Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không?

Kiếm tiền quả ko dễ chút nào, sau 1 ngày lê lết hầu khắp hành lang của các ban như dân bụi đời, chạy bở hơi tai tránh lưỡi hái tử thần của thầy giám thị hay phải vặn hết volume để dẹp trật tự trước đám fan cuồng nồng nhiệt của club, chúng tôi cũng đã thu về ình một món tiền nhiều hơn so với dự kiến 7 triệu. Qua quá trình bàn bác kĩ lưỡng, tôi và Kì Như đã quyết định giữ lại 7 triệu tiền thừa để bồi bổ cho lượng dinh dưỡng cũng như mấy lớp mỡ vừa vơi đi trên cơ thể, còn lại nộp hết cho quản lí ngân khố.
Những tưởng hôm nay sẽ được nghỉ ngơi trong mái ấm bình yên của mình, nhưng ngoài dự kiến, các thành viên nhiệt huyết của club tôi đã tiến hành ở lại nhà tôi thêm một hôm với lí do cực đơn giản và vô lí: tăng thêm tình đoàn kết giữa các thành viên cho cuộc đấu sinh tử ngày mai. Cái tin khủng bố đó, thêm một lần nữa, dập tắt mơ tưởng được đóng cửa lại ngồi một mình, trông căn phòng thân thương, vừa đếm vừa ngửi mùi hương ngào ngạt từ những tờ tiền polime mới cóng quyến rũ.
-Đưa đây!_Vừa thấy 2 thân hình tàn tạ như xác chết đội mồ sống dậy của tôi và Kì Như, 1 lời hỏi thăm cũng ko có, quản lí ngân khố với khả năng moi tiền cực ranh mãnh và ko có nhân tính-Lương Tuẫn Vĩnh-đã chìa bàn tay hơi sạm của mình về phía chúng tôi kèm theo một lời chú thích ngắn gọn, súc tích, và dễ hiểu.
-Ít nhất anh cũng phải cho bọn em hít thở chút ko khí đã chứ?_Kì Như căn nhằn bởi trong 2 chúng tôi, người mệt nhất là nó-kẻ suốt buổi hôm nay chạy nhử thầy giám thị lúc hành động buôn bán phi pháp của bọn tôi bị phát giác
-Đưa tiền đây rồi thở_Tỉnh bơ như tờ 50k, quản lí Lương ko chịu nể mắt quản lí Di tôi, thẳng thừng siết cổ đòi tiền
-Bọn em sẽ đưa mà_Tôi lê lết đến tủ lạnh, toan lấy chai nước lạnh hồi sáng đã để vào để uống, nào ngờ đã bị Kì Như nhanh tay cướp mất rồi nốc sạch ko để lại cho tôi một giọt cầm hơi, chỉ biết trơ mắt ếch nhìn nó từ từ lấy lại sức sống trong khi bản thân mình đang chết dần chết mòn
-Cái này, uống cho đỡ khản cổ_Đương lúc tôi sắp nổi điên toan bỏ lên phòng lấy quần áo đống đu ở Washington City tắm cho đã đời, 1 cốc nước chanh lạnh từ tay Lăng Tử Thần chìa ra, nghiễm nhiên lọt vào mắt xanh của tôi
-Cậu ko bỏ thuốc xổ đấy chứ?_Rất muốn uống nhưng mà trước tiên cần phải đề phòng cái đã, người như hắn ko dễ làm mấy cái việc tốt trời lông đất lở này đâu, nhất định phải có âm mưu nào đó. Lỡ khi tôi uống rồi từ đóng đô thành kí túc ở Washington City luôn thì sao? Lúc đó với sự mất tích của chủ nhân, tổ ấm của tôi sẽ bị phá tan tành như lúc Gia Minh ở tuổi học ăn học phá vậy. Tôi ko muốn vừa nuốt nước mắt vừa sắp xếp cái tổ quạ lại đâu
-..._Lẳng lặng, Lăng Tử Thần ko xin phép, uống một ngụm trước sự chứng kiến của tôi như muốn chứng minh ko có cái gì khả nghi trong đó rồi lại đưa về phía tôi, đe dọa_Ko uống tôi đổ đi đấy
-Uống thì uống_Thấy hắn vẫn bình an vô sự, tôi yên tâm đón cốc nước trên tay hắn, nhiệt tình nốc vào
-Phụt!! Sao chua vậy!_Tôi nhăn mặt nhìn toàn bộ clo ít ỏi cùng hỗn hợp nước chanh ko chút chần chừ phi thẳng ra ngoài rồi ném ánh mắt hình viên đạn về phía cái tên độc ác kia, tưởng hắn tốt bụng pha nước chanh cho tôi uống ai ngờ lại là một âm mưu thâm hiểm
-10 quả chứ đâu phải ít_Ko ý thức được việc mình vừa làm, Lăng Tử Thần trơ trẽn đáp lại, 1 lời xin lỗi cũng chẳng có
-Hả? 10 quả? Cậu có bị điên ko đấy!_Tôi hét lớn mắng mỏ, vô ý nhắc đến cái từ dễ làm mình nổi khùng mỗi khi ai đó nhác đến liên quan đến mình_Muốn hại tôi sao ko nói thẳng ra luôn đi, đừng có ngụy biện rằng cậu chưa pha nước chanh cho ai bao giờ nhé
-Đây là lần đâu_Giật lại cốc nước chanh trên tay tôi, hắn quay ngươi đi về phía bồn rửa, đổ đi rồi bỏ lên phòng với mọi người, để lại tôi với chút hối hận và bối rối nhìn theo bóng hắn. Có lẽ tôi đã nói hơi quá thì phải nhưng ai bảo hắn muốn hại tôi làm gì. Đáng lắm
-Ngươi may thật đấy, có người tận tâm pha nước chanh cho còn mắng người ta, đồ máu lạnh_Kì Như liếc nhìn tôi mỉa mai, cũng may cái tên Lăng Tử Thần đó ko có ý tốt, nếu ko đảm bảo nó sẽ nghĩ tôi ko chung thủy với anh nó cho coi, chi chi cũng viết thư tuyệt giao dong dài dai dẳng đàn áp tinh thần tôi nếu bất quá làm liều
-Thôi đi! Ta đi tắm, ngươi muốn nghĩ gì thì nghĩ_Chán nói mỉa thâm ý dìm hàng nhau với Kì Như, tôi bỏ lên phòng, thoáng buồn một chút khi thấy Gia Minh đến gần và mỉm cười với nó, chợt thấy mình đúng là một người chị bao dung.
Khó khăn lớp mới đi hết mấy chục bậc cầu thang, tôi toan tự kỉ trong phòng thì màng nhĩ bắt được âm thanh reo hò từ phòng game tạt ra. Hiếu kì, tôi cho phép mình ghé thăm, xem xét một chút, dù sao cũng nên đề phòng, ko nên tin người quá nhiều khi lại hóa tự hại mình.
Đẩy cửa hé con mắt nhìn vào trong, tôi bàng hoàng khi thấy bọn người trơ trẽn cũng club đang ngồi ăn lẩu khói bay nghi ngút và nồng nặc mùi bia. Rón rén tìm cây chổi, định bụng sẽ cho bọn này một trận nên thân vì dám tổ chức ăn uống khi chưa có sự cho phép của tôi, đã vậy còn ko mời mọc tôi một tiếng. Bọn tham ăn tục uống
Rầm! Tôi hùng dũng xô cửa vào như một tay cảnh sát cô độc một thân một mình phá tan ổ nghiện, tay nắm chặt cán chổi, mặt hằn lên sự tức giận.
-Di Di về rồi à?_Người đàn ông ngồi xoay lưng về phía tôi từ từ quay mặt ra sau, nhìn tôi nở nụ cười hiền, khiến cơ thể tôi run lên bần bật
-Ba....ba_Như nhìn thấy ma, tôi bần thần, cưng đơ toàn thân. Người đàn ông tôi mong ước, cầu nguyện cho ông ta trở về cuối cùng cũng vượt biển theo ý nguyện của tôi, nhưng, thay vì tức giận quát mắng đám lố lăng ồn ào này, ông ấy lại cạn ly với họ, nốc nguyên cốc bia lạnh
-Con gái, lại đây ăn nào, mọi người chờ con nãy giờ đó_Mẹ tôi khoát tay, bảo tôi lại phía bà ấy, nói là đợi, vậy mà mấy đĩa thức ăn đã vơi đi một nửa, nếu đợi kiểu này tôi cũng đợi được.
Nén giận, tôi hùng hằng đi vào trong, yên trí vừa ăn vừa thỏa thích nốc mấy lon nước ngọt, nhìn mấy người đó nói chuyện cũng vui phết, tạm thời tha cho bọn họ lần này.
***
Chủ nhật, ngày quyết định sự sinh tồn hay biến mất của một club đã đến. Từ sáng sớm, công viên trung tâm đã tràn ngập cả một biền người từ hầu khắp thành phố Hà Nội đổ xô về theo dõi trận quyết đấu lịch sử này, tất nhiên trong đó có gần một nữa là fan của club chúng tôi với những khẩu ngữ cực sến và đầy sự ái mộ. Hồi hộp ko kèm phần những con người ngồi trên khán đài, tôi và Kì Như cứ chạy hết chỗ này sang chỗ khác lo phần kiểm tra trang phục, mấy con vịt nhựa với lại mấy cái đồ chơi để chuẩn bị cho cuộc đấu, lòng vẫn còn ấm ức chuyện bị quản lí ngần khố chọc tức lúc nửa đêm để lấy tiền, đã thế còn moi cha 7 triệu tôi và Kì Như đã giấu đi chỉ vì tội dám lấy ảnh thành viên ra mua bán trái phép sinh lợi. 
Sau khi ngốn xong bát chè đậu đỏ mẹ tôi dậy sớm nấu ăn cho hên, các chàng trai làm đảo lộn biết bao trái tim non nớt của các cô gái khởi động chân tay, làm nóng cơ thể trước khi phá vỡ hình tượng bằng cách cồng lưng đạp vịt.
Lắng nghe MC tuyên bố lí do và khai mạc cuộc đấu, tôi lo lắng nhìn mọi người mặt mũi đều tươi cười, cảm thấy có gì đó bất an cứ dâng trào trong cổ họng, đắng nghét kì lạ. Cũng phải, cuộc đấu này, bọn họ dường như đều rất chủ quan, có lẽ vì đối thủ theo tương truyền khá yếu nên thế, nhưng mà, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lí sẵn, để khi thua ko phải khóc. Nghĩ thế, ko có nghĩa tôi ko đặt niềm tin vào họ, ko mong muốn họ giành chiến thắng, chỉ là, nếu lỡ lời nói của Lăng Tử Thần biến thành sự thật "Club nào mà nhận cô làm thành viên, đảm bảo 1 tuần sau đeo túi nải tan rã" thì dù nhỏ nhoi, tôi cũng muốn làm chỗ dựa tinh thần cho họ, lo xa nhiều khi ko xấu như người ta nói.
-Chúng ta sẽ thắng_Lăng Tử Thần lấy chiếc súng nước từ tay tôi, cứ như biết tôi đang nghĩ gì mà an ủi, đôi mắt đen sâu giờ ko lạnh chút nào
-Chính sự chủ quan của các cậu tôi mới lo đấy_Bĩu môi, tôi nói thật lòng mình, đôi lúc những câu nói bâng quơ lại khiến người khác hiểu hơn là thành ý muốn giải thích cho họ thấy, đó là bản chất của con người
-Thay vì lo hãy cầu nguyện cho chúng tôi_Cời bỏ chiếc dây đeo có thập tự giá khỏi cổ, Lăng Tử Thần đưa nó cho tôi, mỉm cười rồi tiến lại gần vị trí xuất phát, giá như lúc nào cũng thế thì tôi còn có thiện cảm với hắn một chút đấy_Giúp tôi xin sự phù hộ của chúa
-Được thôi_Cúi đầu nhìn ngắm cây thánh giá bằng bạc, tôi tự ình quyền đeo nó vào cổ, tránh làm mất rồi hắn lại xiết nợ thì khổ, vô thức mỉm cười đáp trả dù hắn ko nhìn thấy. Liệu người như hắn, chúa có phù hộ ko nhỉ, tôi bắt đầu thấy lo rồi đấy. Có khi chúa ghét hắn rồi ghét luôn cả club cũng nên á.
-Di Di, anh ôm em cái nhá_Tiếp sau sự trở chứng thất thường của Lăng Tử Thần là sự thân mật đến sởn cả da vượn của Hạ Kì Thiên, làm tôi ko kịp thích nghi được, đứng hình cho anh ta muốn ôm kiểu nào thì ôm_
-Tránh ra đi_5 phút trôi qua cho Hạ Kì Thiên lợi dụng, tôi nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, vũ phu đẩy hắn ra
-Em vũ phu quá, ít nhất cũng cho anh một chút động lực chứ_Hạ Kì Thiên cười, ôi trời cái nụ cười thánh thiện đáng ghét, nó làm tôi đỏ mặt
-Được rồi, đi đi
-Anh sẽ ko để cho em ra đi khi chưa thành người của anh_Ko nghe lời tôi, Hạ Kì Thiên tự tiện đặp hai tay lên vai tôi, vừa cúi đầu vừa thì thầm, đâu đó trên khuôn mặt ấy, sự nghiêm túc đến tuyệt đối
-Ý của anh là gì?_Tôi khó hỉu thắc mắc, câu anh ta vừa nói là một từ khá nhiều nghĩa đấy, nếu ko hỏi kĩ chắc tôi sẽ nghĩ bậy cho coi
-Chờ anh nhé, nhóc con_Cười thêm một cái mà ko sái miệng, Hạ Kì Thiên cúi đầu hơn nữa hôn lên má tôi rồi vẫy tay tạm biệt chạy đến hàng ngũ của mình
Còn tôi, đầu óc quay cuồng đỏ thói nhìn anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống, tất nhiên đám fan cuồng kia cũng có "thành ý" đó với tôi, có chuồn cũng ko tránh nổi cái ngày bị đánh hội đồng
Pằng! Phát súng báo hiệu bắt đầu vang lên ngay sau khi đồng hồ điểm 7:30, tiếp đó là 8 con vịt nhựa cùng 8 màu sắc khác nhau ì ạch xuôi theo dòng nước mặc dù người đạp nó đang cố đưa chân, gắng sức tiếp thêm sinh khí vào động cơ để nó có thể đi nhanh hơn nữa nhưng vô dụng. Cái loại công cụ di chuyển chỉ thuộc bản quyền các cặp tình nhân làm sao có thể tăng tốc trong khi nó được tạo ra để câu giờ cho đôi trai gái muốn làm gì thì làm trong lòng nó chứ. Thật sai lầm
Quệt những giọt mồ hôi trên trán, tôi nhìn Kì Như đang ra sức hét đến giọng khản đặc cổ vũ cho đội mình mà thấy tội nghiệp, cả fan cuồng của bọn họ nữa, niềm tin đã đặt nhầm chỗ hết rồi.
-Tử Di, ngươi cũng nói gì đi chứ?_Kì Như khó khăn bảo ban tôi, giọng đã lạc đi nửa phần
-Ngươi cứ nói đi, đến khi ko nổi thì ta thay ca_Trốn tránh trách nhiệm, tôi đưa ra cái lí do cực chuẩn khiến con bạn phải ngậm ngùi tiếp tục công việc của mình, nó có trách thì cũng mược, ai bảo nó tự vác họa vào thân chi. Giờ việc tôi phải làm là cầu xin chúa...cho đối thủ bị Tào Tháo rượt mà bỏ cuộc, thế may ra còn có lương tâm hơn là cầu ấy con vịt kia trìm.
-Các bạn, ban B đã ra tay, hãy chiêm ngưỡng màn ném sầu riêng điều luyện như tay ném tạ của các thành viên, tuyệt nhất là cú nhảy lấy điểm ném kèm theo lộn người trên ko của đội trưởng ban B, một phát choảng trúng Hạ Kì Thiên, chủ trướng ban C, ột tràng pháo tay_Giọng MC dẫn chương trình ngân cao vút, ông ta có vẻ thù ban C bọn tôi nên rất mực khen ngơi đối thủ thì phải. Cái màn nhảy lộn nhào đến út Gia Lâm nhà tôi cũng chơi được mà bày đặt khen, đúng là mắt ếch mà
-Chết! Anh Kì Thiên và Giai Tuyền đã gieo mình xuống hồ "tự diệt" rồi, điên quá. Bọn chúng biết chúng ta rõ như lòng bàn tay, dùng cách này hữu hiệu thật_Kì Như kéo tay tôi, chỉ về phía Hạ Kì Thiên và Liễu Giai Tuyền đang bơi lại gần bờ, chờ con vịt đồng hành của mình quay lại chở đi. Thế là hết, giờ chỉ còn vịt của Lăng Tử Thần và Lương Tuẫn Vĩnh đang ì ạch trôi xuôi theo dòng nước nữa thôi, 2 chọi 4, thua thê thảm, dù có thông minh cỡ nào cũng khó địch nổi trừ phi gắn tên lửa phản lực ở phía sau, may ra còn có hi vọng về một kết quả ko mấy khả thi "thắng mà nhục"
-Đừng nói với ta hai ổng đó vì ko chịu nổi mùi sầu riêng mới nhảy xuống nhé?_Tôi vuốt mặt, cảm giác chờ đợi cái kết thảm bại thật tệ hại
-Chắc vậy_Gác tay lên vai tôi, Kì Như thở dài_2 ông này cực ưa sạch, riêng Hạ Kì Thiên mỗi lần tắm ứng với tính mạng của một cục xà bông là ngươi đủ biết thế nào rồi đấy huống chi Liễu Giai Tuyền, coi bộ mấy tên còn lại ở bẩn sống lâu, haha
-Chúng ta phải làm gì đó, ko thể thua được, mấy vũ khí bọn họ mua bằng tiền mồ hôi xương máu của chung ta chẳng nhẽ để nó mọc rêu như thế sao? Ít nhất cùng phải thử một lần khi có cơ hội, cho bọn chúng thấy chúng ta tuy thua mà oách, tuy tan rã nhưng vẫn kiêu hãnh hiên ngang mới được_Tôi bẻ tay rắc rắc, ý chí phun lên phùn phụt khiến Kì Như nhãy cẫng lên vì bổng, xuýt đấy tôi xuống hồ dập lửa.
-Vậy giờ làm gì? Chúng ta đâu được quyền tham gia chứ?_Kì Như nhìn tôi đầy kì vọng, ánh sao lấp lánh trong mắt nó đâu ra mà nhiều như sao trên trời vậy, nếu tôi mà hé răng thốt ra câu "ko biết" chắc nó sẽ xông đến, dồn hết mọi bực bội kèm theo sự vui mừng mà đánh tôi túi bụi đến thâm tím mặt mày mất. Nhất định ko để nó có cơ hội phá hủy dung nhan trời đất cùng phải động lòng của tôi được
-Thử cái này xem, giả dụ ngươi trượt chân ném phăng cơ thể hơn 50 cân của ngươi rớt "tủm" xuống nước, vờ ngụp lên ngụp xuống miệng vừa uống nước vừa kêu cứu. Ta nghĩ, với lòng nhân nghĩa giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn khó khăn của người Việt ta, đảm bảo sẽ có hàng chục tên cả trai cả gái cả già cả trẻ tình nguyện nhảy xuống hồ tập bơi với ngươi dù ngươi chẳng thuộc hạng khuynh thành đổ nước. Còn ta, nhân lúc mọi người ko chú ý, sẽ từ từ ngâm mình xuống đáy hồ mát rượi, như một con cá vàng bơi lượn tiếp cận 4 con vịt xấu số của đối phương, trói chặt 8 chân thành 4 chùm nhỏ, và rồi, chúng sẽ từ từ, từ từ lặn xuống nước y chang con tàu titanic sau khi để lại di chúc vậy. Thế nào hả? Quá tuyệt đúng ko? Hahahahaha_Ngửa cổ lên trời, cho cái lưỡi mình đón nắng mai vàng ấm, tôi khoái chí tự thưởng cho bộ não siêu việt của mình một tràng cười sảng khoái trước khuôn mặt đầy biểu cảm của Kì Như. Mường tượng cái cảnh nó quỳ rạp người, lạy lên lạy xuống miệng hô "Hàn Cát Lượng vạn tuế vạn vạn tuế" mà ko nhịn nổi sự vui sướng, mặt vênh lên ko biết mỏi.
-Nơron của ngươi bị chuột gặm rồi, phải ko? Ngươi xem, có mấy chục anh cảnh sát ko đẹp trai thì cũng nức trời giang hồ hết đi chỗ này, lượn chỗ kia vậy mà ngươi dám đề xuất cái ý kiến lộ liễu đó mà ko biết ngượng. Muốn cả hai tay nắm tay, vai kề vai vào tù bóc lịch à? Nghe lời ngươi chỉ có nước tự đẩy mình vào chỗ chết_Day day thái dương, Hạ Kì Như dám chê bai trong khi nó hoàn toàn ko nghĩ được kế gì tuyệt đình hơn thế, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Ghen tị với ai thì cứ việc nhưng đừng có ghen tị với tri kỉ ngày đêm sớm tối tám với nhau như tôi chứ. Đồ ích kỉ
-Biết thế lúc trước ta cho bọn chúng một liều thuốc xổ cho chúng chạy maraton với Tào Tháo, khỏi phải đấu đá gì mệt mà cũng rinh được cúp vàng chói lóa vinh quy bái tổ_Vừa hối hận, tôi vừa đưa tay đập con ruối to gan dám định cư trên má một cái giáng trời, tiếc là nó vẫn nhởn nhơ bay lượn còn tôi phải ôm cái má với dấu vân tay đủ năm ngón của mình làm giấy chứng minh thư.
-Các bạn, cuộc đấu của chúng ta giờ đang rất quyết liệt, sau một hồi lênh đênh bầu bạn với con vịt nhựa của mình, vua ném bóng bách phát bách trúng Đỗ Tuấn Kiệt của ban C đã chịu giở thủ đoạn, ko chơi đẹp mà tạo dáng quẳng móc về phía cái đuôi đang phe phẩy phía trước của vịt bạn, nhờ đó ko cần phải nhọc công đạp cũng có người kéo lết đi, quả thâm hiểm_Tay MC lại bình luận, nói nãy giờ mà ko biết mệt_Nguy hiểm, các bạn, chúng ta lại có cơ hội được chiêm ngưỡng một màn bắn pháo đồ chơi tuyệt đẹp do tảng băng nổi Lăng Tử Thần sản xuất, khiến ban B, ko thể tiến cũng chẳng thể lùi. Xem ra họ ko hiền như đúng bản chất thường ngày
-Tay MC đó thù mình hay sao mà nói hàm ý gớm vậy?_Tôi khó hiểu thắc mắc, nãy giờ toàn thấy lão già cầm micro đá đều hoài
-Tất nhiên, tại năm trước anh mình lỡ làm đổ thuốc trừ sâu lên đầu ổng trong giờ thực hành hóa, khiến mái tóc đen mơn mởn mà ông ta bỏ tiền ra nhuộm sau một hôm khăn gói ra đi, giờ có bón thuốc mọc tóc một sợi cũng ko ló lên nên thù là phải
-Thôi ko nói nữa, dù quân ta đã phản công nhưng vẫn ko chiếm được thế ưu trong khi quân địch càng ngày càng rút ngắn khoảng cách với rổ bóng, phải hành động thôi_Nhác thấy một con vịt màu cam đang lăn lộn giữa hồ để lại sau 7 con vịt khác, tôi lo lắng. Thua thế này chả phục tí nào
-Xem ra phải chơi kế hoạch B_Kì Như vuốt chiếc cằm nhẵn râu của mình nhìn tôi thâm hiểm, dù ko nhắc đến tên tôi trong cái kế hoạch đến giờ tôi mới biết sự tồn tại của nó thì cảm giác rùng mình hòa lẫn với lo sợ thành hỗn hợp đa chủng tộc lại ám lên rõ ràng
-Kế hoạch thế nào?_Tôi tò mò, chỉ cần bản thân mình ko dính vào là được còn lại ủng hộ tất
-Cầm tiền cho ta, quản lí ngân khố nhờ giữ hộ, ngươi thử làm mật hoặc nhân lúc trời ko biết đất ko hay mà thò tay lấy 1 đồng thử coi, ngân khố đại nhân đảm bảo lột da ngươi nấu cháo_Kì Như đưa cho tôi cái bọc căng tròn, nghiến răng đe dọa như tôi là kẻ cắp ko bằng_Giờ ta phải thực hiện kế hoạch B
-Được rồi, làm đi_Tôi sung sướng, vừa được cầm tiền, ngửi cái hương thơm thiên đường này, lại vừa đứng xem thi đấu mà ko cần đụng tay đụng chân, nhỏ này đúng là biết thương bạn bè ghê á.
-Ban C cố lên, đập tan cái lũ vịt ko ra vịt người ko ra người đó đi, fighting, fighting_Hít một hơi thật sâu Hạ Kì như hét lớn vào cái loa chôm được của ông bác bảo vệ, khởi gợi hàng trăm fan cuồng hò hét theo. Ra đó là kế hoạch B của nó đấy. Thất vọng
Lặng người nhìn các thành viên của club mình thi đấu, tôi tạm thở dài. Có người bảo tôi tin tưởng giờ lại thất hứa, có người bảo tôi cầu nguyện nhưng cầu nguyện để làm gì khi chúa vốn ko hề che chở. Lăng Tử Thần, cái dây cậu đưa tôi là đồ dỏm. Huh
-Á!_Đương lúc tôi đang gặm nhấm sự thất bại thì một kẻ nào đó dám to gan tiếp cận tôi, nhân lúc tôi ko để ý soi lại sắc đẹp trước khi quay mặt nói chuyện với người lạ cho đỡ buồn thì bọc tiền trong tay tôi đã bị giựt mạnh mà ko them bảo trước "ta lấy nhé" để tôi còn chuẩn bị tư thế chiến đấu
Sựng người nhớ lại câu cảnh báo của Kì Như và bộ mặt hơn quỷ sứ khi đòi 7 triệu tôi cố giấu của ngân khố đại nhân, tôi vô thức rùng mình, chỉ biết gồng chân lên chạy đòi theo tên cướp đang lẩn vào đám đông như bò tót nhìn thấy vải đỏ. Ko thể để mình chết oan được
-Đứng lại tên kia_Tôi hét, mắt hằn những vệt đỏ
-Ngu gì đứng lại_Hắn quay đầu đáp trả, đã chạy thể kia rồi còn dư hơi đôi co với tôi cơ đấy, xem ra ko phải loại cướp giật tầm thường
-Được lắm, ngươi mà đứng lại, bà thề sẽ luộc sống ngươi
-Thì có đứng lại đâu
-Tin khẩn cấp gửi tới các thành viên ban C thân yêu, vừa qua đã có một tên cướp lạ mặt lảng vảng xung quanh quản lí Hàn Tử Di của chúng ta, nhân lúc người ko để ý đã ra tay cướp đi số tiền có mệnh giá hơn 20 triệu và theo suy luận cực lo gic của Hạ Kì Như tôi, hắn đang chạy về phía cột treo rổ. Xin nhắc lại, dẹp hết mọi cản trở trên đường tiến dù có phải luộc da xẻo thịt kẻ đó, nhất định ko thể để tên cướp lọt lưới pháp luật mà ko mất đi miếng thịt nào. Tiền quan trong hơn, nhanh lên_Ko thèm gọi cảnh sát mà đứng nhìn tôi thi chạy với tên cướp giật, Hạ Kì Như bình thản thông báo với các thành viên, bắt họ bỏ dơ cuộc thi chặn đầu tên cướp. Đã thế, còn quay cả cái mặt thảm bại cùng mái tóc tổ quả lên cái màn hình ti vi cỡ bự làm vật chứng nữa chứ. Điên thì điên thật nhưng ko thể vì thế mà bỏ cuộc, phải bắt cái tên vô sỉ đó chịu tội thay tôi trước ngân khố đại nhân.
***
Một chằng đường mệt mỏi đã trôi qua, tôi phanh lại ngay lập tức khi thấy tên trộm đang đu người như xiếc trên cái cột để rổ bóng cao chót vót, miệng há hốc trước sự dại dột ko thể tả của hắn. Đường thanh thang mênh mông ko chạy lại tự dẫn xác phơi nắng trên đó, như thế thì dù tôi ko leo lên kéo hắn xuống, hắn cũng ko có cơ hội chạy thoát khỏi móng vuốt đang bủa vây của tôi. Thật tội nghiệp khi hành nghề này mà ko có chút thông minh nào hết. 
-Nhóc, cho nhóc 1 cơ hội cuối cùng, xuống đây chị em ta uống trà hàn huyên nhá_Tôi khinh bỉ nhìn tên cướp đang co ro phía trên, miệng nhỏ nhẹ nói ngon nói ngọt như rót mật
-..._Lắc đầu nguầy nguậy, tên cướp gan lì muốn ở đấy ngóng gió trời, chết cũng ko chịu xuống
-Cơ hội cuối_Tôi cố gắng dụ dỗ, ko buồn để ý đội mình đang xô đẩy, đàn áp, giở hết mọi thủ đoạn mình có như lấy thanh chèo chống xuống nước đẩy vịt đi, bắn súng nước đen ngòm vào mắt, mặt, mũi của đội bạn, ra sức đuội kịp con vịt cam phía trước
-..._Vẫn lắc đầu, tên cướp thực sự thách thức lòng kiên nhân của tôi
"Đừng hối hận nhé cưng" Nghĩ thầm trong bụng, tôi đảo mắt tìm kiếm, nhòm xem có cục đá hay vật gì có thể ném được ở đâu đây ko thì bắt gặp chiếc máy bay nhựa của một thằng nhóc 3 tuổi. Tiếp cận đối tượng xong xuôi, tôi ngỏ ý mượn tạm đồ chơi của nó nhưng lại ko được nên đành phải lấy cái gì đó trao đổi, định bụng đem sợi dây của Lăng Tử Thân ra cược, song nghĩ lại thấy ko được nên thôi, hi sinh đôi dép của mình cho nhanh gọn
Vặn tay khởi động các khớp, tôi ti hí mắt nhắm đến tên cướp, lấy tư thế đẹp nhất ném một phát lên thẳng trời xanh ko trở lại. Tiếc đứt ruột, tôi đành liều hi sinh chiếc thứ hai, rút kinh nghiệm lần này hạ thấp góc một chút, khi đã sẵn sàng thì...
-Tử Di!! Tránh ra!_Những giọng nói quen thuộc, những khuôn mắt nhìn đến chán của các thành viên trong club, từ lúc nào đâm thẳng vào màng nhĩ và lọt vào "mắt xanh" của tôi. Theo sau đó là hàng loạt trái bóng cam mới tinh cùng một hướng về phía tôi mà phóng đến...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui