Thú

Thật không dễ dàng vượt qua buổi tối.

Chỉ trong vòng 2 ngày, từ
16 người chúng ta đã giảm bớt xuống chỉ còn 10 người trong đó có 3 người nhóm hướng dẫn viên du lịch sống chết chưa rõ, thức ăn và thuốc men
cũng không còn lại bao nhiêu.

Chu Lập cùng nam nhân họ Trần mang phần lớn thuốc cùng thức ăn đi tìm nhóm hướng dẫn viên du lịch, phần
còn lại mọi người giữ ở tại nơi này.

Tại một nơi khủng bố trong
rừng nguyên thủy như thế này, chúng ta có rất nhiều chuyện cần phải làm, mà khẩn cấp nhất là phải tìm ra một hang động đủ lớn để tất cả chúng ta cùng nhau vào cư trú. Hai ngày nay tuy rằng trời không đổ mưa, cũng
không có nghĩa là từ nay về sau cũng không mưa.

Nơi chúng tôi
đang dừng chân hiện tại chỉ là tại một cái sườn dốc và chỉ đốt một đống
lửa, không có gì phòng ngự, một khi trời đổ mưa hoặc giả có dã thú đến
tập kích, chúng tôi chắc chắn sẽ không có bất kỳ biện pháp nào chống
lại.

Vận khí của chúng tôi cũng không tệ, đã tìm được một hang
động mà một con thú hoang nào đó vứt bỏ, dùng cây đuốc xem xét bên trong hang động một lần, miễn cưỡng có thể xác định nơi này không có những
con dã thú khác, không khí cũng đầy đủ, lưu thông, sau đó chúng tôi mới
dời tất cả đồ vật đến nơi này. Lúc này cũng sắp đến 12 giờ trưa.

Ta đêm qua cũng không có chợp mắt, sáng sớm hôm nay mới 5 giờ sáng đã đi
mọi nơi tìm hang động, toàn thân mỏi mệt không chịu nổi, trên thân nơi
nơi là vết u lên do muỗi cắn, thật khó chịu muốn chết, tuy rằng có một
ít thuốc trị muỗi, côn trùng cắn đốt, nhưng công dụng của những lại
thuốc này lại rất nhỏ, nàng cũng chỉ có thể nhịn xuống không lấy tay gãi chỗ ngứa do muỗi đốt, nơi này thực vật rất thiếu thốn, nơi nơi lại có
độc trùng, một khi bị thương căn bản chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào sức
mình mà chống cự.

Cơm trưa là mấy khối bánh bích quy. Căn bản bổ không lấp đầy cái bụng trống rỗng, ta lại đói lại mệt mỏi, con mắt cũng đã tối sầm lại. Sau khi qua hỏi ý kiến của mọi người, ta vào trong động nghỉ ngơi bổ sung thể lực.

Thừa dịp lúc này ta kiên trì viết
nhật kí, quá kềm chế, ta không thể nói ra lời, thậm chí không thể biểu
hiện ra ngoài, chỉ có thể thông qua phương pháp này.

Dục vọng
của những nam nhân này cũng không có biến mất, vừa rồi trong lúc tìm
hang động ta quan sát thấy ánh mắt càn quấy của 2 nam nhân lướt trên
người Lý Ngọc một cách càn rỡ.

Trên bàn tay của tên họ Lý thô
tục vẫn còn vết máu do ta dùng đá nhọn ném hắn, có lẽ là ăn đau mà cũng
có lẽ là do Chu Lập không che dấu dục vọng đối với ta khiến hắn có chút
kiêng kị, bọn hắn cũng không còn đối ta động tay động chân nữa.

Nhưng cũng không ngừng chà hướng Lý Ngọc, cơ hồ là trắng trợn táo bạo gây rối Lý Ngọc, Lý Ngọc cũng giận mà không dám nói gì, chỉ có thể tận lực né
tránh hắn.

Ta một mực vẫn ôm hy vọng sống sót, nhưng là, nếu như phải dựa vào chính thân thể của mình mà sống với chút hơi tàn… Ta tuyệt đối không nguyện ý.

Khép lại laptop, Tô Từ xoa xoa những vết
thương trên huyệt thái dương, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, vật nên dời vào động cũng đã dời rồi, củi nên lượn cũng lượm rồi, thậm chí, nàng
còn giật một bó to có hình dáng rất giống hành lá rau dại, nàng quyết
định thử xem có thể ăn được hay không, tính ra kỳ thật hiện nay có rất
nhiều chuyện cần phải làm.

Vốn dĩ với khí lực cùng công cụ hiện
giờ của bọn họ cũng chỉ có thể là nói suông, căn bản không giúp ích gì
được khi có sự cố xảy ra.

Mọi người đang kéo một vài nhánh cây
bên ngoài cửa động, trên tay họ cầm hai đầu gỗ nhọn định dùng tới làm vũ khí. Tô Từ sờ sờ chủy thủ bên eo, khi tối cần thiết nàng vẫn phải giúp

bọn họ tăng cường vũ lực chống đỡ nguy hiểm.

Thanh chủy thủ này là phòng tuyến bí mật sau cùng của nàng.

Trong tay vẫn tiếp tục cầm một khối tảng đá bén nhọn, Tô Từ nhắm mắt lại.

Không ngủ bao lâu, Tô Từ giật mình tỉnh ngủ liền thấy có người đang cúi sát
người vào nàng, nàng mở to mắt, lạnh lẽo rét buốt nhìn bàn tay đang đặt
trên mông nàng của tên nam nhân kia. Ánh mắt nàng quá tỉnh táo, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm, nam nhân bị nhìn chòng chọc nên chột dạ, làm
bộ làm tịch nhặt lấy tảng đá bên cạnh nàng rồi vội vã ra ngoài động.

Lúc này Tô Từ mới lơi lỏng xuống dưới, kín đáo sờ vào bên eo, tay kia xoa xoa huyệt thái dương, tiếp tục nhắm mắt.

Nàng không ngủ không được, tại khu rừng nguyên thủy này, nếu không đủ tinh lực chắc chắn sẽ vong mạng.

Lần nữa tỉnh lại, là bị tiếng thét chói tai của Lý Ngọc làm bừng tỉnh. Đối
với sự xâm phạm của nhân loại nàng có thể nghĩ biện pháp ngăn ngừa hoặc
có thể phản kích, nhưng nơi này tối có đủ uy hiếp lại không phải nhân
loại.

Nghe thấy tiếng thét chói tai của Lý Ngọc, Tô Từ còn chưa
tỉnh táo thần kinh đã tự động có phản ứng, trực tiếp lăn một vòng trên
mặt đất tay đang muốn duỗi tay lấy ra chủy thủ bên eo.

Động tác
quá mạnh, thân thể mệt mỏi không tự giác làm ra một lượt những động tác
(*phản xạ có điều kiện) lúc định xoay người đứng lên, mắt tối sầm lại,
tay duỗi hướng eo vô ý thức chống đỡ.

“Tô Từ, ngươi tỉnh?” Lý Ngọc có chút kinh ngạc nhìn Tô Từ đang một thân chật vật chống đỡ.

Tô Từ lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn nàng ta, cắn răng bức ra mấy con chữ,
“Ngươi vừa mới thét chói tai cái gì?” May mắn, nàng không liền như vậy
rút ra chủy thủ.

“Không cẩn thận bị nóng.” Lý Ngọc đưa tay ra. Tô Từ phát hiện trên tay nàng có một mụn nước nhỏ, không khỏi than thở.

“Ngươi đã tỉnh lại, vừa lúc, đi chung với ta đi nhà cầu đi, ta nín lâu quá rồi.” Lý Ngọc nhăn nhó một chút, nói.

Người phụ nữ họ Thái đang ngồi bên ngoài ngẩn ngơ nhìn chằm chằm đống lửa, Tô Từ có chút kỳ quái nhìn Lý Ngọc, nàng ta vì cái gì không kêu người phụ
nữ kia đi chung, nhưng nghĩ lại 2 ngày nay nàng cũng chưa giải quyết,
thấy chính mình cũng cần đi nhà cầu, liền gật gật đầu, vừa đi vừa nâng
tay nhìn đồng hồ, “Đã 2 giờ trưa rồi, bọn hắn trở về chưa?”

“Không có.” Lý Ngọc lắc đầu.

“Thế nhóm người họ Lý đâu?”

“Ra ngoài đem nước uống trở về. Bọn hắn phát hiện ở bên ngoài không xa có
một con sông, quyết định mang nước về nấu thực vật mà ngươi mang về đó,
ân, cái đó kêu là cái gì nhỉ?”

“Dã hành lá.”

“Ân, đúng
rồi, là dã hành lá. Ta không nhận biết những thực vật như thế này”. Lý
Ngọc ngại ngùng cười cười, “Tô Từ, những thực vật đó ngươi chắc chắn có
thể ăn được sao?”

“Không xác định.” Tô Từ lắc đầu, “Nhưng chúng
ta cũng phải thử một chút không phải sao, bằng không chúng ta thực sẽ
phải bị đói chết.”

“Cũng đúng.” Lý Ngọc nói, “Nếu như sớm biết
rõ chỉ đi du lịch một chuyến thế nhưng sẽ bị đưa đến cái địa phương quỷ

quái này, có đánh chết ta cũng không đi”.

Nếu sớm biết rõ, ai sẽ nguyện ý tới? Tô Từ cười một chút, không nói chuyện.

“Hảo, liền ở chỗ này đi.” Lý Ngọc đột nhiên dừng lại, sau đó cởi bỏ quần ngồi xổm xuống. Tô Từ đánh giá một chút chung quanh, sau đó quan sát Lý Ngọc trong bụi cỏ, lại thấy sắc trời có điểm tối mịt mờ, thấy phần mông nàng ta vẫn trắng nõn nà (*ẹc ẹc chắc xem xem người ta có bị ngứa hay bị con gì cắn không mới dám đi “ấy”), mới xoay người, xoay góc độ mà tầm mắt
Lý Ngọc sẽ không phát hiện bên eo có giấu chủy thủ, sau đó mới cởi bỏ
quần bò, ngồi xổm xuống giải quyết ‘vấn đề’ của mình.

Bụng đến
hiện tại cũng là trống không, trong ruột cũng không có nhiều ‘vật’ cần
giải quyết, nhưng sau đó nên dùng cái gì chà lau cũng vấn đề. Giấy vệ
sinh tuy còn chưa dùng hết, nhưng hiện tại không có trong tay các nàng.
Mà giấy bao trên laptop dù cho thế nào nàng cũng không dùng để chùi đít
(*éc này là từ của tác giả luôn nha).

Nhìn xem bốn phía, Tô Từ
không ngần ngại ngắt cọng cỏ, cầm trong tay cẩn thận bẻ hết những góc có thể tổn thương đến thân thể khi dùng. Lý Ngọc vốn đang do dự muốn dùng
cái gì, nhìn thấy nàng như vậy, chép miệng, cũng ngắt lấy cọng cỏ.

Tô Từ cười cười, lại ngồi xổm một hồi, cầm cây cỏ quyết định đưa ra phía
sau chà lau. Lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng thở dốc mơ hồ, sắc
mặt Tô Từ không khỏi cứng đờ, tay nhanh chóng lau lau một chút, cũng
không cẩn thận giống như trước sợ sẽ không cẩn thận ngón tay dính vào
vật dơ bẩn.

Đồng thời động động mũi thở, ngửi được trong không khí lờ mờ phảng phất hơi thở của nam nhân.

Không phải đi kiếm nước đem về sao?

Tô Từ quay qua nhìn, Lý Ngọc còn đang không hài lòng khi dùng cọng cỏ chà
lau, hoàn toàn không hay biết gì tình hình nguy hiểm trước mắt, Tô Từ
lấy khuỷu tay đụng đụng nàng ta, sau đó nhanh chóng nửa ngồi đem quần
nhấc lên, lúc này mới nhỏ giọng thì thào, “Có người, chạy mau.”

Lý Ngọc ngây ra một lúc, sắc mặt Tô Từ rất khó coi, sau đó đột nhiên vừa kéo quần vừa thét chói tai, “… A!!”

Nghe thấy tiếng thét chói tai, lập tức từ trong bụi cỏ chạy ra 2 nam nhân
phân biệt chạy bổ nhào đến các nàng, với tính cách Tô Từ cũng nhịn không được muốn chỉ vào Lý Ngọc mà mắng cái ả ngu ngốc này.

Nhưng
nàng vẫn chạy bổ nhào về phía trước, miễn cưỡng tránh thoát tên nam nhân họ Lý phác tới chính mình, mà Lý Ngọc lại giống như là bị sợ đến ngây
người, đứng như trời trồng không hề chống cự bị một nam nhân khác vật
ngã xuống đất.

“Các ngươi muốn làm gì, sao lại đối với đồng bạn
của mình làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ không sợ bọn Chu Lập trở về chỉ trích sao?” Tô Từ sắc mặt rất khó xem, nhìn tên nam nhân đang từng bước từng bước tới gần mình, tay phải nửa buông thỏng.

“Hắc hắc, Chu Lập trở về lại có thể thế nào, lão tử cái gì cần làm cũng đã làm rồi!”
Nam nhân họ Lý nhe răng cười, “Hắn còn thực cho rằng chính mình là lão
đại a, thế nhưng còn nghĩ độc chiếm một nữ nhân? Lão tử liền tại trước
mặt hắn ‘làm ngươi’ lại thế nào, hắn còn dám giết lão tử sao? Dù sao tại cái nơi quỷ quái này cũng sống không được bao lâu, lão tử muốn chết
cũng phải chết tại trên người nữ nhân!”

Tô Từ cắn răng không nói gì thêm nữa. Trong tâm tính toán chủy thủ trong tay mình có thể đối phó được với hắn nhiều hay ít.

Dưới chân đột nhiên lại bị một tảng đá cản trở, thân hình vừa lung lay sắp
đổ đã bị nam nhân phác lên. Tuy rằng ba lô trên lưng nàng cũng chưa từng cởi xuống, nhưng lúc nàng bị ngã xuống đất đầu bị đập xuống đất, đầu
choáng váng mắt hoa lên, bên tai là tiếng Lý Ngọc rên rỉ cùng thanh âm
thân thể bị áp dưới thân nam nhân va chạm liên tục.

Ngực bị nam

nhân hung hăng nắn bóp, trên mặt, trên cổ toàn là nước miếng mà nam nhân kia cắn liếm. Đôi mắt Tô Từ đỏ lên, lúc áo T-shirt bị kéo lên, tay phải nàng rút chủy thủ ra, hung hăng phất tay, cắm vào trong cần cổ nam
nhân.

Tô Từ dùng lực rút ra thanh chủy thủ ngập trong cần cổ nam nhân.

Máu loãng phụt ra, làm mờ mắt Tô Từ. Tô Từ cầm lấy đao đẩy ra nam nhân đã
chết trên thân sắc mặt là không thể tin mình lại bị giết, tiếp đó nàng
lại đi hướng bên kia đã phát hiện, nam nhân còn lại vừa mới đứng lên sau khi làm xong việc với Lý Ngọc.

Quần áo trên thân hắn còn không
cởi sạch, đã bị dọa té ngã xuống, nửa người trần trùng trục bại lộ trong không khí, hắn muốn đứng lên, rồi lại bị run run té xuống, chỉ có thể
vừa bò vừa lui, vừa cầu xin tha thứ, “Tô… Tô tiểu thư, chúng ta… chúng
ta là nói giỡn… Ngươi đừng giận, đừng xuống tay…”

Toàn thân Tô
Từ cũng nhiễm máu, đôi mắt hằn tia máu đỏ lên cầm dao nhỏ xem hắn chật
vật bò, chân bước từng bước tới gần hướng hắn. Rất có ý vị, mặt trái
xoan bây giờ nanh ác nhìn chằm chằm nam nhân.

Trong lòng nàng tại rít gào giết, giết, giết!

Nhưng là lý trí lại vẫn tại nói với nàng, không thể, không thể lại bức căng,
ngươi không có thể lực, hiện tại nam nhân này chỉ là bị ngươi hù sợ,
không phải là không có khả năng phản kháng, không thể lại tiến lên !

“Cút!” Tô Từ khàn khàn rống lên. Nam nhân lập tức xoay người liền chạy, trên
đường bị vấp phải quần mà té xuống đất, mặt bị cây cỏ sắc bén lia ra một sợi máu, nhưng lại rất nhanh đứng lên, rất nhanh liền chạy mất dạng.

“A… A…!!” Lúc này, Lý Ngọc quần áo không chỉnh tề mới phản ứng kịp, nhãn
tình ngây ngốc nhìn nam nhân đang nằm trên đất kia bởi vì bị cắt động
mạch chủ mất máu quá nhiều đã biến thành thi thể, nàng ta ôm đầu thét
chói tai.

“Đừng kêu!” Từ lúc tay Tô Từ đâm tên nam nhân, sau đó
vẫn không ngừng run rẩy, bây giờ lại nghe đến tiếng thét chói tai này,
chỉ cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn, lườm nàng ta một cái, đem
chủy thủ đổi sang tay trái, tay phải dính máu không ngừng chà lau lên
người, như muốn lau đi cái gì đó mà mắt thường không thể thấy được.

Sau khi, Tô Từ lảo đảo đi đến thi thể nam nhân họ Lý, đem ba lô của hắn cầm trên tay. Mở ra khoá kéo, ăn mấy thanh chocolate, mới đem ba lô của hắn bỏ vào ngăn lớn nhất của ba lô mình. Nam nhân này buổi tối hôm ấy cũng
không có tháo xuống ba lô, cho nên hắn trở lại góp một phần vật chất cho đội ngũ, nay tất cả những vật này đều thuộc về nàng.

Dừng một
chút, Tô Từ nhìn xem máu nhuộm đầy quần áo hắn, nàng không nói 2 lời
không ngừng xoay người đem quần áo cùng thắt lưng của hắn cởi ra.

Lúc này Lý Ngọc mới miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút, ngây ngốc nhìn Tô Từ.

Tô Từ nhìn nàng ta, “Ngươi định làm như thế nào?”

“Xử lý thế nào?” Lý Ngọc ngốc ngốc lặp lại câu hỏi, sau đó mới nói, “Không tính trở về sao?”

“Ngươi còn nghĩ trở về? Lại bị người cưỡng bức sao?”

“Như thế còn tốt hơn bị mất mạng a!” Lý Ngọc kích động đứng lên kêu lên.

Ai có chí nấy, nàng ta đã lựa chọn như vậy, Tô Từ tự nhiên sẽ không miễn
cưỡng nàng cùng chính mình ra đi… Dù sao trở về còn có thể sống thêm
được mấy ngày đâu chứ, chỉ sợ khuya hôm nay sẽ chết ngay tức khắc.

Tô Từ thở sâu mấy một hơi, mới nói, “Bọn hắn nói con sông là ở hướng nào, nói cho ta biết đi.”

Lý Ngọc run rẩy chỉ cái phương hướng.

“Có xa lắm không?”

“Đi bộ khoảng hơn 20 phút.”

Lâu như vậy sao… Hi vọng máu trên người nàng sẽ đưa tới dã thú ăn nàng khi
nàng chỉ mới đi được nửa đường. Tô Từ xoay người, trước khi rời đi nói
với Lý Ngọc, “Mau chút trở về đi, nơi này mùi máu tươi nặng như vậy, rất nhanh sẽ có dã thú đến đây, ngươi sau khi trở về cũng phải cẩn thận.”

Lý Ngọc “Ân” một tiếng, gặp nàng xoay người muốn đi, vội hỏi, “Ngươi đi đâu? Ngươi thực không trở về sao?”

Tô Từ chỉ là lắc lắc tay, đi theo phương hướng mà Lý Ngọc vừa chỉ.


Đi được một lúc, nàng đột nhiên nghe thấy Lý Ngọc ở phía sau kêu lên, “Tô Từ, thực xin lỗi!”

Thực xin lỗi? Là tại nói dẫn nàng tới nơi này đi?

Đối với câu xin lỗi này, Tô Từ chỉ có thể làm như cái gì cũng không có nghe thấy, cắn răng đi nhanh về phía trước. Đầu óc vẫn một mực suy nghĩ đến
một đao vừa rồi kia, cùng với cặp mắt trợn to trừng trừng nhìn nàng của
nam nhân kia, lại không thể biết được sự tình gì có thể xảy ra, chỉ có
thể mờ mịt đi về phía trước.

Nàng đi thẳng một đường như thế này, lại đột nhiên hy vọng máu trên thân mình có thể hấp dẫn đưa đến dã thú.

Như vậy bất cứ việc gì nàng cũng không cần phải suy nghĩ nữa.

Nhưng là một đường đi tới đây, thế nhưng cái gì cũng không có, thấy nước sông mêng mông dưới ánh mặt trời, Tô Từ chỉ cảm thấy làn môi khô nứt được
lợi hại, tinh thần sa sút tuyệt vọng đột ngột biến mất, lại dâng lên dục vọng muốn sống tiếp.

Con sông này đại khái rộng vài chục thước, dòng nước không tính là chảy xiết, bờ sông có rất nhiều dấu chân động
vật, xem ra động vật thường tới nơi này uống nước. Chung quanh rất là an tĩnh, lần đầu tiên tại sâu trong rừng có thể thấy ánh mắt trời trải
rộng trong phạm vi lớn như thế này, Tô Từ chỉ cảm thấy nơi này yên tĩnh
tốt đẹp như tiên cảnh.

Nhưng nơi này không biết rõ có nguy hiểm nhiều hay ít đây.

Tô Từ cầm lấy chủy thủ, leo lên một tảng đá bên bờ, nhảy xuống một nơi
được che khuất bởi 2 tảng đá, cởi quần áo nhanh chóng rửa sạch vết máu
trên thân mình cùng trên quần áo.

Quá trình tẩy rửa vừa vội vã,
vừa khẩn trương, đại khái chỉ trong vòng 5 phút, Tô Từ đã ở trong nước
tẩy sạch chính mình, mặc vào quần áo đã thanh tẩy vết máu, sau đó lại
tẩy sạch quần áo của tên họ Lý, vắt khô nước, bỏ vào trong ba lô, sau đó đeo ba lô lên người.

Nếu như vận khí nàng tốt, còn có thể tiếp tục sống sót thì những quần áo này rất hữu dụng.

Lúc đang muốn đứng dậy, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của một trận gió, Tô Từ căng thẳng trong lòng, trong đầu nàng còn chưa biết chuyện
gì xảy ra, thân thể cũng đã nhảy lại vào trong nước, nàng nhanh chóng
lặn xuống, sau đó rút vào một tảng đá ẩn núp thân mình.

Vừa rồi kinh hoảng nhìn thoáng qua, nàng thấy một đầu dã thú với cái sừng dài hướng nàng bổ nhào tới.

Tô Từ ngộp hô hấp ở dưới nước trợn tròn mắt, nghe trên mặt nước lờ mờ
giống như là thanh âm của một con trâu, trong tâm càng thêm khẩn trương
tới cực điểm. Vừa rồi quá nhanh, nàng không kịp xem là động vật gì, hiện tại chỉ có thể kỳ vọng nó sẽ không xuống nước, hi vọng nó sớm một chút
sẽ đi khỏi đây.

Nhưng đột nhiên, tiếng kêu của dã thú càng trở
nên dồn dập, giống như mang kinh hoảng đau đớn. Tiếp sau đó, Tô Từ thấy
một cái đuôi còn mang vết máu không ngừng phe phẩy trên mặt nước, vết
máu lan ra trên mặt nước, tiếng kiêu của dã thú cũng càng lúc càng ngột
ngạt, càng ngày càng thấp, ít nhất cái đuôi để trong nước đã không nhúc
nhích nữa rồi.

Vậy là con dã thú này coi nàng như con mồi, lại không ngờ chính nó cũng là con mồi của động vật khác.

Ít nhiều Tô Từ có thể đoán được cảnh tượng phía trên, trong tâm vừa vui
mừng lại vừa thấp thỏm, lúc này nàng mới phát hiện, bởi vì thiếu dưỡng
khí đầu óc căng càng lúc càng nghiêm trọng, giống như có ai gõ trống
trong đầu, đôi mắt cũng có xu hướng bắt đầu hướng ra ngoài lồi ảo giác.

Ngón tay nắm chặt tảng đá trắng mịn, không cho chính mình nổi lên… Lúc này
phía trên dã thú đang trong thời điểm ăn cơm, bất kể là loài động vật
gì, nếu như ngươi xuất hiện tại giờ cơm của nó, cũng sẽ bị cho là đang
tranh giành thức ăn với nó, đối với nó có uy hiếp.

Nhưng nàng đã không thể chống chịu thêm được nữa rồi… Miệng Tô Từ phu ra mấy cái bong bóng, bàn tay lại bắt lại chống đỡ vào tảng đá, bơi tới chỗ cái đuôi
con dã thú bên kia, nàng đã không thể chịu đựng thêm được nữa, thân thể
do áp suất đẩy mạnh lên trên, nàng đã trồi lên mặt nước rồi.

Đầu vừa mới nhô lên mặt nước, Tô Từ liền cảnh giác xem hướng tảng đá, nhưng do thiếu dưỡng khí quá lâu, trước mắt chỉ là một mảnh màu đen, đợi vài
giây sau đó miễn cưỡng có thể nhìn rõ vật thể, lại thẳng tắp nhìn vào
một đôi mắt màu vàng (*nam chính xuất hiện ^_^).

Cách xa nàng khoảng mấy bước chân, một con thú to lớn kềnh càng đang nhe răng, mắt lạnh nhìn nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận