Thẩm Thanh Ngọc ngồi trong xe, đầu óc toàn là những lời vừa rồi Phó Ngọc Hải nói trong câu lạc bộ.
"Tiện tay chiếm lợi của cô Thẩm một cái."
"Chiếm lợi ai cơ?"
"Bạn gái tin đồn."
Anh cứ vậy mà trắng trợn thừa nhận đúng là anh cố ý khiến người ta hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Lời nói thản nhiên như vậy nên sau khi nghe xong Thẩm Thanh Ngọc cũng không thể tức giận nổi.
"Có phải cảm thấy bản thân mệt quá không?"
Trong xe im ắng đột nhiên vang lên giọng nói của Phó Ngọc Hải.
Thẩm Thanh Ngọc lấy lại tinh thần rồi nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Khuôn mặt đẹp trai quá đáng của Phó Ngọc Hải gần trong gang tấc.
Ánh đèn ngoài cửa sổ xe chiếu vào mặt anh khiến Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Cô giật nảy mình, cười yếu ớt hỏi một câu: "Vì sao?"
"Em xem tối nay anh đã cố ý mặc một bộ vest tương tự với em này, lại còn cố ý cùng tiến vào với em nữa Người khác nhìn thấy chúng ta đại khái đều sẽ cảm thấy tôi và em đã thật sự ở bên nhau rồi.
Tôi chiếm của em một món hời lớn như vậy chẳng phải em sẽ mệt sao?"
Thẩm Thanh Ngọc rất thích ánh mắt của Phó Ngọc Hải.
Đôi mắt hoa đào kia của anh sâu thẳm, đuôi mắt còn hơi nhếch lên, vừa đa tình vừa quyến rũ, lúc nhìn cô chằm chằm, đôi mắt kia như đặt cô vào lòng mà nhìn vậy.
Bây giờ anh đang nhìn cô bằng ánh mắt đó khiến cảm xúc của Thẩm Thanh Ngọc bất ổn: "Tôi trở thành bạn gái tin đồn của anh, chẳng phải anh cũng thành bạn trai tin đồn của tôi sao?"
Cô nói xong thì hơi cúi đầu cười một cái rồi nhẹ nhàng nói: "Đứng lên đi, Phó Ngọc Hải, ai mệt chứ, còn chưa chắc đâu."
Phó Ngọc Hải sợ run lên hai giây.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc, hầu kết hơi di chuyển một cái, sự vui vẻ trong đáy mắt phai nhạt đi rất nhiều, biến thành loại tình cảm càng nóng hơn: "Thẩm Thanh Ngọc, em nói vậy tôi sẽ không nhịn được mà muốn thân mật với em đấy."
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời này của anh thì không dám đùa tiếp nữa.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, bàn tay đang đặt cạnh người của cô đột nhiên bị nắm lên.
Lúc Thẩm Thanh Ngọc đang khó hiểu thì bỗng trên mu bàn tay truyền tới một cảm xúc ấm áp mềm mại.
Cô quay đầu lại thì thấy Phó Ngọc Hải đang khép hờ hai mắt, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô như tín đồ thành kính vậy.
Anh chỉ hôn một cái rồi buông tay cô ra: "Xin lỗi em, tôi không nhịn nổi."
Đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy Lâm Thành tháng mười hai này cũng không còn lạnh quá nữa, nếu không thì tại sao ngồi trong xe thế này mà tự nhiên cô lại đổ mồ hôi chưa?
Cô rút tay mình lại đặt trước người.
Thế nhưng mu bàn tay vừa bị Phó Ngọc Hải hôn lên cứ như bị đốt vậy.
Cô cố gắng muốn vứt bỏ cảnh tưởng Phó Ngọc Hải hôn mu bàn tay mình vừa rồi đi, nhưng càng muốn vứt thì nó lại càng hiện lên rõ ràng.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn tay mình, ngón trỏ hơi rụt lại một chút.
Cô nhếch môi một cái, chết rồi, cô cảm thấy mình cũng muốn hôn Phó Ngọc Hải.
Đại khái là ở chung với Phó Ngọc Hải lâu nên cô bị anh đồng hóa rồi.
May mà chiếc xe đã nhanh chóng đi tới cửa khách sạn rồi từ từ dừng lại.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn các thiên kim ăn mặc chỉnh tề ngoài cửa sổ xe, cuối cùng lực chú ý cũng không còn tập trung trên mu bàn tay nữa.
Lái xe đi qua mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Phó Ngọc Hải cũng đã mò tới, lịch sự vươn tay ý bảo cô đặt tay lên.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh một cái rồi nâng tay đặt vào lòng bàn tay anh.
Giây tiếp theo, tay cô đã bị bàn tay to rộng của người đàn ông bao lấy.
Anh nhanh chóng dắt cô đi thẳng vào bên trong.
Thẩm Thanh Ngọc tránh ra một chút nhưng không tránh được, đành phải tùy ý anh cứ nắm tay mình như vậy mà đi vào bên trong..