Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn


Thẩm Thanh Ngọc vừa ra khỏi phòng họp thì nhận được cuộc gọi từ Bạc Minh Thành.

Cô thật sự không muốn trả lời điện thoại của anh ta, nhưng không muốn trồng sung ra vả, nên mặc dù thấy khó chịu, cô vẫn bắt máy: “Tôi, Thanh Ngọc, nghe đây.”
"Ông nội nói đám cưới sẽ tổ chức vào ngày mười sáu tháng sau."
Cô lạnh lùng đáp: "Ừm.

Còn gì nữa không?"
Anh ta nhận ra người ở đầu dây bên kia có chút sốt ruột, cau mày nói: “Hết rồi.”
"Ừ, vậy tôi cúp máy đây." Bây giờ Thẩm Thanh Ngọc không muốn nói thêm câu nào với anh ta nữa.
Đột nhiên anh ta cất tiếng hỏi: “Đợi đã, em đang nổi giận đấy à?”
Nghe anh ta nói như vậy, cô lập tức phì cười: “Tại sao tôi phải giận?”
“Tối hôm qua tôi không có ý gì khác đâu.”

“Tối hôm qua anh đã làm gì?”
Anh ta đã làm gì? Anh ta chả làm gì cả!
Bạc Minh Thành cứng họng không nói nên lời, còn Thẩm Thanh Ngọc ở đầu dây bên kia đã cúp máy.

Trong điện thoại giờ đây chỉ còn lại tiếng “tút tút” báo thuê bao đang bận, nhưng chẳng mấy chốc điện thoại của anh ta lại reo lên.
Anh ta còn tưởng cô gọi lại, nhưng khi nhìn thấy số thuê bao gọi tới, anh ta nhíu mày cáu kỉnh quát: “Nói đi.”
Người gọi là Châu Du Dân, lý do anh ta gọi cho Bạc Minh Thành đã quá rõ ràng: “Minh Thành à, Thẩm Thanh Ngọc đồng ý tái hôn với cậu thật sao?”
Bạc Minh Thành bực dọc nói: “Dạo này cậu rảnh lắm hả?”
Thấy thái độ của anh ta như vậy, Châu Du Dân đã biết anh ta đang ngầm thừa nhận chuyện mình vừa hỏi.

Châu Du Dân không khỏi ngạc nhiên: “Sao Thẩm Thanh Ngọc lại mụ mị đầu óc mà chịu tái hôn với cậu nhỉ? Hay là cô ấy gạt cậu? Cậu hỏi kĩ cô ấy chưa? Cô ấy thật sự sẽ tái hôn với cậu sao?” Anh ta hỏi liền tù tì mấy câu như thể súng liên thanh.
Bạc Minh Thành chỉ cảm thấy những lời nói của Châu Du Dân giống như đá, lần lượt từng viên, từng viên nện vào trái tim anh ta khiến anh ta cực kỳ khó chịu: “Tại sao cô ấy không thể tái hôn với tớ?”
“Lúc trước hai người ầm ĩ như thế, người bình thường sẽ không chịu tái hôn với cậu đâu nhỉ?”
"Ý của cậu là Thẩm Thanh Ngọc không phải là người bình thường à?" Giọng nói của Bạc Minh Thành vừa trầm vừa lạnh lùng, Châu Du Dân biết anh ta đang không vui nên vội vàng sửa lại: “Ấy ấy ấy, tớ không phải có ý đó.

Có lẽ là tình yêu đích thực đấy!”
Hành động này của Thẩm Thanh Ngọc, dùng từ hoa mỹ là “tình yêu đích thực”, còn nói thẳng thừng một chút thì là “ngu ngốc”.

Nhưng Bạc Minh Thành là bạn chí cốt của Châu Du Dân, cô đồng ý tái hôn với anh ta, thì Châu Du Dân phải vui thay cho bạn của mình chứ.
Bạc Minh Thành không muốn nghe Châu Du Dân vặn vẹo nữa nên thẳng thừng cúp máy.

Sau đó, anh ta cúi đầu nhìn điện thoại, lời nói của Châu Du Dân vẫn không ngừng văng vẳng vang lên bên tai anh ta.

Bọn họ đều không hiểu, Thẩm Thanh Ngọc thực sự yêu anh ta.

Cô thích anh ta mười một năm rồi, nếu như đây không phải là tình yêu thì cái gì mới gọi là tình yêu?
Thẩm Thanh Ngọc cúp điện thoại, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi công ty.

Tối qua xe của cô bị đập và hiện tại đang được gửi đi sửa.

Cô bước ra khỏi thang máy, phát hiện ngoài trời đang mưa.

Hơn sáu giờ, trời nhá nhem tối, cô không có ô, cũng không có xe, thẫn thờ đứng trước cổng một hồi lâu mới quyết định đội mưa đi về.

Nhưng chưa đi được mấy bước thì đằng xa chợt có một bóng dáng quen thuộc đang cầm ô đi về phía cô.

Đôi mắt hoa đào đã thôi hoe đỏ và một lần nữa ánh lên nét cười như mọi ngày, cô bước đến gần và lại nhìn thấy gương mặt của mình hiện lên trong đôi mắt kia.
Khi Phó Ngọc Hải giơ tay lên, trái tim cô dường như đập nhanh hơn một chút.


Nhưng có vẻ như anh chỉ đang thăm dò cô, vì ngay sau đó anh đã nhanh chóng thu tay về: “Mưa rồi, trời hơi lạnh đấy.”
Phó Ngọc Hải vẫn cư xử bình thường như thể chưa có gì xảy ra.

Còn Thẩm Thanh Ngọc lại nhất thời không biết phải đối diện với anh như thế nào.
Sáng nay trên mạng rầm rộ đăng tải tin cô và Bạc Minh Thành sắp sửa tái hôn, hơn nữa sáng hôm nay cô mới nói với anh rằng vì năm đó anh cứu cô nên cô mới phải lòng Bạc Minh Thành.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy mình có chút tàn nhẫn, liếc nhìn anh một cái, hơi mím môi và gọi tên anh: “Phó Ngọc Hải.”
Nghe cô gọi, anh đang cởi áo khoác lập tức nhìn cô: “Hả?”
Nhưng anh vẫn tiếp tục cởi áo khoác, sau đó choàng lên người cô.

Lúc này anh mới cúi đầu nhìn cô và nói: “Có phải em cảm thấy tôi rất rẻ tiền không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận