Thú

Tiến vào tháng chín, thời tiết tuy rằng vẫn nóng bức, nhưng cũng có chênh lệch nhiệt độ sớm muộn.

Biết được phương pháp xử lý da thú qua miệng Chu Lập, tuy rằng còn có rất
nhiều chi tiết nhỏ cần phải lần mò, cũng không có phèn chua, muối, nhưng có chính xác trình tự xử lý nên da thú Tô Từ làm ra cũng mềm mại hơn
trước, không như trước kia, hễ da thú khẽ đụng vào nước liền bị rạn nứt.

Da thú mà Tô Từ xử lý cũng là con mồi Tiger đánh trở về, dĩ vãng Tiger đi
săn một ngày một lần, bắt được con mồi Tiger sẽ ăn một bữa chán chê, no
nê, phần thi thể con mồi còn thừa nó sẽ đem lưu trữ về sau lại ăn; không giống như thói quen bỏ đi thức ăn thừa của những lão hổ khác.

Sức ăn của Tiger rất lớn, bình thường một đầu con mồi nó sẽ ăn xong trong
ngày, hơn nữa nó không thích ăn thức ăn không tươi mới, những khối thịt
Tô Từ đem phơi khô, hong gió làm thịt khô dự trữ, do không có muối ăn
nên mang vị lạ, Tiger trước giờ không đụng chạm đến, có lẽ nguyên nhân
một phần vì hiện tại con mồi rất sung túc.

Nhưng gần đây Tô Từ
phát hiện, Tiger thế nhưng đi ra ngoài săn con mồi nhiều lần hơn trước,
hơn nữa bắt được con mồi dư thừa trở về cũng không cho nàng lột da xử lý như trước, mà là trực tiếp ném chúng vào sơn động đóng băng để dự trữ.

Mỗi lần ra ngoài, cũng sẽ ngậm một tổ trứng chim trở về, để ở trong sơn động nơi bọn hắn bình thường cư ngụ.

Ngay từ đầu Tô Từ cho rằng Tiger đang chuẩn bị thực vật dùng cho mùa đông, nhưng nghĩ kỹ lại lại bác bỏ kết luận này.

Hiện tại mới đầu thu, là thời điểm thực vật sung túc, cho dù Tiger biết được phải tồn trữ thực vật, cũng sẽ không chuẩn bị sớm đến như vậy được.

Tô Từ không có biện pháp đi theo Tiger hỏi thăm nguyên nhân, nhưng qua
quan sát hai ngày lại phát hiện, Tiger trừ ra dự trữ thực vật, cũng chỉ
có sức ăn lớn hơn dị thường so với trước kia ngoài ra không có gì bất ổn nên cũng yên lòng.

Nhưng không quá hai ngày, Tô Từ lại phát
hiện Tiger bắt đầu rụng lông, liên tục mấy ngày cũng đi ra ngoài nhưng
tình tự cũng không cao, dĩ vãng cho dù nằm trong sơn động, Tiger cũng sẽ thường thường làm chút động tác nhỏ gây rối Tô Từ để hấp dẫn nàng chú ý nó, nhưng hiện tại lại nằm ghé dưới đất không nhúc nhích, cổ họng vẫn
nhỏ giọng khò khè, giống như người ta sinh bệnh rên rỉ vậy, xem bộ dạng
Tiger rất khó chịu.

Tô Từ lo lắng lắm lắm, lại cái gì cũng đều không làm được, chỉ có thể coi chừng Tiger.


Tình huống như vậy liên tục kéo dài đến mười ngày, tình trạng rụng lông của
Tiger càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả hành vi đi săn nhiều lần trong ngày cũng ngừng lại, sau đó vào một buổi sáng đang cùng Tô Từ đi thác
nước tắm rửa, ngậm trở về một con heo rừng nhỏ mới sinh mà Tô Từ rất
thích ăn, liền đi vào chỗ sâu trong sơn động.

Tô Từ vốn cho rằng Tiger sẽ như bình thường, vào trong một hồi liền sẽ ra, nhưng nàng đứng ngồi không yên chờ đến trời tối, cũng không nhìn thấy Tiger ra.

Nếu như không phải biết rõ bên trong sơn động không có nguy hiểm, Tô Từ cũng muốn vào trong tìm.

Đêm hôm đó Tô Từ cũng không có ngủ ở trong sơn động, mà là ôm một khối da
thú cùng khối tảng đá hồng sắc đi một đoạn vào hướng sâu trong sơn động, liền ngủ ở một cái khe nhỏ trên đường, một khi Tiger đi ra, qua nơi này liền tuyệt đối có thể phát hiện nàng.

Tô Từ vẫn nhìn chằm chằm
vào tảng đá màu hồng để ở đằng kia, lăn qua lộn lại ngủ không được, từ
khi đến sơn động này, đây là lần đầu tiên Tô Từ không có Tiger bên cạnh.

Ngay cả thời điểm nàng bị kinh nguyệt, Tiger cũng là cả ngày nằm xuống ở bên ngoài coi chừng nàng.

Hiện tại không có Tiger ở bên người, Tô Từ cả đêm ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ rất nhiều lần, buổi sáng chưa đến năm giờ cũng không ngủ lại
được, chỉ có thể dựa đầu vào vách đá một hồi, mới đứng lên hướng sơn
động đi đến.

Đường hầm bên ngoài sơn động đang lưu trữ con heo
rừng nhỏ hôm qua Tiger bắt trở về, sức ăn Tô Từ không tính lớn, thức ăn
của nàng cũng chỉ cắt một khối nhỏ trên thân thể con mồi Tiger bắt về,
còn lại cũng là Tiger chén sạch.

Lấy sức ăn của Tiger, đầu heo
rừng nhỏ này chỉ có thể cấp nó làm điểm tâm (*bữa sáng), vốn ngày hôm
qua Tô Từ muốn đợi Tiger ra, sau đó dùng sơn hồ tiêu đem đầu heo rừng
này nướng, cấp nó thêm khẩu vị, nhưng là Tiger ngày hôm qua không trở
về, nên Tô Từ cũng chưa xử lý con heo rừng này.

Hiện tại thấy lo lắng một ngày một đêm, cũng bời vì ngủ không được ngon, trong tâm Tô Từ một trận lửa giận dâng lên, oán hận một cước đá vào trên thân heo rừng, trong tâm không rên một tiếng phán quyết không cấp Tiger nướng thịt
liên tục trong một tháng, trừng phạt hành vi biến mất của nó.

Nơi này tuy rằng là địa bàn của Tiger, trên thân nàng cũng có hương vị của

Tiger, bình thường dã thú cũng sẽ không tới công kích, nhưng dù sao
không có Tiger ở bên người, Tô Từ cũng cầm lấy chùy thủ cùng gai xương
tại phụ cận cẩn thận tuần tra một hồi, liền trở lại dưới vách núi.

Tuần tra, ăn cơm, lượm củi, mài gai xương, không ngừng tiến vào sơn động xem xét.

Một buổi sáng liền như vậy nhàm chán lại thong thả trôi qua, Tô Từ kềm nén
không được, lại chạy về sơn động xem một vòng, sau đó thất vọng kéo chân sau heo rừng đi đến cửa sơn động, đem heo rừng ném xuống, quyết định xử lý.

Con heo rừng này tuy rằng để ở nơi râm mát trong sơn động,
nhưng bây giờ cũng đã cứng ngắc, nếu như Tiger hôm nay trở về, có lẽ nó
sẽ miễn cưỡng ăn một lần, nhưng nếu như để đến ngày mai, phỏng chừng
Tiger liền hội ghét bỏ nó không tươi mới.

Hơn nữa nàng cũng không biết rõ khi nào thì Tiger mới trở về.

Tô Từ phí lực đem heo rừng cắt thành hai nửa, trong lúc xử lý nội tạng,
trong đầu nàng đột nhiên dâng lên một ý niệm. Tiger cũng không phải
không có không chào hỏi nàng liền biến mất.

Cho dù chỉ số thông
minh của Tiger có cao đến cỡ nào đi nữa, thì nó cũng chỉ là con thú
hoang, sẽ không nói chuyện, cũng không hiểu làm thế nào biểu đạt, nhưng
nó tại trước khi rời đi lại chuẩn bị cấp nàng một đầu heo rừng có thể
nhượng nàng ăn được bốn, năm ngày, hơn nữa trứng chim trong sơn động
cũng nhiều đến gần trăm cái.

Chẳng lẽ… những thứ này là thực vật mà nó vì nàng lưu trữ trước khi rời đi sao?

Mà những con mồi bị ngậm tiến vào chỗ sâu trong sơn động, cũng hẳn là Tiger vì chính nó chuẩn bị.

Tô Từ càng nghĩ càng cảm thấy cái phán đoán này rất đúng, trong tâm lửa
giận tự nhiên vô ảnh vô tung biến mất, ngay cả lo lắng cũng giảm đi rất
nhiều.


Còn biết rõ có kế hoạch chứa đựng thực vật, lần trước tại chỗ sâu trong sơn động Tô Từ cũng không thấy có con dã thú nào, Tiger
hẳn là không có nguy hiểm, cũng càng sẽ không là muốn vứt bỏ nàng.

Nghĩ đến đây, Tô Từ chỉ cám thấy tay chân cũng có thêm chút sức lực, lưu
loát cắt một đoạn lớn dây leo, đem thịt heo rừng cắt thành một khối, một khối, treo tại cửa sơn động.

Về phần nội tạng, xương cốt này nọ, không có Tiger ngậm đi xử lý, cũng chỉ có thể chôn ở dưới đất.

Xử lý xong hết thảy, trời cũng sụp tối.

Tô Từ ăn khối lớn thịt nướng, lại uống vài ngụm trong bình nước, liền dập tắt lửa, leo lên huyệt động.

Tuy rằng trên thân dính máu, mùi mồ hôi rất dày đặc, nhưng không có Tiger ở bên người bảo hộ, Tô Từ cũng chỉ có thể nhịn, đợi buổi sáng ngày mai
lại đi dòng suối nhỏ phụ cận tắm rửa.

Về phần thác nước… Quá nhiều dã thú đi uống nước, Tô Từ đơn độc một người là không thể nào đi được.

………

Một tuần lễ đi qua. Tiger vẫn là không có trở về.

Ta ôm mấy khối hồng thạch đi vào chỗ sâu trong sơn động, trước kia ngồi
tại trên lưng Tiger không cảm thấy có cái gì, hiện tại chính mình đi mới biết rõ, sâu trong sơn động này có rất nhiều nơi dốc sâu, hơn nữa còn
có rất nhiều lối rẽ, không cẩn thận liền sẽ bị lạc ở bên trong.

Cho dù có mang theo nước cùng thức ăn, cũng đi không được xa.

Càng đừng nói đến chỗ càng sâu, lối rẽ cũng nhiều, càng cần phải thỉnh thoảng chuyển hướng sang khu vực kỳ dị.

Tâm tình ta càng lúc càng bất an, tuy rằng vẫn cố thuyết phục chính mình cần phải tỉnh táo, phải lí trí, phải tin tưởng Tiger.

Nhưng hiệu quả không lớn, thậm chí có khi đang ngủ, đột nhiên lại đứng lên lao ra tìm Tiger.

Ta biết rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy là không được. Nhưng Tiger đối với ta quả thật rất trọng yếu!

Không chỉ là nguyên nhân nó cho ta an ổn, thậm chí an nhàn sống đến bây giờ,
Tiger còn là nơi duy nhất mà tâm linh ta dựa vào ở tại cái nơi khủng bố
xa lạ trong rừng này.

Vì sống cạnh Tiger, cho nên ta mới càng
thêm hiểu rõ dã thú tại trong rừng này đáng sợ, nhân loại muốn ở cho này sinh tồn xác suất rất thấp…

Nhưng nếu như ta chưa từng tiếp

nhận Tiger trước khi nó biến mất, ta sẽ sợ hãi cuộc sống về sau, mà
không phải khủng hoảng, sợ hãi như bây giờ.

Tiger đối với ta quá tốt.

Nó bài xích sinh vật khác, nó sẽ không cho những dã thú khác, những người
khác tiếp cận huyệt động của nó, nó chỉ tiếp thu ta, chỉ cho ta cưỡi lên lưng nó. Nó làm ta bất tri bất giác tiếp thu nó, làm ta tin tưởng ta có địa vị quan trọng trong lòng nó, nó sẽ không vứt bỏ ta!

Một
tuần lễ nó vào trong động, ta không biết rõ nó ở bên trong có an toàn
hay không, có hay không tổn thương, còn có thể hay không trở ra…. Nhưng
ta ở bên ngoài đợi sắp hỏng mất rồi.

Nơi này, có một nửa là lo
lắng an nguy của Tiger, nhưng cũng có một nửa, là đối với việc không có
Tiger, ta về sau nên ra sao sinh tồn mà sinh ra sợ hãi.

Ý thức đến điểm này, ta vô thức không nghĩ thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật: Nhân loại đặc biệt ích kỷ…

…….

Mực nước bút bi không đủ rồi, 2 hàng chữ cuối cùng là dùng lực quăng vài cái, mới lại miễn cưỡng viết ra chữ.

Tô Từ tại cửa sơn động ngồi rất lâu, mới đưa laptop đặt ở sau ót, đầu dùng lực về sau đụng phải vài cái.

Tuy rằng là va vào ở trên bàn ghi chép, nhưng là vẫn sinh đau.

Sau đó mới đứng lên, chỉnh tề lại da thú trên thân, mới vác ba lô, thuận theo dây leo bò xuống.

Suy sút trong một thời gian dài như vậy cũng đủ rồi!

Kỳ thật Tiger cấp nàng chuẩn bị thực vật nàng còn chưa ăn xong không phải sao!

Trước khi đi Tiger đã chuẩn bị cho nàng nhiều thức ăn như vậy, cũng nói lên
bây giờ chưa đến thời điểm nó trở về, cho dù nàng có lo lắng cũng vô
ích, cũng không thể giúp được Tiger làm cái gì, nếu cứ miên man suy nghĩ sẽ làm mình hỏng bét.

Dù thế nào nàng cũng có trí tuệ nhân loại.

Nếu như một khi Tiger bỏ đi, nàng liền không biết rõ nên làm thế nào sống
tiếp tục, như thế không chỉ mất mặt, cũng sẽ làm chính mình coi khinh
chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận