Thừa Cơ Mà Nhập


Cuối cùng, giáo viên của Ôn Noãn vẫn gọi cho Ôn Lĩnh.

Lúc đó, Ôn Lĩnh đang ở thư phòng bận rộn, cô luôn có thói quen khi làm việc sẽ để điện thoại ở chế độ im lặng, cho nên cuộc điện thoại đầu tiên không nghe máy.

Vì vậy, cái biểu cảm mất mát của giáo viên lập tức bị Cố Dung Khanh thấy.

Mất mát???
Gần đây, Cố Dung Khanh rất mẫn cảm, cô còn cảm thấy bản thân quá thông minh, trước kia tại sao lại không dùng cho chuyện tình cảm chứ.

Mà bây giờ...!cái biểu cảm của giáo viên lại quá mức rõ ràng.

Cô giáo nhỏ này đối với vợ trước của cô có mờ ám.

Nhưng mà, cô nghĩ trong đầu, vợ trước của cô chắc không thích kiểu người như giáo viên này, vị này thực sự quá đáng yêu...!
Đôi mắt lại lớn.

Lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền, thật đáng yêu mà.

Với khẩu vị của Ôn Lĩnh.

Tuyệt đối sẽ không thích cái kiểu đáng yêu này.

Cô có chút yên tâm.

"Cô giáo, để tôi gọi cho Ôn Lĩnh." Cố Dung Khanh cười thành tiếng, sau đó gọi cho Ôn Lĩnh.

Nhưng mà vẫn không có ai nghe máy.

Cái này làm cho Cố Dung Khanh có chút xấu hổ, mà tâm tình của giáo viên từ âm thành dương.

Cuối cùng, vẫn là Ôn Noãn chịu không nổi nữa, thở dài, cô bé lôi kéo tay cô giáo nói, "Cô giáo, cô gọi cho bà ngoại con là được."
Aizz...!cuộc sống thực không dễ dàng, Ôn Noãn thở dài.

Tại sao cả cô giáo và mẹ đều ngốc như vậy, lúc nãy gọi cho bà ngoại không phải là tốt nhất sao? Điện thoại của mẹ lớn quanh năm đều để chế độ im lặng, làm sao có thể nghe điện thoại chứ?
Cuối cùng vẫn phải dựa vào Cố mẹ mà Cố Dung Khanh mới có thể đón Ôn Noãn về nhà.

Hai ngày sau thì vô cùng thuận lợi, chẳng qua Cố Dung Khanh để ý, mỗi lần cô giáo viên kia nhìn cô, ánh mắt rất chi là không đúng.

"Tiểu Noãn, nói hẹn gặp lại với cô giáo đi con."
Hôm nay, Cố Dung Khanh không có mang kính, cô chỉ trang điểm đơn giản, lúc cô cười lên thực sự quá đẹp, mấy phụ huynh đến đón con đều nhìn cô không chớp mắt.

Nhưng mà cô rõ ràng nhìn thấy được biểu cảm của vị giáo viên kia không hề tốt.

Vì thế lúc cô mang Ôn Noãn lên xe, trên đường về nhà vẫn luôn cao hứng.

Ôn Noãn nhìn cô mà không hiểu, "Mẹ, mẹ có chuyện gì vui vẻ sao?"
Cố Dung Khanh đang cười, đột ngột bị Ôn Noãn hỏi vậy, bỗng nhiên có chút xấu hổ.

Thật là ngây thơ quá đi mà...!
Hành vi hôm nay của cô thật là....!Ôn Lĩnh chắc chắn sẽ không thích tiểu cô nương như vậy nha, nhưng mà sao bây giờ cô đến mức phải đi tranh giành tình cảm với một cô gái nhỏ nữa ư?
Mà điều quan trọng nhất là đương sự không có ở đây a!
"A...!không có gì...!Tiểu Noãn tối nay muốn ăn cái gì nè?"
Vừa nói đến chuyện ăn, sự chú ý của Tiểu Noãn lập tức đều đặt lên đó, cô bé ngồi suy nghĩ nghiêm túc mới nói, "Mẹ, con muốn ăn sườn xào chua ngọt."
Sườn xào chua ngọt...!Cố Dung Khanh không biết làm.

Cô căng da đầu hỏi, "Con còn muốn ăn cái gì nữa?" Cô thầm nghĩ, lỡ đâu có món nào đơn giản mà cô biết làm thì sao?
"Hwm...!con muốn ăn gà rán!"
Cái này...!sao cảm thấy còn khó làm hơn sườn xào chua ngọt vậy?
Cô đánh tay lái, quay sang nói với Ôn Noãn, "Mẹ mang con đi siêu thị mua đồ nhé."
Ánh mắt Tiểu Noãn sáng ngờ, giọng ngọt ngào đáp ứng, "Được a." Từ lúc đến Cố gia ở, Tiểu Noãn mỗi ngày chỉ có hai điểm đến và một con đường, không có cùng mẹ nhỏ ra ngoài đi chơi.

Nhưng mà mang Ôn Noãn đi siêu thị lại là bi kịch của Cố Dung Khanh.

Lúc ở trong siêu thị, Tiểu Noãn ngoan ngoãn ngồi ở trong xe đẩy nhìn Cố Dung Khanh, nhưng lúc đến khu đồ ăn vặt...!
"Mẹ, con muốn cái này!"
"Mẹ con muốn cái kia."
"Mẹ...."
Thế là lúc về nhà Cố Dung Khanh bị Cố mẹ mắng.

"Con mang con gái đi ra ngoài chuyến, làm cái gì mà mua một đống đồ ăn vặt về vậy???"
"Tiểu Noãn còn đang thay răng, không thể ăn được mấy cái này." Cố mẹ tức giận, nếu không phải Cố ba lên tiếng nói đỡ, thì nhìn cái tư thế kia chắc hẳn đang hận không thể đánh Cố Dung Khanh mấy cái.

Cố Dung Khanh nhìn trong túi có khoai tây, chocolate, bánh mì, với một số loại ăn vặt...!
Không phải trẻ con thích mấy thứ này sao...!
Nhưng mà nhìn cái dáng vẻ tức giận của Cố mẹ, giống như là cô làm không đúng vậy, nhưng mà Tiểu Noãn thích, cô làm sao có thể từ chối a?
Cô nhỏ giọng nói, "Mẹ, Tiểu Noãn thích ăn...!cho nên con mua thôi mà."
Cố mẹ nhìn Cố Dung Khanh, thật là tức mà, trước kia sao bà lại không biết tính cách Cố Dung Khanh như một đứa trẻ vậy?
Cố mẹ hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, chỉ vào Cố Dung Khanh nói, "Ngày mai là cuối tuần, con mang Ôn Noãn về cho Ôn Lĩnh đi!"
"....."
Thấy cô không có trả lời, Cố mẹ nói thêm, "Con mà không mang đi, mẹ gọi cho Ôn Lĩnh tới đón đi."
Nói liền lấy điện thoại ra muốn gọi, Cố Dung Khanh lập tức luống cuống, vốn dĩ bây giờ Ôn Lĩnh đối với cô đã thờ ơ hơn cái chữ thờ ơ, nếu biết cô chăm sóc Ôn Noãn không tốt....!Ấn tượng sẽ càng xấu đi.

Cô nhìn Cố ba tìm sự giúp đỡ, lại nhìn Ôn Noãn, kết quả hai người kia lại im bặt không dám đắc tội với Cố mẹ.

Cô đành nói, "Ngày mai, con đưa Tiểu Noãn về, mẹ đừng có gọi cho Ôn Lĩnh." Nếu gọi điện thoại cho Ôn Lĩnh, thì Ôn Lĩnh sẽ nghĩ như thế nào về cô? Cô đành làm như không có chuyện gì mà đưa Ôn Noãn về nhà là được rồi.

Ôn Lĩnh lúc này không biết chuyện gì xảy ra, vẫn đang cùng An Nhược và Lâm Tự đi mua đồ ở siêu thị.

Hai ngày nay, Ôn Lĩnh cũng đã xong việc, mà ngày mai An Nhược phải về nhà, cô ấy có một cái lồng tiếng cần bổ sung, vừa đúng lúc đi về không làm phiền Ôn Lĩnh nữa.

Vì vậy, mấy người họ định mua đồ về nấu lẩu, cho nên đi siêu thị mua nguyên liệu.

Nào ngờ, vừa đến siêu thị, Lâm Tự nhận điện thoại sau đó nói với Ôn Lĩnh, "Chị Lương Mị hẹn em ra ngoài, em đi trước."
Hai đứa cẩu độc thân ban cho Lâm Tự một cái trừng mắt, hai miệng một lời nói, "Cút!"
Lâm Tự đi rồi, hai người nhìn nhau một cái, coi như đọc hiểu ý của đối phương, sau đó đi ra khỏi siêu thị.

Ôn Lĩnh lái xe, hai người đi đến thẳng nhà hàng lẩu, ba người thì còn có thể ở nhà ăn, chỉ có hai người thì thôi, bớt phiền một chút đi....!
Vừa lên xe, An Nhược đã bắt đầu oán niệm, "Yêu đương rồi là thành cái dạng này sao?"
"Lúc đó, cậu cũng nói với mình vậy đó! Nói cái gì mà chúng ta sẽ cùng nhau, nào biết quay mông là đã chạy đi tìm Cố Dung Khanh."
Hai ngày nay, cô và Lâm Tự ở chung với nhau rất tốt, Lâm Tự cũng đem chuyện của cô ấy nói cho cô nghe, Lương Mị thì cô cũng biết.

Người phụ nữ kia nhìn rất có khí chất, rất giống hồ ly tinh, cho nên cô không thích, nhưng mà cô lại càng không thích hơn, khi nghe Lâm Tự nói đang u mê Lương Mị.

Dọc đường đi An Nhược lảm nhảm cả buổi, lúc ban đầu còn không quản cô, nhưng sau không nhịn được nữa.

"Có phải lâu nay em cô đơn lắm rồi đúng không? Vợ!"
"Cái gì?!"
"Ôn Lĩnh!! Nhà ngươi có biết mới nói cái gì không hả???" An Nhược nổi sùng, giọng nói ngày thường mềm mại ngọt ngào cũng thay đổi, thay vào đó là một giọng nói chanh chua, Ôn Noãn hận không thể che cái lỗ tai lại.

"Cậu làm cái gì mà kích động vậy hả?"
An Nhược cũng ý thức được, cho nên cô hạ giọng nhưng mà nghiến răng nói, "Chị gái, có phải lâu nay chị không bị đánh đúng không? Ngứa rồi phải không?"
"Chị hai, em sai rồi." Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Ôn Lĩnh trước đến này đều là tuấn kiệt.

Nói vậy thôi, chứ Ôn Lĩnh thừa biết cô đấu không lại An Nhược.

Cái này cô rất hiểu rõ nha!
Nhìn thấy Ôn Lĩnh nhận sai, An Nhược mới vừa lòng mà gật đầu.

Lâm Tự vội vã đi đến chỗ hẹn với Lương Mị.

Là một nhà hàng Tây, gần công ty của Lương Mị.

Cô gọi xe đến đây, lúc xuống xe dường như là chạy đi, ngày mua đông mà có thể đổ mồ hôi, có thể thấy được cô sốt ruột như thế nào, vì sao lại sốt ruột chứ?
Bởi vì Lương Mị nhắn cho cô.

[Bạn gái thân mến, chị ở nhà hàng XX chờ em, có chuyện muốn nói cùng em.]
Chính là bởi vì một cái tin nhắn như vậy, làm cho Lâm Tự vứt bỏ Ôn Lĩnh và An Nhược, thậm chí không có chút áy náy nào, bởi vì cô cũng không có rảnh mà nghĩ đến chuyện đó.

Trước khi vào cửa nhà hàng, cô bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Lương Mị, nhưng mà nhìn khắp nơi cũng không thấy Lương Mị đâu cả.

Cô có chút sốt ruột, gọi điện thoại cho Lương Mị, nhưng mà không có nhận cuộc gọi.

Chẳng lẽ cô bị hoang tưởng à? Là nhìn lộn WeChat sao? Lại lấy điện thoại ra nhìn một lần nữa, mới yên tâm...! đúng là tin nhắn WeChat Lương Mị nhắn cho cô.

Cô đứng ở trước cửa nhà hàng tiếp tục gọi cho Lương Mị, nhưng vẫn không gọi được, gọi đến năm sáu cuộc, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bó hoa.

Cô chớp chớp mắt, cảm giác không hiểu được, vừa muốn ngẩng đầu lên nhìn thì đã có người che lấy đôi mắt của cô.

Phía sau, có một giọng nói quen thuộc vang lên, "Bạn gái, gọi điện thoại cho chị nhiều như vậy, sợ chị không đến sao?"
Là Lương Mị....!
Nghe được giọng nói của Lương Mị, tâm Lâm Tự bình ổn lại, vừa cảm động lại vừa tức giận..

Cô lấy cái tay của Lương Mị xuống, sau đó xoay người trừng mắt, "Chị làm cái gì vậy? Nói muốn gặp mặt, còn muốn chơi đùa em cái gì?"
Lương Mị mở to mắt, ngây ngẩn cả người, cái phong cách này không đúng a? Làm vậy là kinh hỉ mà...!
....!Nhưng mà cái lời này, cô thật không hiểu được phong tình của bạn gái.

"Chị chỉ là...."
"Còn nữa, cái chuyện tặng hoa này hẳn là để em làm chứ? Bạn gái!" Lương Mị còn chưa nói hết thì đã bị Lâm Tự cắt ngang, sau đó còn ôm lấy bó hoa, ôm lấy eo Lương Mị nói, "Lương tiểu thư, bây giờ chị là bạn gái của em sao?" Nói xong còn chớp chớp mắt.

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Lâm Tự, trong phút chốc hốc mắt Lương Mị đỏ lên, quả nhiên bạn gái của cô vẫn ngọt ngào a.

Cô gật đầu, sau đó hôn lên mặt Lâm Tự một cái, lại ở bên tai Lâm Tự nhẹ nhàng mà nói, "Là bạn gái của em ~" sau đó lại hôn lên vành tai Lâm Tự.

Mặt Lâm Tự đỏ lên, cô không phải là cô gái nhỏ đơn thuần, cô cảm thấy cái này đang là mời gọi cô nha.

Cô cũng không cam lòng yếu thế, ôm chặt lấy eo Lương Mị nói, "Bạn gái, chị thật háo sắc nga~"
Trong khách sạn, quần áo rải rác khắp nơi, có tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ, Lương Mị bị Lâm Tự đè ở dưới, từng cơn sóng đánh úp từng đợt, đôi mắt mơ hồ, cô ôm chặt lấy lưng Lâm Tự, trong miệng còn nói ra vài lời.

Lúc này, càng điên cuồng hơn so với lúc trước, vừa vào cửa, Lương Mị muốn cùng Lâm Tự nói chuyện, cô đã nói chuyện của bản thân cho ba mẹ biết, nào ngờ Lâm Tự còn chưa nghe hết đã liền nhào lên, dù sao thì cũng đã đến tuổi rồi, bị trêu chọc vài cái thì đành để mặc Lâm Tự làm càn.

"Nhanh quá....!A..."
Lương Mị hưởng thụ niềm vui sướng, cô nắm chặt lấy bả vai Lâm Tự, muốn cắn một cái.

Nào ngờ, điện thoại vang lên.

"Ngừng một chút...!"
Lâm Tự không để ý đến cô, cũng mặc kệ Lương Mị gian nan cầm điện thoại, chỉ vùi đầu làm chuyện muốn làm.

Lương Mị cầm điện thoại, vừa thấy là Cố Dung Khanh.

Hơn nửa đêm cô sợ có chuyện, lập tức nghe máy.

"Lương Mị, chị không nhìn thấy hot search sao, của Ôn Lĩnh và An Nhược...."
Sau khi nghe Cố Dung Khanh nói hết câu, Lương Mị hận không thể mắng Cố Dung Khanh một trận, vào cái thời khắc mấu chốt này, chỉ vì cái hot search của người khác mà làm phiền cô sao?"
"Ưm...."
"Làm sao vậy?"
Lương Mị liếc Lâm Tự một cái, cô đang muốn nói chuyện với Cố Dung Khanh, cái tiểu phôi đản này cư nhiên...!
"Ừ...!Lâm...!A..."
Cố Dung Khanh lập tức hiểu, mặt già đỏ cả lên, cả người không được tự nhiên.

"Làm phiền rồi." Nói xong liền cúp máy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui