Thú

Tô Từ vẫn đeo ba lô trên lưng, tuy rằng có ba lô che phần lưng nhưng
những nhánh cây va quẹt trên đường vẫn làm Tô Từ khó chịu, mấy lần bị
chạm mạnh suýt té xuống đất.

Với tốc độ đi nhanh như vậy trong
rừng, nếu nàng mà bị té xuống đất sẽ bị bỏ lại mất. Tóc Tô Từ đã sớm bị
nhánh cây móc vào làm bù xù cả lên, nàng vùi đầu trên lưng Tiger, chỉ có cắn răng níu lấy da lông Tiger giữ vững thân mình.

Bất quá
Tiger cũng rất nhanh liền phát hiện nó mang đến nguy hiểm cho Tô Từ, tốc độ không chỉ chậm lại, nó cũng đã ý thức tìm đường đi xuyên qua vài cây thấp bé.

Cũng không biết đã chạy bao lâu, đợi Tiger dừng lại
tay Tô Từ đã hoàn toàn cứng ngắc, chỉ có thể máy móc nắm da lông của nó. Đến lúc ngừng lại Tiger phát hiện Tô Từ chỉ ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh
yên lặng chung quanh, sau đó nàng nhẹ buông tay theo thân thể Tiger
trượt xuống đất, ngồi im lìm trên đất.

Tựa hồ là kỳ quái cho
hành vi của Tô Từ, Tiger khó hiểu quan sát nàng, không biết tại sao nàng có vẻ mệt mỏi như là nàng đã chạy một chặng đường dài chứ không phải
nó, Tiger đi xung quanh Tô Từ chuyển hai vòng, sau đó đem đầu chà chà
nàng, Tô Từ còn chưa khôi phục lại, đột nhiên bị nó chà đến chật vật quỳ rạp trên mặt đất.

Tô Từ rõ ràng cũng không để ý hành động của
Tiger, cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất nghỉ ngơi, Tiger tại bên cạnh Tô
Từ không ngừng chà chà nàng, thấy nàng không phản ứng, nôn nóng gầm nhẹ
trong cổ họng, lại giống như là biết Tô Từ quỳ rạp trên đất là do nó chà nên cũng không dám đụng Tô Từ nữa, chỉ có thể không ngừng đảo quanh
nàng, cổ họng không ngừng kêu lớn như muốn thức tỉnh Tô Từ vậy.

Quá nhân tính hóa.

Toàn thân Tô Từ tê dại nên nàng không muốn nhúc nhích chút nào cả, nhưng vẫn mềm lòng thở dài ngồi dậy, Tiger thấy vậy đôi mắt màu vàng của nó tràn
đầy hớn hở, tiếng kêu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng không đến chà
Tô Từ nữa.

Tâm Tô Từ lại mềm nhũn một chút, ra sức nâng tay xoa
xoa lỗ tai Tiger đang nằm bên cạnh để an ủi nó, đôi mắt nhìn bốn phía
đánh giá hoàn cảnh hiện tại.

Nơi này là chân núi ở một đoạn
nhai, cây cối xanh um tươi tốt mọc chung quanh đây, nơi nàng đang đứng
hiện tại là dưới chân một tảng đá cao khoảng bảy, tám thước, bên trái
chính là một cây đại thụ cao chọc trời nhìn không thấy đỉnh, mà tận đầu
tảng đá chính là đoạn nhai.

Phỏng chừng vì địa hình nơi này, nên khi có gió thổi tới, đứng dưới tàng cây cảm thấy thật mát mẻ, dù trên
thân Tô Từ toàn mồ hôi cũng chịu không được mà rùng mình, thư thái híp
mắt hưởng thụ làn gió mát. Hiện tại nàng muốn lập tức tắm rửa, sau đó
nằm nghỉ ngơi một chút.

Tiger sẽ không vô duyên vô cớ dẫn nàng
tới nơi này, Tô Từ đánh giá một hồi, liền nhìn sang Tiger. Lúc này Tiger đã đứng lên, cái đuôi tự nhiên hơi vểnh, đầu nâng lên, giống như đang
chờ đợi nàng khen ngợi nó vậy.

Tô Từ vui vẻ, kiễng chân sờ sờ da lông dưới cổ nó. Một khi Tiger đứng lên, nàng sẽ không có cách nào đụng đến đầu nó.

Tiger ừng ực trong cổ họng một chút, cúi đầu cẩn thận cọ xát Tô Từ, sau đó
hướng vách núi đi mấy bước, cũng không biết nó giẫm lên chỗ nào, tóm lại chỉ mấy bước nhảy đã biến mất giữa vách núi cheo leo.

Hết thảy
những thực vật nơi này Tô Tô có biết một chút ít, giống như những cọng
dây leo này vậy, có lẽ bởi vì khí hậu nơi này rất thích hợp cho thực vật sinh trưởng, tóm lại vách núi bò đầy dây leo, nếu như không phải có
nhiều chỗ vẫn lộ ra màu xám trắng mặt đá, Tô Từ cũng sẽ không biết một
đám xanh mượt kia là dây leo.

Lúc nãy Tô Từ nhìn không chớp mắt
theo Tiger, lại thật sự không phát hiện nó biến mất ở nơi nào. Thẳng đến một đầu bạch sắc đột ngột xuất hiện trong một mảnh màu lục, Tô Từ mới

biết đó là thân ảnh của Tiger.

Ngay sau đó, đôi mắt Tô Từ liền
sáng lên. Nàng nghĩ đến có một loại khả năng, Tô Từ lập tức cảm thấy
trong thân thể tràn đầy lực lượng, sắp xếp lại ba lô, chạy đến dưới vách núi liền muốn leo núi.

Xem Tiger nhảy tới lưu loát như vậy,
nàng vốn cho rằng cho dù khó thế nào, nếu nàng nỗ lực cũng có thể leo
lên tới, nhưng chưa được mấy bước, Tô Từ đã nhận rõ hiện thực, lại bò
trở xuống, cũng mở miệng kêu Tiger xuống dưới.

Trong toàn bộ
hành trình, lúc Tiger thấy bộ dạng bất đắc dĩ nhảy xuống của Tô Từ, cổ
họng nó vang lên thanh âm ừng ực ừng ực, thậm chí giống như có ý cười
nhạo nàng vậy.

Tô Từ trừng mắt nhìn Tiger, bò lên lưng nó, vỗ một cái lên sống lưng nó ra hiệu cho nó hành động.

Rất nhanh sau đó, Tô Từ liền đứng trước cửa một sơn động được che kín bởi dây leo.

Tô Từ quan sát một chút, phát hiện sơn động này cách mặt đất cũng cỡ 12m
hoặc 13m; lúc nãy Tô Từ không biết Tiger biến mất tại chỗ nào thì ra là
bởi vì trước cửa sơn động này có một khối tảng đá đột nhiên nhô ra che
khuất tầm mắt.

Tô Từ xoay người quan sát sơn động, bên trong đen nhánh, một thân lông trắng như Tiger đứng tại cửa động thật dễ thấy.

Nhìn thấy Tô Từ rốt cục nhìn tới nó, Tiger gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng,
xoay người ra hiệu Tô Từ đi theo nó vào động. Tô Từ không nói hai lời
liền đi theo.

Sơn động rất rộng, cũng rất sâu. Quanh co khúc
khuỷu kéo dài, càng đến bên trong càng mát mẻ. lúc này Tô Từ đã lấy ra
đèn pin để chiếu sáng, tuy ánh sáng lờ mờ nhưng vẫn có thể quan sát
được, trong ánh sáng mịt mờ, Tô Từ thấy hai mắt Tiger phát ra một luồng u quang, thấy nó không tiếp tục đi sâu vào trong động nữa, mà rất quen
thuộc chuyển hướng đến một động đá vôi rộng rãi, Tô Từ cùng đi theo vào
trong, nhìn thấy góc khuất trong động đá vôi có những sợi lông màu bạch, nàng kinh ngạc chớp chớp mắt.

Tuy rằng đoán được Tiger mang
nàng tới đây khẳng định là đã biết nàng muốn tìm một huyệt động mới để
ở, cũng đoán được mục đích nàng muốn tìm một nơi thích hợp cho nó cư
ngụ, nàng thậm chí cũng còn có chút lo lắng, không biết nơi thích hợp
cho Tiger cư ngụ có thích hợp cho nàng ở lại hay không, nhưng nàng thật
không nghĩ đến, Tiger thế nhưng cũng ở tại một nơi như vầy, bất kể là về phương diện ẩn núp hay là hoàn cảnh sống, cũng phi thường thích hợp cho con người cư ngụ.

Có Tiger ở đây, Tô Từ cũng rất yên tâm cởi xuống ba lô, cầm đèn pin quan sát cái thạch động này.

Rất khô ráo, lại bởi vì phải đi sâu vào trong khoảng 10 phút nên không khí
rất mát, đây tuyệt đối là một nơi cư ngụ rất tốt. Hơn nữa dưới chân núi
có rất nhiều cây xanh um tươi tốt hơn nhiều so với nơi khác, Tô Từ khẳng định gần đây tuyệt đối có nguồn nước rất dư dả cho nàng dùng.

Lúc này Tiger đã nhàn nhã nằm xuống ở một bên, ngẫu nhiên liếm liếm da lông chi trước, thần thái như vậy rất giống nhân loại sau khi trở về nhà tự
nhiên thả lỏng tâm tình.

Nghĩ đến hai ngày này vì muốn tìm một
nơi thích hợp cho cả Tiger và nàng cư ngụ mà nó phải chịu vất vả. Tô Từ
nghĩ tuy rằng hành động này là dư thừa, nhưng nàng vẫn xoay người tra
xét một chút xung quanh.

Tuy rằng Tiger có chỉ số thông minh rất cao, nhưng nó chẳng hề chủ động làm gì cả. Điều này có lẽ là do từ nhỏ
đã bị vứt bỏ, chỉ sống một mình, không đúng, là chỉ lo cho sự sinh tồn
của chính nó mà thôi.

Lúc bắt đầu sống chung với nàng, nó đã

quan sát được thói quen ăn trái cây của Tô Từ sau bữa ăn, nên lúc nó đi
săn trở về cũng thường mang theo hai loại trái cây duy nhất mà nàng hay
ăn do xác định chúng không có độc, về sau, lúc Tô Từ nhờ nó phân biệt
loại trái cây nào có độc, loại nào không độc, thì hoa quả để ăn bắt đầu
gia tăng lên rất nhiều loại, những lần đi săn sau Tiger sẽ mang về cho
nàng các loại trái cây khác chứ không phải chỉ hai loại như lúc đầu.

Thân là động vật ăn thịt, nó lại biết trái cây nào có độc hay không, nhưng
Tô Từ có thể khẳng định, nếu như không phải lúc nàng hái trái cây ăn thử xem có độc không, Tiger vĩnh viễn cũng sẽ không biết rõ phải nói với
nàng những trái cây đó loại nào ăn được và loại nào không ăn được.

Chắc hẳn lần này cũng vậy, tới tận hôm nay nó mới mang nàng đến huyệt động
này, phỏng chừng là sau nhiều ngày quan sát thấy Tô Từ nơi nơi tìm huyệt động nên mới biết ý muốn của Tô Từ là gì.

Một lão hổ phi thường có nhân tính, cũng phi thường thông minh, thậm chí nơi nó lựa chọn để
cư ngụ cũng không giống động vật, ngược lại theo khuynh hướng lựa chọn
của con người. Lúc này Tô Từ càng lúc càng có cảm giác động vật đang có
xu hướng tiến hóa thành người.

Chẳng lẽ tổ tiên nhân loại không phải là vượn mà là lão hổ sao?

Tô Từ lập tức gạt bỏ suy nghĩ mà chính mình cũng thấy vớ vẩn này, lúc này nàng chậm rãi hướng cửa sơn động mà đi.

Bởi vì sơn động này quá sâu, tuy rằng Tiger lựa chọn ở lại trong một cái
động ở khoảng giữa đoạn đường, nhưng Tô Từ cũng không dám đốt lửa trong
huyệt động, nàng sợ không khí trong động sẽ không đủ và không lưu thông, nhóm lửa sẽ tạo ra khói vờn quanh trong động rất khó thở.

Bất quá là chỉ phải chịu đựng sống trong bóng tối mà thôi, chậm rãi sẽ quen.

Bởi vì vừa mới tới, Tô Từ cũng không ra ngoài lượm củi, lại bởi vì muốn lên hoặc xuống núi đều phải nhờ Tiger chở, nên Tô Từ quyết định nướng thịt ở tảng đá dưới vách núi.

Vì muốn thuởng cho Tiger đã đưa nàng đến nơi ở mới, Tô Từ ngồi tại bên cạnh đống lửa ra một thân mồ hôi, nướng
lên con mồi nó vừa săn trở về đến thơm ngào ngạt, nhìn nó không ngại
nóng mồm to cắn thịt, lúc cổ họng bị nóng đến lợi hại, trong cổ họng
ngẫu nhiên phát ra âm thanh như thở sâu ừng ực, Tô Từ cảm thấy khả ái
cực kỳ.

Nhưng lúc lau những giọt mồ hôi trên mặt, quay đầu nhìn
lại thịt nướng trong tay nàng chỉ mới ăn được một nửa. Thời tiết nóng
như vậy, Tô Từ lại vốn không thích ăn thức ăn có dầu mỡ nhiều, hơn nữa
mùi vị của thịt này thật nhạt nhẽo, nàng chỉ cảm thấy chán ăn đến cực
kỳ, một miếng cũng không muốn ăn.

Nhưng tốt xấu gì bên trong
những miếng thịt này còn có chứa một ít chất muối có thể giúp nàng duy
trì sức khỏe hiện tại, hơn nữa nơi này lại không có thóc, lúa để nấu
cơm, nàng cũng chỉ có thể ăn thịt để bảo trì đầy đủ thể lực, trái cây
lại không có công dụng như vậy, không thể dùng ăn thay cơm.


Từ nuốt một ngụm nước bọt, cắn lớp thịt khô vàng bên ngoài ăn, sau đó
lại đem thịt tiếp tục nướng trên đống lửa, nhìn xem lớp ngoài dần dần
vàng ươm lên, trong đầu nhớ lại khoảng thời gian nàng bị hoa ăn thịt
người cắn đến thân thể không thể động đậy phải dưỡng thương, bị Tiger ép nuốt sống hết máu tươi của một con mồi.

Lúc đó nàng chỉ cảm
thấy ghê tởm, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng thấy nhớ cái vị ngai ngái mằn
mặn nóng bỏng của máu tươi, có hương vị nhè nhẹ của muối. Tô Tư nuốt
nuốt nước miếng, nàng quyết định qua mấy ngày nữa sẽ kêu Tiger chở đi
tìm muối.


Con người ai cũng có lòng tham, nếu như không có
Tiger, có lẽ nàng sẽ chết tâm không đòi hỏi phải có muối làm gia vị mà
chịu đựng cuộc sống ăn uống không có mùi vị như thế này.

Nhưng
hiện tại nàng có Tiger bên cạnh, nó đang ngốn nga ngốn nghiến thịt
nướng, mà nàng cũng càng lúc càng hoài niệm mùi vị thức ăn.

Sau khi xong bữa tối, Tô Từ nhìn xem đồng hồ, lúc này thế nhưng đã gần chín giờ.

Không có giải trí, ngủ sớm dậy sớm, ngày nào cũng như ngày nấy, Tô Từ cũng đã có thói quen vào buổi chiều khoảng năm, sáu giờ xử lý con mồi Tiger
ngậm trở về, hoặc là nướng toàn bộ con mồi cho nó ăn, hoặc là nhàn hạ
chỉ nướng một phần con mồi chừa lại phần kia cho nó ăn tươi, nhượng nó
nằm xuống một bên ngoan ngoãn ăn thịt sống, lúc nướng xong thịt lại đưa
tới bên miệng nó, bình thường ăn xong bữa tối cũng đã hơn bảy, tám giờ
tối, giờ này xem như là giờ ngủ của Tô Từ.

Hôm nay dời đến nhà
mới, có rất nhiều việc cần phải chú ý, ngay cả bó củi cũng cần phải lượm thêm, cho nên bữa tối mới ăn muộn như vậy.

Vốn không để ý thời
gian, đến khi xem lại đồng hồ, Tô Từ vô ý thức ngáp một cái. Tiger ăn
đến no căng cả bụng đang nằm xuống ở một bên chờ tiêu thực, nó lập tức
động động lỗ tai, con ngươi màu vàng nhìn Tô Từ.

Lúc này Tô Từ
đang cúi đầu ngửi ngửi mùi dưới nách mình, lại nghĩ đến lúc đi ngủ có
thể lại đổ thêm một trận mồ hôi như hôm qua, Tô Từ liền có cảm giác mùi
mồ hôi dính ngấy trên thân càng ngày càng nặng, hôm nay nàng chỉ tắm có
một lần ở suối nước trong lúc giữa trưa, lúc này nàng đã một thân ô uế
rồi.

Tô Từ ngẩng đầu nhìn đống lửa đang yếu ớt chiếu ra rừng rậm tối đen bên ngoài, nghĩ đến ngày đầu tiên lạc tới đây đụng phải con
trăn trong đêm, nàng rùng mình một cái, buông tha cho ý muốn kêu Tiger
chở nàng ra ngoài tắm táp, trong tâm lại cảm thấy may mắn nàng không bị
bệnh hôi mồ hôi, bằng không như thế nào có thể chịu nổi.

Đống
lửa bên cạnh vẫn đang cháy tuy rằng không có thêm củi vào, Tô Từ muốn
đẩy ra hai bên sau đó rót nước dập tắt lửa, dù sao nơi này không giống
như sơn động mà nàng ở lần trước chung quanh toàn là núi đá, nàng căn
bản không cần phải lo sẽ phát sinh hỏa hoạn. Nơi này thì khác xa, xung
quanh sơn động là rừng rậm cây cối lít nhít líu nhíu rất dễ bốc cháy.

Nhưng lúc động tay vào làm Tô Từ đột nhiên lại nghĩ đến một tấm hình.

Ở nông thôn đất rộng người thưa, trước cửa từng nhà đều có một cái bình.
Loại bình này không phải làm bằng cement, mà chúng được làm bằng bùn
đất.

Trong khoảng thời gian Tô Từ đến nhà bà nội ở, chỗ chơi đùa của nàng chính là một mảnh đất toàn bùn đất, bởi vì là bùn đất, nếu có
bị té cũng sẽ không bị thương, nhưng một khi trời mưa xuống, chơi đùa ở
đó mà bị té sẽ dính một thân bùn đất trở về.

Tô Từ sở dĩ nhớ lại việc này, là bởi vì đa số các gia đình có thói quen che lại cái bình
đất bằng chút cây cối hoặc là cây ăn quả, cho nên trong bình thường có
nhánh cây hoặc lá cây, hoặc có rác thải sinh hoạt, quét tước hàng ngày
của nông dân đổ vào đó, cứ cách mấy tháng lại đem đến bãi đất bùn đất
trống mà đốt.

Đống lửa bởi vì có nhánh cây, rác rưởi, còn có đại lượng bùn đất hòn đá, cháy cũng không lớn lắm, nhưng một khi thiêu
cháy, trừ phi có cơn mưa xối xả dụi tắt nếu không nó sẽ không dễ dàng
tắt, bên trong đống lửa tổng hội có một chỗ hoặc mấy chỗ lửa bốc khói.

Hộp quẹt trong tay nàng tuy rằng vẫn còn dầu, nhưng đã dũng hơn một tháng
nên cũng không còn nhiều, Tô Từ vẫn đang lo lắng một khi hết dầu làm sau nhóm lửa, không lẽ nàng thật sự phải đi đánh lửa sao?

Lúc này
đột nhiên nghĩ tới, quả thực hưng phấn đến cực điểm, liền muốn lập tức
thí nghiệm một chút, một chút suy nghĩ rối rắm liền bị vứt tận sau đầu,
lúc này Tô Từ cầm lấy gai xương gom lại lá cây hoặc nhánh cây gần một
tảng đá khác, thậm chí còn cầm gai xương đào móc lên bùn đất.

Việc đào đất này vẫn cần phải có công cụ chuyên dụng mới thuận tay, nhưng do hưng phấn nên dù dùng gai xương làm công cụ Tô Từ cũng đào ra được một
đống đất be bé.


Tiger vốn thói quen biết được buổi tối sau khi
Tô Từ đánh ngáp một cái sẽ chuẩn bị đi ngủ, nên nó cũng đang quyết định
đứng dậy vươn vai chở Tô Từ về động ngủ một giấc, nhưng Tô Từ lại đột
nhiên hưng phấn đào đất lên, con ngươi màu vàng không khỏi khó hiểu nhìn nàng.

Tô Từ đang đào lấy đào để, rất nhanh liền khôi phục lý
trí. (*Ayy nãy giờ không hiểu sao chị lại nhớ lại đốt lửa ở đất trống,
giờ mới hiểu, chắc chị định đào một cái hố đất chuyên dùng để nhóm lửa
đó mà)

Mọi người sở dĩ có thể bỏ mặc đống lửa vẫn cháy trong mấy ngày thậm chí là một tuần, điều kiện trước tiên là đống lửa này vẫn ở
trong tầm mắt của bọn họ, hơn nữa chung quanh phải trống trải, không có
chất dẫn cháy.

Mà hiện tại nàng đang đào hố đất như vậy cũng
không giải quyết được gì, do chung quanh đây toàn bộ là cây cối rất dễ
cháy, hơn nữa buổi tối nàng phải về sơn động để ngủ thì ai canh chừng
không cho lửa cháy lan ra ngoài, hơn nữa có chút động vật có lực công
kích quá nhỏ được Tiger ngầm cho phép tiến vào phạm vi lãnh địa của nó,
lỡ như không may chúng hiếu kỳ đùa bỡn đống lửa này… Rừng rậm phát hỏa,
hậu quả sẽ nghiêm trọng thê thảm.

Nếu như bởi vì nàng thình lình nghĩ ra cái ý tưởng này mà rừng rậm bốc cháy, dù nàng với Tiger có thể
tránh thoát một kiếp hay không, nàng cũng sẽ áy náy sống không dễ chịu
chút nào.

Hơn nữa, nàng không muốn vì như vậy mà tổ (*nơi ở) của nàng và Tiger cũng bị hủy diệt.

Nghĩ đến điểm này, Tô Từ như trút giận đặt mông ngồi phịch trên mặt đất, lúc này lòng bàn tay mới truyền ra cảm giác đau đớn, mở bàn tay ra xem,
nàng phát hiện lòng bàn tay bị gai xương mài đến đỏ bừng.

Tô Từ
một nửa là nhụt chí một nửa là mệt mỏi, ở trên mặt đất ngồi một hồi lâu, mới bị Tiger đi tới dùng chi trước kéo một chút, lúc này nàng mới thanh tỉnh lại.

Thôi, dù sao hộp quẹt vẫn còn có chút dầu, đợi nghĩ
được biện pháp ngăn chặn đống lửa này trở thành ngọn nguồn gây nên hỏa
hoạn trong rừng, lúc đó mới tính tiếp đi.

Tô Từ than thở, đứng
lên đập đập đống lửa, lại lấy bình nước từ trong ba lô ra chậm rãi rót
nước, dập tắt đống lửa, bởi vì không yên tâm nên Tô Từ cũng đổ nước vào
đống lửa trong cái hố nàng vừa đào, sau đó mới leo lên lưng Tiger.

Lên huyệt động, Tô Từ phát hiện cửa vào thế nhưng mang điểm màu trắng bàn
bạc. Nguyên lai là do ánh trăng chiếu xuống, chỉ là lúc ở dưới đất bị
cây cối ngăn trở tầm mắt không thấy, hiện tại vừa đến chỗ cao, ánh sáng
màu bạc này làm cho tâm hồn con người ta thư thái lắm lắm.

Tô Từ ghé trên thân Tiger, đôi tay mở ra ôm cổ nó nói, “Tiger, nếu không, chúng ta ngủ bên ngoài đi.”

Tiger vừa nghe đến hai chữ ‘Tiger’, lập tức quay đầu lại nhìn Tô Từ, cổ họng
dường như thấp gầm nhẹ khó hiểu, đồng tử màu vàng ở dưới ánh trăng xinh
đẹp lắm lắm. Nhưng rất nhanh, nó liền gánh Tô Từ đi vào huyệt động, càng chạy càng sâu, rất nhanh ánh sáng bàn bạc liền bị triệt để ngăn cách ở
sau người.

Tô Từ thở dài, câu nói vừa rồi bất quá là thuận miệng nói, liền tính Tiger có thể nghe hiểu, nàng cũng sẽ không thật sự ngủ
tại bên ngoài sơn động, nhượng chính mình bại lộ tại hoàn cảnh nguy
hiểm. “Được rồi, chúng ta ngủ thôi.”

Trong sơn động tối đen một
mảnh, thấy Tiger vừa dừng lại, Tô Từ lần mò bò xuống, ngẩng đầu thấy
Tiger hai mắt Tiger phát ra u quang mũi nhọn trong hắc ám, duỗi tay mở
ra ba lô, lần mò đem tấm bạt đã không còn dùng được bao nhiêu trải xuống dưới đất, sau đó Tô Từ liền nằm xuống ngủ.

Gặp nàng nằm xuống,
Tiger đang gục xuống đứng cách nàng hai bước xa, lập tức đứng dậy đi hai bước hướng Tô Từ, ghé vào bên cạnh nàng, da lông trên bụng nó cũng có
thể trát đến trên mặt Tô Từ.

Ngày mai vẫn là sẽ bị nóng đến ra một thân mồ hôi đi.

Tô Từ thở dài, không lên tiếng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Tuy rằng đây là
huyệt động trước kia của Tiger, cũng sẽ không có cái gì nguy hiểm, nhưng có Tiger ở bên người, nghĩ vậy vừa khẽ vươn tay liền có thể đụng tới
nó, Tô Từ liền cảm thấy chính mình an toàn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận