Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn


Phó Ngọc Hải mỉm cười, giơ tay lên xoa đầu cô như thể đang dỗ dành trẻ con: "Đừng giận, em muốn gì, tôi thắng về cho em."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, vẫn yên lặng, sắc mặt tối đi vài phần: "Cảm ơn, tôi không muốn gì cả."
Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, cổ tay đã bị Phó Ngọc Hải đột ngột nắm lấy.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì tay đã bị anh ta kéo lên, giáng một cái tát vào mặt anh ta.

Một tiếng "chát" đột ngột vang lên khiến mọi người đều nhìn sang.

Thẩm Thanh Ngọc ngây người, đến khi bình tĩnh lại mới rụt tay về: "Phó Ngọc Hải, anh làm gì thế?"
"Không phải em không vui sao? Không vui thì cứ trút ra, tự mình kìm nén làm gì?"
Nói xong, anh ta ngừng lại một chút: "Bạc Minh Thành chọc tức em, em không thể xuống tay với anh ta nhưng tôi chọc giận em thì em cố kị gì với tôi?"
Lúc Phó Ngọc Hải nói câu sau cùng, trên mặt vẫn là nụ cười không đổi, nhưng đôi môi mỏng lại khẽ cong lên khiến nụ cười vương chút buồn khổ.

Chẳng biết sao lại thấy có phần đáng thương.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải, nhớ đến bản thân mấy năm qua cũng thấy mềm lòng: "Xin lỗi, tôi không giận."
Cô không giận, chỉ thấy hơi mệt thôi.

"Em không giận, em chỉ không thích tôi thôi."1
Phó Ngọc Hải buông lời tự giễu: "Tôi đưa em về nhé."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng thành câu.

Trên đường về, trong xe chỉ có sự im lặng.

Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Hải bên cạnh đang quan lái xe, lần đầu tiên cô thấy có hơi áy náy với anh ta.

Thực ra Phó Ngọc Hải cũng chỉ muốn khiến cô vui vẻ.

Anh ta đâu có lỗi gì.

Hai mươi lăm phút sau, xe từ từ dừng lại, Phó Ngọc Hải đưa ô cho cô, lần đầu tiên anh ta không tiễn cô xuống xe: "Xin lỗi, tối nay tôi đã quá đáng.

Chúc cô Thẩm ngủ ngon."
Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy ô, nhìn anh ta định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể nói ra: "Ngủ ngon."
Thực ra như vậy cũng tốt, bây giờ cô thực sự vẫn chưa muốn bắt đầu một mối tình mới.

Thẩm Thanh Ngọc che ô bước xuống xe, gió thổi qua lành lạnh, cô kéo lại áo khoác trên người theo bản năng.

Khi tay chạm vào áo khoác, Thẩm Thanh Ngọc mới phát hiện áo khoác của Phó Ngọc Hải vẫn ở trên người mình.

Nhưng đợi khi cô quay người, định vòng ngược lại trở áo khoác cho Phó Ngọc Hải thì anh ta đã lái xe đi mất.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng ô tô khuất dần phía xa, đột nhiên bật cười: "Thực tế vậy à?"
Chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Phó Ngọc Hải vốn là cậu ấm nhà giàu, anh ta tốn bao nhiêu thời gian và tâm sức vẫn không theo đuổi được cô thì từ bỏ cũng chỉ là chuyện bình thường.

Thẩm Thanh Ngọc không có ý gì với Phó Ngọc Hải, chỉ là cô nghĩ có lẽ tối nay mình đã khiến anh ta tổn thương, ngoại trừ áy náy ra thì cô chẳng có suy nghĩ dư thừa nào với anh ta cả.

Có điều nếu sau tối nay mà Phó Ngọc Hải thực sự từ bỏ cô thật thì cũng là một chuyện tốt.

Nghĩ vậy, cảm giác áy náy của Thẩm Thanh Ngọc cũng vơi đi phần nào, cô cầm ô quay về căn hộ.

Thẩm Thanh Ngọc cầm ô chẳng ngoảnh nhìn lại nên dĩ nhiên cũng chẳng thấy, chiếc xe Phó Ngọc Hải mới lái đi hai phút trước đã vòng ngược trở lại.

Phó Ngọc Hải dừng xe, hạ một phần ba cửa sổ xuống, anh ta đếm từng tầng nhà trọ ở ngoài xe, đếm đến tầng của Thẩm Thanh Ngọc mới dừng mắt.

Từ bỏ?
Sao có thể.

Nhưng có đôi khi theo đuổi người khác cũng cần chú trọng chiến lược mà thôi.

Phó Ngọc Hải nhếch môi, nhìn đèn nhà Thẩm Thanh Ngọc đã sáng, tròng mắt cũng sáng rực..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui