cần chăm sóc lâu dài, mỗi ngày cho uống nước pha thêm một chén cây đồng tiền, còn phải cho ăn cỏ non xanh mịn. Mùa này đồng tiền còn dễ tìm, cỏ non thì khó tìm được, chỉ có thể gia tăng tinh bột cho nó.”

Binh sĩ giật mình, không hiểu: ” Đồng tiền?”

Triệu Thanh Hà bật cười, có vài phương thuốc thú y trung y thần kỳ như vậy, làm cho người ta trợn mắt hốc mồm.

[ Lá và rễ cây Đồng tiền có vị nhạt, se, hơi độc, có tác dụng thanh nhiệt, lợi tiểu, tiêu sưng, hoạt huyết, tán ứ và tiêu bọc máu ]

Triệu Thanh Hà với Lô Khả vẫn chưa hết việc, lại đi xem xét thêm một bệnh mã.

” Thật đúng là lạnh a.” Lô Khả để hai tay đông cứng lên bên miệng hà hơi, không ngừng xoa xoa.

Triệu Thanh Hà cũng hiểu được mấy ngày này thật sự lạnh, hắn là người phía nam nên vô cùng sợ lạnh, hơn nữa thân thể này vào mùa đông năm trước rơi vào sông băng, hiện tại kỵ lạnh. Nếu không có da hồ ly Thường Đình Chiêu đưa cho để ở trong ngực, trên người có mặc bao nhiêu quần áo chống lạnh vẫn là ít, sợ là bị đông lạnh lợi hại.

Thời tiết như vậy làm sao mà đi đánh giặc, ngay cả động cũng lười động. Hơn nữa mặc quần áo mập mạp như thế, cũng không biết bọn họ khiêng những binh khí nặng muốn chết này.

” Kiên trì thêm chút nữa, xem xong con cuối này là có thể vào trong nhà sưởi ấm.”

Lô Khả vẫn ai oán nói: ” Năm ngoái căn bản không có khiến người lạnh lẽo như vậy, nhiều nhất là rơi ít tuyết, năm nay không hiểu sao lại rơi tuyết dày như vậy. Thời điểm lạnh nhất năm ngoái cũng không đến mức này.”

Thời tiết kiếp trước vô cùng kỳ quái, tháng sáu không sương cũng tồn tại, cho nên Triệu Thanh Hà không có quá nhiều kinh ngạc. Chỉ có thống hận thời tiết đông chết người này, mỗi lần vào phòng Thường Đình Chiêu nhất quyết không muốn đi ra nữa.

Tuy rằng Thường Đình Chiêu ý muốn cùng với các tướng sĩ khác đãi ngộ giống nhau, nhưng dù sao cũng là tướng quân làm sao có thể quá kém, bởi vậy trong quân doanh này nơi ấm áp nhất chính là phòng ở của Thường Đình Chiêu. Than đốt ấm áp, ở lâu trong đó chẳng muốn đi ra nữa.

Triệu Thanh Hà không biết là phòng ở của Thường Đình Chiêu năm ngoái không có như vậy, chẳng qua là vì năm nay có hắn ở trong này nên mới đốt than ấm áp.

Triệu Thanh Hà vừa mới trở lại phòng còn chưa phủi tuyết trên người, một binh sĩ đi vào cho biết có nội thị trong cung tìm hắn. Quân doanh không thể tuỳ tiện đi lại, người ngoài cũng không được phép tiến vào, chỉ có thể chờ ở nơi chỉ định.

Mặc dù Triệu Thanh Hà đang trốn trong quân doanh cho yên tĩnh, cũng không có nghĩa hắn sẽ không màn thế sự.

Sứ đoàn Thuỵ quốc nguyên bản tính ở chơi thời gian dài nhưng hiện tại tuyết lại rơi dày, rõ ràng đợi đến cuối năm vào đầu mùa xuân tuyết rơi có muốn nhích người cũng không được. Như vậy càng có nhiều thời gian chuẩn bị, dược liệu chuẩn bị cũng nhiều lên. Bởi vậy ích lợi bên trong được nâng cao, lại làm cho kẻ khác đỏ mắt. Thời gian xuất chinh đã đến gần, hiện giờ đã muốn bắt đầu chuẩn bị định chế dược liệu, từng cọc từng việc ào ào lũ lượt kéo chặt Triệu Thanh Hà.

Nếu người khác triệu kiến Triệu Thanh Hà còn có thể lấy cớ quy củ quân doanh không gặp, nhưng người trong cung tới thì không thể làm bộ làm tịch. Bèn sai người đi nói cho Thường Đình Chiêu, tự mình đi gặp nội thị.

” Triệu đại phu mạnh khoẻ.” Nội thị vừa mới thấy Triệu Thanh Hà liền hành lễ.

Triệu Thanh Hà nhìn người tới cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đây là nội thị bên người công chúa Bội Nhã. Từ lúc hắn giúp công chúa Bội Nhã trị tiểu bạch, vì thế thường bị công chúa Bội Nhã triệu kiến xem sủng vật cho nàng, an tâm cho chúng nó chẩn bệnh.

” Hỉ công công mạnh khoẻ, là sủng vật nhỏ nào của công chúa bị bệnh sao?”

Hỉ công công thở dài: ” Vốn nghĩ không muốn quấy rầy Triệu đại phu, nhưng công chúa chỉ tin y thuật của ngài cho nên Nghiêm phi nương nương lệnh cho ta tới tìm ngài.”

Triệu Thanh Hà vào ở quân doanh, nếu không có chuyện quan trọng sẽ không được tìm hắn. Dù sao quân vụ lớn nhất, hơn nữa hiện tại đang là thời điểm giương cung bạt kiếm, những quân mã này chính là mấu chốt để chiến thắng, nửa điểm cũng không được qua loa.

Triệu Thanh Hà cười nói, ” Không sao, hôm nay vừa lúc ta có thời gian nửa ngày ra ngoài, vừa lúc vì công chúa nhìn xem sủng vật nhỏ.”

Hai người không dám trì hoãn liền vội vã rời đi. Thường Đình Chiêu được tin tức, không khỏi cau mày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui