Hai người từ ghế treo lại về đến giường, lăn lộn mấy tiếng đồng hồ, Cố Dung Khanh cảm giác cơ thể này không phải là của cô nữa.
Nhưng mà cho dù cô có khóc xin tha, thì Ôn Lĩnh cũng không chịu bỏ qua, thậm chí cô càng xin tha, Ôn Lĩnh càng hưng phấn hơn....
Đến cuối cùng, Cố Dung Khanh cảm thấy mình như người gỗ, bị người ta tuỳ ý điều khiển, Ôn Lĩnh thật sự quá xấu xa.
Ngày hôm sau, lúc Cố Dung Khanh thức dậy, chân mềm nhũn, lúc cô tỉnh dậy Ôn Lĩnh không có ở cạnh cô.
Cô nhìn đồng hồ, đã giữa trưa rồi.
Cô ngủ lâu thật.
Đến nhà bếp thấy Ôn Lĩnh đang bận rộn, Tiểu Noãn thì ở cạnh Ôn Lĩnh, hai người còn đang đùa giỡn.
Ôn Lĩnh lấy nước hất vào Tiểu Noãn, Tiểu Noãn cũng đáp trả lại, rõ ràng là hất qua hất lại, cô bé lại tức giận.
Cố Dung Khanh nhìn thấy cảnh này, cảm thấy thật ấm lòng, lại nhớ đến những lời nói và hành động của Ôn Lĩnh.
Cô nghĩ, chỉ cần Ôn Lĩnh nguyện ý ở lại bên cạnh cô, cho dù Ôn Lĩnh có làm bất cứ cái gì, cô cũng sẽ đón nhận.
Uỷ khuất của Ôn Lĩnh, cô biết.
Nhưng nếu cứ như vậy mà ở bên nhau, có lẽ Ôn Lĩnh sẽ không thực sự quên được nó.
"Mẹ ơi...!mẹ lớn khi dễ con!" Ôn Noãn tức giận, nhìn thấy Cố Dung Khanh đứng ở cửa bếp nhìn các cô, liền chạy tới cáo trạng, cô muốn mẹ nhỏ giúp cô bé trút giận.
Nhưng mà...!mẹ nhỏ không có giúp cô, chỉ giúp cô lau nước ở trên người thôi.
Ôn Noãn cực kỳ giận, tự mình đi vào phòng chơi.
"Sao chị lại không ngủ thêm nữa?" Ôn Lĩnh một bên rửa rau, một bên nói.
Thật ra thì tối hôm qua, cô cũng quá đáng, cho nên giờ có chút không được tự nhiên, cho nên bữa sáng cô chủ động dậy làm.
"Hôm nay, còn có việc."
"Công việc?" Sao mấy nay cô không biết?
Cố Dung Khanh cũng không có nói với cô, Ôn Lĩnh đem cái chén trong tay đặt lên bàn, nhìn chằm chằm Cố Dung Khanh.
"Chuyện này..." Cố Dung Khanh bị Ôn Lĩnh nhìn có chút mất tự nhiên, cùng với chột dạ....
"Ngày hôm qua, Lương Mị nói cần đi chụp hình quảng cáo...."
Ôn Lĩnh gật đầu, cũng không nhìn Cố Dung Khanh, đem đồ ăn đặt lên bàn, sau đó bế Ôn Noãn lên nói, "Ăn cơm."
Cố Dung Khanh quan sát biểu cảm của Ôn Lĩnh, cảm thấy không đúng cho lắm, cô ngồi đối diện Ôn Lĩnh, vừa ăn vừa nhìn Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh...!biểu cảm không đúng cho lắm, giống như không vui.
"Hôm nay, em...!có việc không?" Ăn một nửa, Cố Dung Khanh hỏi Ôn Lĩnh.
"Cũng không có việc gì." Ôn Lĩnh ngẩng đầu nhìn cô một cái, động tác trên tay vẫn không dừng lại, còn nói thêm, "Chiều nay, An Nhược muốn đến đây ăn tối."
Thật ra, Cố Dung Khanh cũng đoán được phần nào lý do mà Ôn Lĩnh tức giận.
Chiều hôm qua, cô nhận được cuộc điện thoại của Lương Mị, bởi vì mắc giận cho nên không cùng Ôn Lĩnh nói chuyện.
Sau nữa...!cả một đêm cô cũng không có thời gian mà nói chuyện đàng hoàng, bây giờ phải làm sao mới được đây?
"Hôm qua, Lương Mị gọi điện thoại đến, chị quên nói với em."
"Ah ~ không có gì."
Thẳng cho đến khi Cố Dung Khanh ra cửa, Ôn Lĩnh vẫn làm vẻ khó chịu lại còn ngạo kiều.
"Ôn Lĩnh, tiễn chị được không?" Lúc Cố Dung Khanh nói lời này thì đang đứng ở cửa, Ôn Lĩnh đang ở phòng khách với Ôn Noãn, vừa nghe Cố Dung Khanh nói, Ôn Lĩnh chớp chớp mắt không hiểu, không phải đã đứng ở cửa rồi sao? Sao lại còn muốn cô tiễn nữa chứ? Định giở trò gì đây.
Nhưng Ôn Lĩnh vẫn nghe lời đi lại cửa, cô muốn xem thử Cố Dung Khanh lại có trò gì mới, nào ngờ vừa đi đến định hỏi Cố Dung Khanh muốn làm gì, thì trên mặt đã bị hôn.
"Buổi tối, chị sẽ về sớm.
Tối hôm nay, vẫn nghe theo em nha."
Ôn Lĩnh chớp chớp mắt, nhìn Cố Dung Khanh mở cửa, Cố Dung Khanh rời đi, nhưng mà vẫn còn thất thần.
Buổi tối đều nghe cô sao? Đây là cái từ gì mà hổ lang.
Lúc Tiểu Hàng gặp Cố Dung Khanh, phát hiện trên khoé môi Cố Dung Khanh tươi cười....!Cái nụ cười này, cô không thể nào hiểu được.
Dọn về đây sống làm cho Cố Dung Khanh vui đến vậy sao?
Bởi vì trong thời gian này, Cố Dung Khanh không có tiếp nhận công việc gì hết, cho nên Tiểu Hàng cũng coi như là nghỉ phép, nhưng mà cô nghỉ ngơi cũng không được mấy ngày.
Ngoại trừ hôm nay đi chụp hình quảng cáo, tính ra thì cô nghỉ còn không đến một tuần nữa, bởi vì tuần sau bộ phim sẽ bấm máy.
Mà gần đây, Lương Mị rất bận, cô ấy mang theo Hứa Mộc Mộc, cũng do Cố Dung Khanh tuyên bố muốn nghỉ ngơi một thời gian, về sau công việc cũng phải giảm lại.
Còn Lương Mị thân là người quản lý của công ty, Lương Mị không được quyền chọn bớt công việc lại, cô càng bận rộn hơn.
Cho nên lúc đến chụp hình quảng cáo, đều do Lương Mị sắp xếp trước, Cố Dung Khanh chỉ đến làm theo.
Nhưng hôm nay, buổi chụp hình cũng rất thuận lợi, đại khái chỉ mất hai giờ có thể kết thúc, nếu ngày thường thì Cố Dung Khanh sẽ còn soi mói một chút.
Nhưng mà Tiểu Hàng phát hiện, hôm nay Cố Dung Khanh có chút không giống ngày thường, lúc chụp hình còn thất thần, sau khi chụp xong cũng không thèm xem, mà muốn đi ngay lập tức....
"Chị Dung Khanh, chiều nay chị có việc sao?"
"Ừ, có."
Tiểu Hàng còn chưa hỏi xong thì đã bị Cố Dung Khanh kéo đi, trong lòng Tiểu Hàng có rất nhiều dấu chấm hỏi, rốt cuộc chuyện gì mà gấp như vậy chứ?
Trên đường về, Tiểu Hàng nhìn bà chủ của mình cười ngây ngô....!Trong lòng dấu chấm hỏi càng nhiều thêm.
"Chị Dung Khanh, chị gấp như vậy...." Tiểu Hàng còn chưa hỏi xong, Cố Dung Khanh đã cướp lời.
"Đến tiệm bánh kem đi."
Tiệm bánh kem? Sao tự dưng đến tiệm bánh kem....
Sau khi từ tiệm bánh kem đi ra, Cố Dung Khanh dường như còn vui vẻ hơn nữa, còn làm vẻ đắc ý? Cái này làm cho Tiểu Hàng dấu chấm hỏi chất đầy.
Cố Dung Khanh nhìn vẻ mặt mơ hồ của Tiểu Hàng, đắc ý nhướng mày, bây giờ cô rất lợi hại, sau đó lôi kéo Tiểu Hàng lên xe.
"Đến nhà chị ăn tối đi."
Cô không biết An Nhược khi nào mới đến, cho nên vội vàng trở về.
Hơn nữa buổi tối cô muốn nấu cơm, cho nên bản thân phải làm chủ, trên đường về gọi cho Ôn Lĩnh.
"Chị sắp đến siêu thị, An Nhược thích ăn cái gì? Chị mua."
"....!Không cần, tôi đã chuẩn bị xong."
"À...." Vốn dĩ chỉ là muốn gọi cho Ôn Lĩnh một cái thôi, nghe Ôn Lĩnh nói vậy cô rầu rĩ, nhớ tới lần trước An Nhược nói chuyện với cô, sau đó hai người có gặp mặt mấy lần cũng không có nói chuyện với nhau.
Trong suy nghĩ của Cố Dung Khanh, cô chỉ muốn biểu hiện ra cô yêu Ôn Lĩnh như thế nào, không có giống như lời An Nhược nói, nhưng mà Ôn Lĩnh đều đã chuẩn bị xong, cô còn thể hiện cái gì chứ?
Nghe giọng nói bên kia có chút trầm, Ôn Lĩnh cũng nhận ra được chút tâm tư của Cố Dung Khanh, "Nguyên liệu nấu ăn tôi đã chuẩn bị xong, còn chưa nấu, nếu chị chưa về thì bây giờ tôi phải nấu."
Quả nhiên, Cố Dung Khanh vừa nghe, giọng nói liền vui vẻ, "Được, chị về liền bây giờ."
Tiểu Hàng ngồi ở một bên, cô nhìn biểu cảm của bà chủ của cô thay đổi lên xuống....
Cuối cùng, bà chủ của cô ở nhà Ôn Lĩnh mấy ngày đã trải qua chuyện gì vậy? Cô đã bỏ lỡ cái gì rồi sao?
Cho đến buổi tối, Tiểu Hàng đã biết được tại sao, vì Cố Dung Khanh mời cô đến nhà ăn tối.
Bây giờ, Cố Dung Khanh thật sự giống như một người sủng thê cuồng ma.
Cô giống như muốn chứng minh cho mọi người thấy, cô yêu Ôn Lĩnh bao nhiêu.
Về đến nhà, Cố Dung Khanh rửa tay, sau đó đi vào bếp bận rộn nấu ăn, làm tôm hấp, sườn heo chua ngọt, cá kho, còn thêm hai món rau xanh.
Từ lúc Cố Dung Khanh đi vào nhà bếp, Tiểu Hàng làm vẻ mặt khiếp sợ, cho nên khi Ôn Lĩnh đặt đồ ăn lên bàn cô mới lấy lại tinh thần, cũng vào bếp bưng đồ ăn.
Ngửi mùi cá kho, Tiểu Hàng không nhịn được mà cảm thán, "Chị Dung Khanh làm em thèm ghê." Nói xong còn nuốt nước miếng....
Biểu hiện của Tiểu Hàng, hoàn toàn lấy lòng Cố Dung Khanh, trong lòng thì kiêu ngạo thôi rồi, nhưng bề ngoại vẫn rất bình tĩnh, "Chỉ là làm mấy món cơm nhà thôi."
Nhưng mà cái dáng vẻ đắc ý của cô lại không lừa được Ôn Lĩnh, nhìn cái dáng vẻ đáng yêu của Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh không nhịn được mà cười.
Nào ngờ mới cười một cái đã bị phát hiện, Cố Dung Khanh còn hờn dỗi với cô, còn Tiểu Hàng nhìn dĩa sườn heo chua ngọt mà cảm thán.
Cái này...!sao tự dưng có cảm giác bị bắt gặp làm chuyện xấu vậy, Ôn Lĩnh gãi đầu, "Tôi đi gọi An Nhược, hỏi xem cậu ấy khi nào đến."
"Mẹ, con cũng muốn gọi cho mẹ nuôi!" Ôn Noãn vừa nghe gọi điện thoại cho An Nhược, lập tức phát gục trên người Ôn Lĩnh, cũng muốn cùng gọi.
Cố Dung Khanh nhìn vậy, bĩu môi, chuyện An Nhược là mẹ nuôi của con gái cô, cô vẫn còn để bụng đó.
Nhưng mà, coi như là tình huống đặc biệt, Tiểu Noãn vui là được.
Nhưng mà khi cô nhìn thấy An Nhược đến, còn mang theo quà tặng và bánh kem...!Cô không có cách nào cười được nữa.
An Nhược là muốn làm gì đây? Hôm nay, cô muốn biểu hiện thật tốt, nhưng mà làm sao bây giờ, bánh kem cô đặt trễ chút nữa mới giao.
"Tiểu Noãn Noãn, có nhớ mẹ nuôi không~~" An Nhược buông đồ vậy, bế Tiểu Noãn lên, Tiểu Noãn được mẹ nuôi dỗ dành, cực kỳ vui vẻ.
Trong lòng Cố Dung Khanh cũng cực kỳ chua xót.
Lúc Tiểu Hàng nhìn thấy An Nhược lấy bánh kem ra, theo bản năng nhìn qua Cố Dung Khanh.
Quả nhiên, sắc mặt Cố Dung Khanh rất khó coi, cái cảm giác chua xót cùng với nghẹn khuất, tóm lại một lời khó nói hết.
Lúc các cô đi được nửa đường đến tiệm bánh kem, Cố Dung Khanh mới nói cho cô biết, hôm nay là sinh nhật của Ôn Noãn.
Ngày mai, còn mang Ôn Noãn đi công viên giải trí chơi.
Lúc ăn cơm, cảm xúc của Cố Dung Khanh vẫn khó điều chỉnh lại, cô lại không biết làm sao, không có cách nào duy trì vui vẻ trước mặt Ôn Lĩnh và con gái, cô cảm thấy cô và An Nhược là khắc tinh của nhau.
An Nhược còn tặng quà cho Ôn Noãn, là một con búp bê Barbie xinh đẹp, Ôn Noãn rất thích, sờ không buông tay, cô nói chuyện với Ôn Noãn nhưng mà Ôn Noãn không hề nghe.
Mở miệng là mẹ nuôi thế này mẹ nuôi thế kia, cơ bản là không thèm để ý đến người mẹ ruột này, hừ đúng là trẻ con dễ dàng bị mua chuộc mà.
Thật sự giận! Nhưng Cố Dung Khanh vẫn cố gắng bảo trì phong độ, đem tôm lột ra.
Nhưng hành động và biểu cảm của Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh và An Nhược đều nhận thấy, cả hai nhìn nhau cười.
Rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói chuyện.
Thật ra, Ôn Lĩnh cũng không ngờ là An Nhược sẽ mang bánh kem đến.
Cái đứa bé ngốc nghếch Ôn Noãn kia mỗi năm đều không có nhớ được sinh nhật của bản thân.
Mỗi khi đến sinh nhật phải đặt bánh kem trước mặt thì mới biết được hôm nay là sinh nhật cô bé.
Cho nên lần này, cô muốn tạo ngạc nhiên cho Tiểu Noãn.
Ngày mai, lúc đi công viên giải trí chơi sẽ ăn mừng sinh nhật cô bé, nhưng mà sáng nay An Nhược gọi cho cô, nói muốn cùng ăn sinh nhật với con gái nuôi.
Còn có lúc 0h phải ở bên cạnh Ôn Noãn.
Ôn Lĩnh cảm An Nhược yêu Ôn Noãn có chút quá, đây là một việc mẹ nuôi nên làm sao? Cô với Cố Dung Khanh còn chưa có như vậy nữa, cho nên cô cũng có chút giận, giận An Nhược không nói đã mua bánh kem đến, vậy bánh kem của cô...!làm sao bây giờ?
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi của Cố Dung Khanh, cô cũng cần phải cảm ơn An Nhược.
Thực sự quá đáng yêu mà.
"Này Cô An, cô cũng đi sinh một đứa đi." An Nhược vừa mới bỏ miếng cá kho vào miệng, bị lời này của Ôn Lĩnh làm cho nghẹn, cô buông đũa tìm nước uống, tìm nửa ngày còn không có nước, cuối cùng vẫn là Cố Dung Khanh đưa cho cô....
An Nhược uống xong nước mới nói cảm ơn Cố Dung Khanh, sau đó dỗi Ôn Lĩnh, "Chẳng lẽ mình cũng có thể tự sinh sao?"
"Có thể." Ôn Lĩnh nghiêm túc gật đầu.
Ban đầu, An Nhược còn không rõ vì sao Ôn Lĩnh lại tỏ thái độ như vậy, tới lúc đưa ra hai cái bánh kem, cô mới hiểu rõ, không vui là vì bị cô cướp công trước..