Thú

Ưu thế của con dã thú kia là thân hình to lớn, mà ưu thế của Tiger là
tấn công sắc bén, nhưng rõ ràng ngang sức nhau, kẻ tám lạng người nửa
cân, con này vừa cắn một ngụm, con kia liền đáp trả lại một móng vuốt
sắc bén, một thân da lông màu bạch sắc của Tiger tràn đầy máu tươi, Tô
Từ cắn răng đứng tại chỗ, không có để ý đến tiếng gào thét kêu cứu của
Lý Ngọc và Chu Lập, chỉ thỉnh thoảng lau hết nước mưa chảy vào trong
mắt, chăm chú nhìn hai con dã thú đang cắn xé nhau.

Trận đánh
diễn ra chưa được bao lâu, Lý Ngọc mới vừa lăn vừa bò chạy đến bên cạnh
Tô Từ, gắt gao cầm lấy tay Tô Từ, Tô Từ đang tập trung tinh thần nhìn
chằm chằm chiến trường, không đế ý nên bị hành động của Lý Ngọc làm lảo
đảo, sau khi giữ vững thân mình mới miễn cưỡng dời lực chú ý sang Lý
Ngọc, duỗi tay nâng dậy toàn thân đang run lẩy bẩy của Lý Ngọc, gương
mặt nàng ta vì sợ hãi mà trở nên tái xanh.

Lúc này, Chu Lập cũng mặc kệ cái đùi đang bị thương, lăn bò tới trước mặt Tô Từ, toàn thân
hắn là bùn đất và vết máu, không ngừng run rẩy trong mưa, Tô Từ dường
như có thể nghe thay thanh âm hàm răng va vào nhau của hắn.

Giống như là… giống như nàng là vị cứu tinh duy nhất có thể cứu mạng hắn vậy.

Đối với Chu Lập, Tô Từ vẫn luôn không có một tia hảo cảm.

Nhưng bọn hắn và nàng là đến từ cùng một nơi, bọn hắn đã từng là đồng bọn của nàng, bọn hắn… cũng là người, cũng như nàng, cũng có thói hư tật xấu,
là đồng loại duy nhất trên thế giới này.

Chỉ còn sót lại hai người bọn họ… Lúc trước mười mấy người, bây giờ cộng thêm chính nàng, cũng chỉ có ba người còn sống.

Thi thể mềm nhũn của Trần Phong, tiếng da thịt bị cắn xé, thanh âm thét
chói tai tuyệt vọng, luôn lặp đi lặp lại trong đầu Tô Từ. Dạ dày cuồn
cuộn dâng trào, Tô Từ gắt gao cắn răng, cứng ngắc kéo ra cánh tay Lý
Ngọc đang kháp tại trên cánh tay nàng, Tô Từ tiến lên nâng dậy Chu Lập,
xem gương mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều của hắn, trong mắt hắn thế nhưng biểu lộ ra tươi cười.

Bởi vì thái quá hoảng sợ tuyệt vọng, nụ cười của Chu Lập còn mang nanh ác, nhưng tràn đầy là vui sướng còn sống sót sau tai nạn.

Tô Từ lại quay đầu nhìn Lý Ngọc, lại đang nắm chặt cánh tay nàng. Cũng là
một dạng biểu tình, đối với nguy hiểm đột nhiên đến uy hiếp sinh mệnh
của nàng, kỳ vọng đối với Tô Từ như một vị cứu tinh duy nhất.

Tô Từ lần nữa dùng lực, cơ hồ muốn đem hàm răng cắn nát.

Tiger còn đang không ngừng tiến về phía con dã thú tấn công, vết thương trên
thân còn đang đổ máu, máu loãng bị nước mưa đập vào nhỏ xuống mặt đất,
huyết sắc trên da lông bạch sắc của hắn tươi sáng đến chói mắt.

Cứu bọn họ… Cái giá phải trả là vết thương, thậm chí là tính mạng của Tiger sao?

“Tô Từ, lão hổ của ngươi…. Vừa rồi ta thấy hắn cũng biến thành người, hắn
cũng là quái vật sao?” Lý Ngọc hô hấp dồn dập, gắt gao cầm lấy cánh tay
Tô Từ, móng tay nàng ta cơ hồ muốn kháp vào trong huyết nhục của Tô Từ,
nhãn thần hoảng sợ lại tán loạn, miệng không ngừng nói: “Không, hiện tại không để ý đến quái vật lão hổ, ngươi… Tô Từ, hắn không phải nghe lời
ngươi nói sao? Nhanh, mau gọi hắn cắn, mau chút cắn chết con quái vật
kia! Mau chút cắn chết hắn, cắn chết hắn!”

Lý Ngọc càng nói, đôi tay đang bấu chặt Tô Từ càng dùng lực, miệng càng thét chói tai.

Lúc này Tiger đột nhiên bị móng vuốt con dã thú kia chụp một cái, tuy rằng
Tiger cũng lập tức hung hăng trả đòn, nhưng hô hấp của Tô Từ vẫn cứng
lại, lập tức dùng lực kéo xuống bàn tay Lý Ngọc, nhìn chằm chằm Tiger.

Lúc này con dã thú kia lại không động đậy, đột nhiên nhìn thoáng qua hướng
Tô Từ cùng Lý Ngọc, sau đó hắn ta lại gào thét mấy cái thanh âm ngắn
ngủn, Tiger quay đầu nhìn Tô Từ, sau đó rất cảnh giác lui hai bước về
hướng Tô Từ.

Con dã thú kia liền rống lên một tiếng, lập tức biến thành hình người, Tô Từ mới phát hiện hắn ta đang cười hắc hắc.

Tiger lui mấy bước về hướng Tô Từ sau đó cũng biến thành hình người, đôi mắt
hắn có chút trốn tránh không dám nhìn vào mắt Tô Từ, thân thể tinh tráng xích lõa có mấy vết thương đang đổ máu, nhỏ giọng kêu một tiếng ‘Tô
Tô’, sau đó đi nhanh về phía Tô Từ.

Cổ họng Tô Từ căng thẳng.

Cánh tay nàng lại bị Lý Ngọc nắm lấy lần nữa, nàng ta điên cuồng rống lên:
“Tô Từ! Tô Từ! Bọn hắn là đang làm cái gì vậy? Tại sao lại không đánh
tiếp?… Đừng tới đây, quái vật (*Tiger)! Đừng tới đây, trở về đánh a! Tô
Từ ngươi mau chút, mau chút kêu hắn trở về đánh a!”

Tiger tiến
lên, kéo ra Lý Ngọc, ôm dậy Tô Từ đang phát run toàn thân, tâm thương
liếm liếm cánh tay của nàng do bị Lý Ngọc kháp mà bị thương, sau đó chỉ
chỉ Chu Lập bởi vì mất máu quá nhiều lại thêm kinh hách run rẩy trừng
mắt nhìn Tô Từ, kế tiếp lại chỉ Lý Ngọc bởi vì Tiger uy hiếp mà không
dám tiến lên bám chặt Tô Từ, dùng ngôn ngữ không quen thuộc nói, “Hắn,
con mồi, không thể, cướp.”

Tô Từ một chút liền hiểu ý tứ của hắn.

Chu Lập và Lý Ngọc, hoặc Trần Phong cùng Lưu Trường Giang đã vào bụng con
dã thú… Tất cả bọn họ là con mồi của dã thú kia. Lớn lên trong tự nhiên
thì con mồi sắp đến miệng của dã thú cũng là sự cấm kị, muốn cướp đoạt
con mồi trừ khi ngươi có thực lực tuyệt đối.

Tiger bởi vì nàng…
cố gắng đi cướp đoạt con mồi trong miệng người khác, nhưng thực lực hắn
không đủ, cùng đối thủ triền đấu chẳng thể tuyệt đối giành được thắng
lợi… Không đúng, điều này cũng không phải là nguyên nhân làm Tiger buông tha cho cuộc chiến. Nơi này có lẽ có một vài quy cũ cố kị mà nàng không biết rõ, tóm lại Tiger đang nói với nàng, những người này là con mồi
của một con dã thú khác, Tiger không có cách nào cướp được.


Từ nhìn vào đôi mắt Tiger đang cố lãng tránh nàng, nàng không quay đầu
nhìn lại hai người kia bởi vì con dã thú đang từ từ tiếp cận, mà hoảng
sợ kêu nàng xin giúp đỡ, gắt gao cắn răng đem đầu để trên vai Tiger.
(*Cách làm của Tô Từ tuy rằng tàn nhẫn, nhưng rất hợp lý, bất cứ ai
trong hoàn cảnh này cũng lựa chọn như vậy thôi, vẫn là câu nói kia “nhân loại vốn ít kỷ, người không vì mình trời tru đất diệt”)

“Tô Từ… Đừng, đừng tới đây!”

“Cứu mạng! Tô Từ ngươi không phải là người! Ngươi thế nào có thể thấy chết mà không cứu! Đừng tới đây! Cứu mạng a… a!”

“A! Cứu mạng a!…”

Nam nhân kia vẫn cười hắc hắc, tùy tay giật một sợi dây leo đem Chu Lập vẫn đang suy yếu bò về phía trước, trói vào cùng với thi thể Trần Phong,
sau đó một tay nhấc lên, chỉ đi mấy bước đã đuổi kịp Lý Ngọc đang cố
chạy trốn, duỗi tay chụp tới đem nàng vác ở trên vai, xoay người lại
Tiger nói câu gì đó, sau đó xoay người bỏ đi.

Từ đầu tới cuối, phản kháng của Chu Lập cùng Lý Ngọc đối hắn mà nói không có chút tác dụng.

Tiger cũng không để ý bọn họ, thấy Tô Từ không ngừng phát run trong ngực hắn, nghĩ nghĩ, lại giật một là diệp tử rộng rãi che tại trên thân Tô Từ,
vừa đi trở về, trong miệng lại không ngừng nhỏ giọng kêu ‘Tô Tô’.

Hắn biết rõ hai sinh vật kia là tộc nhân của ‘giống cái nhà hắn’, Tô Tô của hắn muốn có hai sinh vật kia, nhưng bọn đó đã là con mồi của những dã
thú khác, tại nơi đó có rất nhiều con cũng giống như hắn bị tộc nhân vứt bỏ, bọn họ sẽ đến vây công cướp đoạt lại con mồi cùng giống cái của
hắn, hắn có thể đánh bại một con, nhưng không thể đánh bại cả nhóm.
(*Nếu Tiger cướp đi Chu Lập cùng Lý Ngọc, thì cả đàn thú sẽ đến trả thù, lúc đó cả Tiger và Tô Từ cũng khó giữ mình)

Hắn không biện pháp cướp được… hắn không có năng lực làm như vậy.

Tiger nhỏ giọng lại kêu câu ‘Tô Tô’, nhưng Tô Từ lại đột nhiên ra sức đẩy
hắn, cũng không cố kị có thể hay không ngã sấp xuống, ra sức muốn xuống
đất, Tiger ủy khuất lại cẩn thận ừng ực một tiếng, lại đặt Tô Từ xuống
mặt đất.

Tô Từ vừa tiếp đất, lập tức xoay người ói ra, cơ hồ là muốn đem dạ dày cũng ói ra luôn vậy.

Sau đó đột nhiên bắt lấy cánh tay Tiger đang vuốt ve an ủi nàng, mở miệng
hung hăng cắn xuống, ngăn chặn tiếng khóc của chính nàng.

Tận
mắt nhìn thấy dã thú ăn thịt người trong bộ dáng con người, nàng bỏ mặc
những đồng loại bị con dã thú mang đi… Quá nhiều hoảng sợ cùng tự mình
phỉ nhổ chồng chất cùng một chỗ, hơn nữa gặp mưa, tối đó sau khi trở về, Tô Từ liền sốt cao.

Cho dù vậy, nếu thời gian có thể đảo ngược
cho nàng lựa chọn lần nữa, nàng cũng sẽ tiếp tục không đồng ý Tiger bất
chấp nguy hiểm đi cứu hai người không có trợ giúp, hơn nữa lại có dị tâm đối với nàng.

Nàng cần Tiger, nàng cần hắn để sống sót trong khu rừng này.

Bất kể nàng có bao nhiêu tín nhiệm, thích, lo lắng cho Tiger… Nàng cũng
thủy chung không che dấu được tiềm thức tàng sâu trong nội tâm chính
nàng.

Nàng vẫn luôn phỉ nhổ chính mình ích k…. Ngay khi sự việc
tối khủng bố kia phóng đại trước mặt, ngay khi thi thể sớm nát bét của
Trần Phong cùng kết cục bi thảm của Chu Lập và Lý Ngọc, tất cả… tất cả
nàng đều biết được rõ ràng, vẫn buông tha bọn họ, làm cho con dã thú kia mang bọn họ đi…

“Giả mù sa mưa! Ngươi giả bộ đau xót cái gì, còn không phải ngươi ném bọn họ sao, ngươi… là một con quỷ ích kỷ!”

Trong mộng có người đang mắng nàng, Tô Từ cắn chặt hàm răng, thân thể cuộn
tròn không ngừng nức nở, thẳng đến trong miệng bị nhét vào một cái gì đó chua sót, chua cay; thẳng đến thân thể bị hoàn nhập trong một đoàn da
lông ấm áp, nghe bên tai thanh âm khò khè an ủi, nàng mới hơi chút buông lỏng tâm thần, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui