Chiều hôm đó, Khương Dư Miên cập nhật tình hình mới ở thành phố Ninh trên vòng bạn bè một phen, khiến đám bạn tốt đua nhau nhấn 'thích'.
Lục Yến Thần lướt đến tấm hình đó: "Chạy cũng nhanh đấy."
Từ hồi Khương Dư Miên về nước, lãnh đạo nhà trường lẫn phóng viên đều tìm kiếm cô, còn có một số người không quá quen bắt đầu nhiệt tình liên lạc.
Người chưa thấy thì đã im hơi lặng tiếng chạy tuốt đến thành phố Ninh từ lâu rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
"Ôi, sao tôi cảm thấy cái văn phòng này toàn là sự u oán vậy nhỉ!" Giọng điệu Tần Chu Việt đầy kỳ lạ, xoay người ngồi dậy khỏi ghế sô pha nghỉ ngơi, thò đầu ra hỏi: "Bây giờ rốt cuộc cậu với con nhóc kia là có gì vậy hả?"
Người đàn ông phía sau bàn làm việc đưa mắt lên, nhìn về phía Tần Chu Việt đang ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên lên tiếng: "Cũng không còn nhỏ như vậy nữa."
"Hả?" Trong phút chốc, Tần Chu Việt không kịp phản ứng.
Lục Yến Thần thả lỏng ngón tay, cánh tay tựa lên
Anh đưa tay lên, cong ngón tay để bên cạnh mặt, nói ra một số tuổi khiến người ta phải suy nghĩ: "Hai mươi hai tuổi."
Tần Chu Việt hơi sửng sốt, lập tức hiểu được hàm ý trong đó, không khỏi vỗ tay kinh ngạc: "Lục Yến Thần ơi là Lục Yến Thần, cậu cũng có ngày hôm nay!"
Từ nhỏ đến lớn số con gái theo đuổi Lục Yến Thần không ít, nhưng trong lòng anh, trừ học tập và sự nghiệp ra thì không còn gì nữa, bây giờ lại bắt đầu biết nhớ nhung rồi.
Có lẽ là, có thể...
Một suy đoán hợp tình hợp lý xộc mạnh vào trong não Tần Chu Việt, anh ta như bừng tỉnh: "Tôi hiểu. Dù sao cũng đến tuổi này rồi."
Hai mươi tám, còn chưa có người yêu nữa là già rồi.
Lục Yến Thần nhấn tắt màn hình điện thoại, đối diện với chính khuôn mặt của mình, độ cung nơi khóe môi ẩn hiện: "Cũng chưa có già đến vậy chứ?"
Cũng chưa sống quá lâu mà, hai mươi mấy tuổi là tuổi đang còn trẻ.
Tần Chu Việt đang định châm biếm, lại bị người kia giành trước: "A, suýt nữa là quên mất, cậu lớn hơn tôi hai tuổi, năm nay đã ba mươi rồi."
Vừa nhắc đến tuổi tác, Tần Chu Việt lập tức nóng như lửa: "Cậu đừng có chưa thỏa khát khao thì đi công kích người khác à!"
Người đàn ông ở đối diện chậm rãi khép tài liệu, đứng dậy cầm áo khoác lên, không hề xua đuổi hay tiễn khách, thậm chí còn vẫy tay với anh ta một cách rất vui vẻ: "Tôi nên đến sân bay rồi, tạm biệt."
Nhìn khuôn mặt bình thản ung dung kia, Tần Chu Việt thật sự muốn tung cho anh mấy đấm.
Lục Yến Thần cực kỳ hào phóng để lại văn phòng rộng rãi cho anh ta, Tần Chu Việt nằm xuống một lần nữa, móc điện thoại di động ra gọi cho Tần Diễn: "Tan làm chưa? Tan rồi thì đi uống rượu."
Một giọng nữ không rõ thoáng xuất hiện trong điện thoại, sau đó mới nghe Tần Diễn đáp: "Anh, em đang hẹn hò."
Tin tức đột ngột lại khiến Tần Chu Việt sững sốt bật dậy: "Hẹn hò? Thằng nhóc, em hẹn hò từ khi nào?"
"Bạn gái của em đang gọi em, trước tiên không nói với anh nữa." Tần Diễn đuổi anh ta một cách qua loa, cúp điện thoại trước. Tần Chu Việt còn nghe được tiếng gọi 'Lê Lê' dẻo quẹo của em trai nhà mình. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Mặt mày Tần Chu Việt nhíu hết lại.
Giờ cũng mùa đông rồi, sao vẫn còln có một đám người vội vã 'nở hoa' vậy.
-
Chuyến bay của Lục Yến Thần cất cánh lúc gần tối, chín giờ rưỡi tối thì đáp xuống thành phố Ninh.
Bên phía nhà họ Tống, bà Tống đang cười tươi tắn mà dặn người đóng gói toàn bộ quần áo, trang sức Khương Dư Miên mặc thử tối nay: "Miên Miên, mấy bộ con thử tối nay mẹ đã cho người gói lại xong hết rồi, con viết địa chỉ đi, mẹ gửi tới cho con."
Khương Dư Miên kinh ngạc: "Không cần, không cần..."
Không đợi cô nói hết lời, bà Tống đã đè tay cô lại, còn bảo: "Mấy bộ lễ phục này vốn là chuẩn bị cho con, để lại mẹ cũng không mặc được. Mấy nhà thiết kế của chúng đều có hợp tác với mẹ, nếu con có đặc biệt thích phong cách nào cứ nói cho mẹ biết, mẹ sẽ đặt hẹn với bọn họ."
Có một người mẹ nuôi vừa hào phóng lại rộng rãi, Khương Dư Miên cũng không lo âu về việc mặc gì nữa.
Hai người đi với nhau đến gần mười giờ, mãi đến khi ông Tống bận rộn về nhà bà Tống mới đi qua với chồng, còn Khương Dư Miên ngủ lại phòng cho khách.
Trên điện thoại di động có hiện một cuộc gọi nhỡ, là Lục Yến Thần gọi đến.
Cho là có chuyện gì nên Khương Dư Miên bèn bấm gọi lại cuộc gọi nhỡ kia, bên kia được kết nối rất nhanh.
Khương Dư Miên áp điện thoại di động lên bên tai: "Anh Yến Thần."
Lục Yến Thần vừa tắm xong, dùng khăn lau khô tóc còn nhỏ nước, điện thoại di động đặt ở cạnh bàn: "Ừm. Đang làm gì?"
"Mới súc miệng xong, vừa về phòng." Khương Dư Miên thuận miệng hỏi: "Trước đó anh gọi cho em là có chuyện gì à?"
Anh cười khẽ, thả khăn xuống đi về phía cửa sổ sát đất, mở mối nối ra để không khí trong lành ùa vào: "Buổi sáng đến thành phố Ninh sao không nghe nó gì?"
"A, chuyện này cũng phải nói cho anh à?" Khương Dư Miên giả ngu: "Ông chủ cũng quản chuyện này của thực tập sinh?"
"..." Ba hồi anh trai, ba hồi ông chủ, cô biết uyển chuyển thật đấy.
"Ông chủ không quản chuyện riêng của thực tập sinh." Lục Yến Thần đột ngột đổi chủ đề: "Nhưng Miên Miên à, anh phải quản em."
Khương Dư Miên chợt khựng lại, nhăn nhó nói: "Em cũng sắp hai mươi ba rồi, cũng không phải con nít nữa."
"Hoàn toàn chính xác, không còn là con nít nữa." Người đàn ông đứng sau cửa sổ, nhìn ra bóng đêm tĩnh lặng nơi chân trời đằng xa, độ cung khóe miệng lúc ẩn lúc hiện.
Nói chuyện điện thoại xong, Khương Dư Miên mới xác định là Lục Yến Thần đến thành phố Ninh rồi.
Thật ra trước đó cô đã có phỏng đoán, nhưng không hề hỏi.
Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ đi hỏi thăm bóng gió, mãi đến sau khi cô 'nghĩ thông suốt' rồi, hiểu rõ có một số việc không thể can thiệp quá nhiều, như vậy mới có thể khiến mình từ từ buông xuống.
Chỉ là cô không ngờ, Lục Yến Thần sẽ gọi cho cô.
Khương Dư Miên ngồi xếp bằng ở trên giường, để tâm trí trống rỗng mấy giây, mới cầm điện thoại lên lần nữa.
Trên danh bạ tạm thời không có thông tin những người khác đăng lên, ghi chú về L vẫn nằm ở dòng thứ nhất, như thể trước đây nó đã được đưa lên đầu vậy.
Xa cách mấy năm, cô chưa từng mở khung tin tức, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện Lục Yến Thần đã đổi avatar.
Cô còn nhớ avatar Lục Yến Thần sử dụng trước kia hầu hết là mảng trắng, mở to hình ra mới có thể thấy rõ một lớp sương mù màu xám thật mỏng, là loại mang sắc thái vừa hư ảo vừa vắng lặng.
Lần này không giống thế, bản nhỏ của avatar thoạt trông giống như một tụ pháo hoa nở rộ, mở ra rồi mới có thể thấy rõ đám mây tỏa ra ánh sáng màu sắc rực rỡ cực giống cánh bươm bướm, đó là NGC 6302 - "Tinh vân Cánh Bướm".
Avatar hình tinh vân vừa nồng nhiệt vừa rực rỡ, tuyệt đối không giống trước kia.
Khương Dư Miên nằm xuống, lại lật mặt xuống, nằm sấp trên giường, cong hai chân lên khẽ đong đưa.
L: Ngủ ngon, mai gặp.
Be be: Ngủ ngon nha, mai gặp.
*
Thương hiệu trang sức chế tác riêng của bà Tống là số một, số hai trong nước, hiếm khi mới tổ chức được một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng nên bất kể là quan hệ xa gần hay thân sơ, ai có thời gian cũng sẵn lòng đến góp vui. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Bữa tiệc bắt đầu từ sáu giờ chiều, Khương Dư Miên theo người nhà họ Tống đến trước thời gian, nếu có ai hỏi bà Tống cũng sẽ kéo tay cô đặc biệt giới thiệu với bọn họ: "Đây là con gái nuôi của tôi, Khương Dư Miên."
Nghe tên này, trong đám người có người nhớ đến: "Tôi biết cô ấy, hình như cô ấy chính là người đã giành được giải thưởng lớn trong kỳ thi máy tính quốc tế trước đây không lâu, đang rất hot trên internet!"
Nói xong bèn lấy điện thoại ra kiểm tra, tìm được cả tên và ngoại hình, so ra người thật còn xinh đẹp hút người hơn cả trong video, ảnh chụp.
Lễ phục trễ vai phác họa hoàn hảo vóc dáng lả lướt, tuyệt đẹp của cô gái, trên dây áo mảnh nhỏ khảm đầy những mảnh đá lấp lánh. Bộ lễ phục đen này hầu như không có thêm trang trí khác, chỉ điểm xuyết một đóa hồng ở ngực, chỗ xương quai xanh bên trái.
Hấp dẫn ánh mắt nhất chính là sợi dây chuyền được thiết kế đặc biệt trên cổ kia. Khi cô bước ngang qua phía trước, trong đầu mọi người lập tức hiện lên một hình ảnh - làn váy đen đung đưa dưới ánh sáng, giữa cảnh hoa hồng nở rộ nửa đêm.
Qua màn giới thiệu của bà Tống, rất nhiều người có ấn tượng với Khương Dư Miên.
Tất nhiên, trong này cũng không thể thiếu công lao của Tống Tuấn Lâm.
Lần trước Khương Dư Miên dẫn đội tham gia cuộc thi siêu máy tính đạt giải quán quân, trên mạng đều khen cô giành vinh quang về cho đất nước, đột nhiên Tống Tuấn Lâm nảy sinh một loại cảm giác tự hào 'thiếu nữ thiên tài giành vinh quang cho đất nước là em gái tôi'. Từ đó về sau, cậu ấy gặp ai cũng nói: "Nhìn thấy không, đó là em gái tôi, nhận được giải thưởng lớn quốc tế đó!"
"Ừ, cũng không phải ruột thịt." Cách đó không xa, Lục Tập tựa người lên cây cột, cười nhạt trước hành vi ' không biết xấu hổ' của Tống Tuấn Lâm.
Tống Tuấn Lâm phát hiện ra cậu, kẻ thù gặp nhau hai bên tóe khói: "Lục Nhị, sao mày ở đây?"
Lục Tập nhún vai: "Người của nhà họ Lục bọn tao bị mấy người nhà họ Tống tụi mày lừa đi mất, tao phải đến xem sao."
Tống Tuấn Lâm lập tức cảnh giác: "Không phải mày đến để phá hoại đấy chứ!"
Lục Tập tiến lên một bước, vỗ vỗ vai cậu ấy, lời lẽ sâu xa: "Tống Nhị, đừng có ngây thơ vậy."
Tống Tuấn Lâm: "?"
"Mày nghe xem lời này là lời con người nói ra được à?"
Tống Tuấn Lâm ném câu hỏi như thế qua cho Khương Dư Miên.
Khương Dư Miên nghe xong buồn cười: "Anh Tuấn Lâm, hai người chí chóe nhiều năm vậy, chưa thấy ngán à?"
Tống Tuấn Lâm nhíu chặt hai đầu mày: "Anh với nó không hợp nhau, cả đời này có thù."
Khương Dư Miên gật đầu, cái hiểu cái không, đưa ra kết luận: "Anh còn muốn liên quan đến người ta cả đời cơ đấy."
Tống Tuấn Lâm vỗ vào gáy, kịp phản ứng, bèn than oan ức một phen: "Em đừng có mà lừa người như thế!"
Khương Dư Miên nhìn tạo hình đỉnh tóc cậu ấy cố ý làm, bỗng hiểu ra vì sao Lục Yến Thần luôn luôn xoa đầu mình. Xét từ góc độ tâm lý và kinh nghiệm, nó thật sự có cảm giác như người lớn nhìn lớp trẻ.
Khương Dư Miên cân nhắc từ ngữ, chuẩn bị dỗ dành, đã lập tức nhìn thấy Tống Tuấn Lâm nhìn chằm chằm màn hình cái điện thoại đang nổi nhạc: "Anh Tuyển của anh đến, anh đi đón người."
Tống Tuấn Lâm vừa đi, cô quay đầu đã đụng phải một tên quỷ ấu trĩ khác.
"Khương Dư Miên." Lục Tập không biết chui ra từ đâu đã đứng ngay sau lưng cô.
"Lục Tập, cậu cũng đến rồi." Xem ra tình cảm giữa Lục Tập và Tống Tuấn Lâm vẫn không tệ, đủ để khiến người này cam nguyện chạy đến thành phố Ninh tham gia tiệc sinh nhật của bà Tống.
Lục Tập đáp 'ừ', bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa.
Sau cuộc thi, tin tức mà cư dân mạng đào tung ra khiến cậu có cảm giác bức bách. Tôn Bân đã vạch trần tâm tư của cậu: "Anh Tập, bản thân cô gái anh thích kia đã cực kỳ ưu tú, nếu mà anh không chủ động ra quân, sợ là sẽ bị người khác vượt mặt đấy!"
Mấy năm đại học, cậu nhìn người khác phái nào xung quanh Khương Dư Miên cũng thấy không vừa mắt, Thẩm Thanh Bạch chính là đối tượng số một cậu nhắm vào. Lúc đó cậu còn hồ đồ, không ý thức được kia là ghen tị, lại không bỏ được mặt mũi mà thừa nhận mình thích tiểu câm trước đây mình nhìn không ưa. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Thấy vòi của Thẩm Thanh Bạch đã vươn ngày càng gần đến Khương Dư Miên, cách quấy rối ồn ào làm loạn nho nhỏ kia không khác nào gãi chưa đúng chỗ ngứa, căn bản là vô dụng.
Mãi cho đến ngày nào đó, cô được người người biết đến, người yêu thích cô ngày càng nhiều, nếu chưa thật sự ra tay, đợi cô chấp nhận người khác, thì mọi thứ chậm cả rồi.
Cậu lần lựa, xoắn xuýt ở nhà hồi lâu, toan đợi Khương Dư Miên về từ thành phố Ninh rồi sẽ tìm một cơ hội bày tỏ lòng mình.
Tôn Bân nghe xong bèn nhắc nhở cậu một phen: "Trong tiệc sinh nhật có nhiều người thế, nhỡ như gặp được thanh niên tài giỏi, đẹp trai, củi khô lửa bốc... Đợi anh tìm được thời cơ thích hợp, con nhà người ta cũng đi mua được nước tương rồi."
Tôn Bân nhắc nhở cậu, nếu muốn tạo được hảo cảm, trước tiên phải hạ bớt mình xuống, quản lý cái miệng đáng ghét kia của mình.
Lục Tập tìm kiếm mấy cách khiến con gái vui trong 'bộ nhớ', nhưng đầu óc trống trơn, một khi cậu cố gắng rặn thành lời đầu lưỡi sẽ líu lại, đến cả giao tiếp bình thường cũng thấy khó.
Đợi nửa ngày vẫn không thấy cậu nói ra nguyên nhân, vừa hay Khương Dư Miên lại nhận được tin nhắn từ bà Tống, bèn vẫy tay với Lục Tập: "Mẹ nuôi bảo tôi đi tìm bà ấy rồi, tôi đi trước nhé."
Người đi cực dứt khoát, để lại Lục Tập nổi điên tại chỗ.
Tôn Bân đưa ra ý tưởng vớ vẩn gì vậy, bây giờ cậu đối mặt với Khương Dư Miên hoàn toàn không tài nào nói chuyện bình thường nổi.
Bà Tống có ý 'mở đường' thay Khương Dư Miên, đưa cô đi gặp rất nhiều người.
Gần đến bảy giờ rưỡi, bà Tống phát hiện con trai đã không thấy tăm hơi: "Buổi tiệc sẽ bắt đầu ngay thôi, không biết Tuấn Lâm chạy đi đâu rồi, cũng không nghe điện thoại."
Khương Dư Miên trấn an: "Trước đó anh ấy bảo đi đón một người bạn, để con đi tìm thử."
Bà Tống dặn dò: "Được. Con tìm thấy thì hai đứa đi thẳng qua đây nhé.”
Khương Dư Miên nhận ủy thác đi tìm Tống Tuấn Lâm, hỏi mấy người thì nghe nói thấy anh ở ngoài ban công. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Trước mặt Tống Tuấn Lâm còn có một người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam đang đứng, không biết là hai người đang nói về cái gì mà biểu cảm thoạt trông rất vui vẻ.
Cô chẳng hề có ý dò la bí mật của người khác, chẳng qua là giọng Tống Tuấn Lâm quá lớn, nói cười ha hả, nhắc tới cụm 'Tuyết Sơn' gì đó.
Khương Dư Miên đứng bên cạnh cửa sổ sát đất chờ đợi.