Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn


Nghe Phó Ngọc Hải hỏi như vậy, Thẩm Thanh Ngọc bị sặc, ho khan mấy tiếng, hai mắt đỏ au.

Anh rút một tờ khăn giấy và đưa cho cô, cô chìa tay ra định nhận lấy vì không muốn anh trực tiếp lau mắt cho mình.
Cô ngẩn người lắp ba lắp bắp: “Tôi…”
“Tôi hiểu rồi.” Thấy cô do dự không nói, đôi mắt hoa đào chợt tối sầm lại.

Phó Ngọc Hải khẽ nhếch miệng cười, nhưng gương mặt của anh vẫn lạnh tanh và chẳng có chút gì là đang cười: “Chúc em hạnh phúc.”
Nói xong, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, đặt lên bàn ăn và nói: “Em cứ ngồi ở đây, tôi sẽ bảo người đến đưa em về.

Tâm trạng của em đang không vui, nhưng mà rất tiếc là tôi không thể đưa em về được.”
Lúc nói ra câu này, anh quay mặt sang hướng khác và không nhìn cô.

Dứt lời, anh đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn theo bóng lưng của anh, thực ra cô có thể nói với anh chuyện cô và Bạc Minh Thành sẽ tái hôn.

Song sự việc sáng nay đã khiến tâm trạng của cô quá đỗi rối bời, mối quan hệ giữa cô và Phó Ngọc Hải đã sớm có chuyển biến và việc anh nói thích cô cũng là lời thật lòng.


Theo quan điểm của anh, nếu cô nói với anh thì có lẽ cô đã ngầm chấp nhận cho phép anh theo đuổi mình.
Cô là con người, không phải là thần thánh, không thể dễ dàng rũ sạch tình cảm kéo dài hơn mười năm ngay được.

Cô không chắc mình có thể cho Phó Ngọc Hải một câu trả lời như anh mong muốn được hay không.

Sự dịu dàng và quan tâm săn sóc của anh, tấm chân tình chung thủy trước sau như một của anh, đối với bất kỳ ai mà nói đều vô cùng quý giá và xa xỉ.
Vì cô đã từng trải qua nên cô biết cảm giác của một người đi từ tràn trề hy vọng đến đau đớn tuyệt vọng là như thế nào.

Cho nên cô không muốn khiến anh cũng phải gánh chịu những điều đó và cô càng không muốn bản thân trở thành một người giống như Bạc Minh Thành.

Rõ ràng không yêu người ấy nhưng vẫn cho người ta hy vọng…
Tiếng violin réo rắt không vì một người rời đi mà dừng lại, cũng giống như cuộc sống con người, trên thế gian này, làm gì có ai không thể sống thiếu một người.
Thẩm Thanh Ngọc nhếch môi, rốt cuộc vẫn không đuổi theo anh.

Cô thu lại ánh mắt, liếc nhìn chiếc hộp trang sức ở trên bàn, một lúc sau mới đưa tay mở nó ra.


Khi nhìn vào bên trong của chiếc hộp đã mở ra, cô thảng thốt như không tin vào mắt mình.
Trong chiếc hộp trang sức be bé, cô đã nghĩ có thể là một chiếc nhẫn hoặc một đôi hoa tai, nhưng chẳng ngờ bên trong chỉ có chứa một chiếc cúc áo.

Chiếc cúc áo đó hết sức bình thường như bao chiếc cúc áo khác, cô thật sự không biết vì sao Phó Ngọc Hải lại trang trọng dùng một chiếc hộp trang sức đẹp đẽ chỉ để đựng một chiếc cúc áo không có gì đặc biệt đó.

Nếu xét về giá trị, giá trị của cái hộp phải gấp đôi cái cúc áo, thậm chí là có thể gấp hàng chục lần nữa kìa.
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày bối rối, dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào hộp, chiếc hộp phát lên một tiếng “lách cách" rồi đóng lại.

Nhưng đột nhiên cô nhớ tới một điều gì đó, sắc mặt cô cứng đờ, lập tức đứng dậy ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Mặc kệ trời vẫn đang mưa, cô tất tả chạy ngược chạy xuôi, quảng trường rộng lớn như vậy, ấy thế mà lại không thấy bóng dáng của Phó Ngọc Hải đâu.

Cô đứng đó, lại mở chiếc hộp trang sức ra một lần nữa, dở khóc dở cười nhìn cái cúc áo ở bên trong.

Sao lại có người ngốc nghếch đến như vậy nhỉ? Thường ngày anh đâu có chạy nhanh như thế, sao hôm nay tự dưng lại biến mất tăm hơi trong chớp mắt rồi.
Thẩm Thanh Ngọc giơ tay lau vội nước mưa, lấy điện thoại ra và bấm số của Phó Ngọc Hải.

Vừa nhấn nút gọi thì bầu trời dường như quang đãng và không còn thấy giọt mưa nào nữa.

Ngay sau đó, cô bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói đàn ông quen thuộc vang lên sau lưng mình: “Cô Thẩm tìm tôi à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận