Tương truyền, ở một khu rừng nọ có một nàng công chúa xinh đẹp mĩ miều, nhan sắc đứng nhì thì chẳng ai dám tranh đứng nhất. Một hôm, khi đang dạo chơi cạnh bờ hồ, nàng đã bị 16 chàng phù thủy cưỡi 16 cây chổi cùn từ hai phương Bắc, Nam ếm bùa chú, khiến cả thân thể nhẹ tựa ko khí từ từ ngã xuống đất, tứ chi chọc lên trời xanh vô tận, mắt nhắm nhiềm rồi chìm vào giấc ngủ triền miên ko ăn ko uống cũng chẳng có chất cặn bã hay dư thừa để thải ra. Ngày qua ngày, những tưởng nàng công chúa ko thể tỉnh lại được nữa, thần dân dần mất hết hi vọng chỉ biết đem cuống xẻng đào hố chôn nàng thì từ một miền xa xăm, có một chàng hoàng tử thuộc họ Gà, tên là Trống với thân hình vàng rượi khỏa thân chỉ chừa có nhúm lông ở đuôi du hành đến đây. Đem hương thơm khi bị luộc chính nhừ từ trên xuống dưới tập kích vào hai lỗ mũi của nàng, phong tỏa toàn bộ tiềm thức đang ngái ngủ, kéo nàng từ tình trạng sống thực vật trở lại bình thường như ngày nào. Đó là những gì tôi mơ thấy khi đang no giấc nồng và vui biết bao, khi cái mùi thơm có khả năng là khuynh đảo toàn bộ ruột non ruột già của tôi lại thật chân thực và sinh động, đến nỗi nước dãi ở hai khóe miệng cũng ko kìm lòng được mà vô thức phóng ra ngoài hít thở ko khí trong lành.
"Mùi gì đây nhỉ? Mình đoán ko lầm thì đây là mùi thịt gà" Hít hít, cố lượm lắt vào mũi những mùi hương thơm thi thoảng lướt qua, cơn đói trong tôi lại theo tiếng ọt ọt của bụng, gõ mõ liên hồi như hội
-Thịt gà thơm thật!_Mắt vẫn nhắm nhiềm cười 1 cái hạnh phúc như khi biết mình được vào lớp chọn ban C của P&P, tôi tấm tắt khen ngợi, hình ảnh một con gà da vàng đầy mỡ với cặp đùi bự chảng những thịt là thịt cứ lượn qua lượn lại trong đầu ko ngớt làm tôi động lòng trắc ẩn, nhìn nó với ánh mắt thèm thuồng muốn cắn một miếng. Giá như ko phải là mơ thì hay biết mấy.
-Thơm thế thì dậy mà ăn đi chứ_Nhẹ nhàng như từng giọt lipovitan ngọt ngào chuốc say người, một âm thanh e lệ len lỏi lọt vào vành tai ko to mấy, lén lút xâm nhậm trái phép qua cửa khẩu của màng nhĩ, trượt một mạch đến tóe lửa sau mông vì ma sát quá lớn rồi dũng mãnh xông thẳng vào giấc mơ của tôi, như một nhát dao phang đứt mạch suy nghĩ, khơi gợi tiềm thức đang ngái ngủ trong tôi
-Ăn được à?_Tôi nhỏ nhẹ đáp trả, sợ rằng lời nói vừa nãy chỉ là một yếu tố làm cảnh trong mơ
-Hết đừng khóc đó nha!_Cái giọng đậm chất phũ phàng như của Hạ Kì Như lại vang lên mồn một, chạm vào nỗi đau vẫn chưa lành sẹo
-Hết?_"Hết? Mình lấy gì mà ăn"_Hơ..._Mở mắt bừng tỉnh, tôi nhìn trân trân vào cái mặt to tướng cùng nụ cười cực đểu giả y chang bọn buôn người bán thịt của Kì Như bên cạnh một cái đùi gà rệu mỡ béo bở, hấp dẫn như những cặp chân của các cô nàng chân dài Holywook vậy.
-Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi_Lơ đi nhân vật chính là tôi, nhân vật phụ bét Hạ Kì Như quay mắt sang nhìn những người còn lại, thông báo cái tin rõ ràng như ban ngày, tiện thể ngốn luôn cái đùi gà đáng nhẽ phải nằm trong bụng tôi mới đúng.
-Lẹ thế_Ko xấu hổ, ko ngượng ngập, tôi đưa một tay chặn miệng Kì Như, quyết ko để món ăn vật chất của mình rơi vào bụng nó trong khi tôi chưa có miếng nào. Còn tay kia ra sức "cứu rỗi" người bạn tri ân khỏi tay giặc, mặt nhăn lên như *** khỉ. Đừng có mà trách tôi, chỉ tại nó dại dột dám ngốn ngay khi tôi đang sống sờ sờ đây_Sao ngươi dám làm thế trước mặt ta hả?
-Được rồi! Phần của em còn nhiều lắm, yên tâm đi_Ngồi ngay bên cạnh, Hạ Kì Thiên bất đắc dĩ gỡ tôi ra khỏi em gái anh ta như gỡ con đỉa hút máu người vậy rồi di chuyển tôi sang mạn trái, tự nguyện làm ranh giới phân cách tôi và Kì Như, ko để hai bên tiếp tục gây chiến
-Đồ tham ăn_Ỷ mình có người bảo vệ, Kì Như le lưỡi trêu tôi, may cho nó dép tôi đi chầu Diêm Vương rồi chứ nếu ko đảm bảo nó sẽ lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân cho koi
-Mà khoan, sao mọi người ở đây hết thế, ko đấu sao?_Rời mắt khỏi Kì Như, giờ tôi mới chịu để ý đến những người nãy giờ làm cảnh trang trí còn lại, đông đủ, ko thiếu một ai và nơi chúng tôi đang ngồi ko phải rìa Water World mà là bên trong của một cửa hàng rất lớn với những phụ kiện trang trí theo kiểu thịnh hành của Châu Âu, nếu tôi nhớ ko lầm, nơi đây chỉ là nơi tụ họp của phần lớn các học sinh trong P&P sau những buổi học-Mini Royal trực thuộc P&P
-Thắng rồi thì đấu làm gì nữa_Vũ Việt Văn nói bâng quơ, ko quên nháy mắt với mấy cô nàng bàn bên cạnh. Chẳng nhẽ nhan sắc của tôi ko đủ để làm đối thủ của mấy người mắt xanh mỏ đỏ bên kia ư? Ko đúng, phải nói là anh ta ko đủ trình độ để tôi để mắt nên đành chấp nhận tiếp cận với mấy hạng nhỏ hơn tôi. Quả rất biết lựa thời thế mà tiến mà lùi
-Ko phải thua sao?_Tôi hồ nghi về tính chân thực của câu nói vừa rồi khi những thước phim quay lại cảnh các chiến hữu của mình lăn lộn giữa sông với những con vịt 7 sắc cầu vòng, bị quân địch chơi cho vài vố đau thế mà thẳng thì đúng là chuyện lạ việt Nam. Chắc thua rồi, xấu hổ nên nói thể để tự an ủi bản thân đây mà, cũng may tôi đã suy sụp trước rồi. Tội nghiệp bọn trẻ, chúng còn quá non nớt để hiểu được bài học qua cuộc đâu hôm nay.
-Thua? Đừng nói cái từ ko có chỗ đứng trong từ điển của bọn này_Khoác vai tôi như những chiến hữu lăn lộn lâu ngày trên thương trường giờ mới gặp lại, Hạ Kì Thiên đắc ý nở nụ cười mà anh ta cho là đẹp với tôi, tự tin thì ít mà tự kiêu cả rổ
-Vậy thắng sao?_Đề phòng nhìn khuôn mặt bảnh trai của Hạ Kì Thiên lấm lem vì thức ăn, tôi từ từ gỡ tay hắn ra khỏi vai mình, cẩn trọng liếc nhìn mọi người xung quanh. Người trong cuộc thì còn biết anh ta đùa tôi còn với người ngoài cuộc, nguy cơ hiểu nhầm tôi có ý đồ bất chính, quyến rũ "người lương thiện" như anh ta rất cao và rồi Hàn Tử Di tôi, sau hôm nay sẽ có 1 đống người tự nguyện làm antifan, ngày ngày gọi điện đến "hỏi thăm sức khỏe". Thật dễ để làm người nổi tiếng.
-Tất nhiên rồi! Em nghĩ bọn này là ai chứ, thua là chuyện ko thể_Lâm Chấn vừa gắp thịt cá băm thành viên bỏ vào cái miệng chừng ngang miệng hà mã của mình vừa thêm thắt vào. Cách ăn của anh ta gây áp lực với những người ăn ít như tôi thật đấy, chưa đụng đũa đã thấy cái đĩa láng bóng thế kia thì tâm trí ăn cũng mất hết còn đâu nữa. Sau này nhất định phải rút kinh nghiệm đánh lẻ mới được
-Sao mà thắng hay vậy?_Tôi lẩm bẩm, trước khi gieo mình thì thầm với đất mẹ hiền hòa, rõ ràng đội hình bọn họ tệ lắm mà, từ chủ động thành bị động, nhao nhác hơn tàn quân bị đánh tả tơi, chưa kể Hạ Kì Thiên và Liều Giai Tuyền sau vụ "tự sát" ko thành còn liên tiếp chơi thêm vài vụ nữa để thỏa mãn cơn nóng. Đừng nói bọn họ đã lén lút chơi bẩn: 1 là mua chuộc một tên nào đó nằm vùng ở quân địch, đến lúc quân mình ko thể cứu được nữa thì nháy mắt đưa tình cho hắn làm nội bộ chúng tự sinh tự diệt; 2 là dùng mĩ nam kế cùng bêđê kế dụ dỗ quân địch và đám fan cuồng hám trai, khiến đầu óc chúng từ thông minh thành si dại, mê mệt đến chảnh mảng ko còn ý chí tiến thủ, đến lúc đó mới cướp thời cơ xông pha lên trước. Có thể lắm, với bọn người ko biết đánh vần 2 từ ngượng ngùng thì quả là dễ như ăn bánh đòn. Mặt mũi bên ngoài lương thiện như cô tiên nhưng bên trong lại độc ác tàn nhẫn hơn cả tôi. Phải đề phòng mới được
-Thì nhờ tài dùng thủ đoạn cao thâm của ta và diễn xuất xuất thân của ngươi chứ đâu_Kì Như nhìn tôi nheo mắt, cái mắt gian gian khiếp
-Ko hiểu_Tôi thật tâm trả lời, đè cái đầu to tướng của Hạ Kì Thiên sang một bên để nhìn con bạn thân cho rõ, trước khi bị nó lừa tình
-Thế này nhé, sau một đêm trằn trọc suy nghĩ lo lắng cho an nguy của club đến nỗi nửa đêm vỗ gối, nước mắt đầm đìa hòa lẫn cùng mồ hôi. Cuối cùng, Hạ Kì Như ta cũng đã nghĩ ra được một giải pháp cực hữu hiệu mà giờ đã đem đến chiến thắng tuyệt đối cho club
-Là gì?
-Dựa theo bản chất của bọn này, trong số những người ở đây, phần lớn đều hám tiền mắc dù ko thiếu_Đỗ Tuấn Kiệt cầm laptop phe phẩy trước mặt Vũ Việt Văn, tiện mồm chêm vào
-Đúng, người ta nói càng giàu càng tít mà nên cái đó quá rõ ràng rồi. Còn lại một số người ko rơi vào cái này thì dẫm phải cái kia
-Cái kia là cái gì?_Ko phải tôi ko thông minh đủ để hiểu lời Kì Như đâu nhé, chỉ tại mới tỉnh dậy nên chưa tiếp thu kịp thôi, chứ trên mấy phương diện này, tôi là cao thủ ko ai sánh nổi
-Thì tất nhiên là người khác giới rồi, trừ phi có người ở giới tính thứ 3, còn lại hữu hiệu_Nốc nữa cốc nước ngọt để tiếp thêm clo, Hạ Kì Như tiếp tục giải thích
-Ngươi lấy ta làm mồi nhử?_Dần mường tượng được cái kế hoạch hiểm ác của Kì Như, tôi thực sự bất ngờ khi nó lại thuê tôi diễn mà ko trả tiền catxe đấy, giỏi. Mà ngẫm lại cũng phải, trên đời này làm gì kiếm ra người nhan sắc vô hạn như tôi để nhử mồi chứ, con bạn này mắt tinh đấy.
-Tất nhiên, mấy chàng này đang ở tuổi dậy thì, dù trước mặt mình cô nàng bị nạn có xấu thậm tệ cỡ nào cũng đâm đầu vào mà cứu, cho nên, ngươi thích hợp hơn cả_Búng tay cái tách, Kì Như tự tin vuốt mái tóc ngắn cũn của nó ra sau, may mà nó mới gội đầu đấy chứ nếu ko đảm bảo cả Mini Yoral từ trên xuống dưới đều bị nghẹt thở tạm biệt trần thế
-Ngươi đã tính trước việc ta bị nện bởi mấy quả bóng kinh khủng đó luôn hả?_Nhớ lại việc mình bị 8 quả bóng ko hẹn bay tới nện ta tơi, tôi uất đến nghẹn, ko ngờ nó lại xem tôi ko khác gì bao tải cho lũ người kia đấm
-Chuyện đó_Hạ Kì Như ra vẻ áy náy_Ta đâu ngờ bọn họ lại ném trúng ngươi chứ. Trước giờ, ngoài ném bóng vào rổ thì perfect ra còn lại họ đều dở ẹc hết á. Với dự tính của ta, họ sẽ nhằm vào tên cướp mà ném nhưng đích trúng phải là cái rổ bóng cơ, ai ngờ trong 8 quả lại có một quả chuẩn ko cần chỉnh, phi thẳng tới ngươi. Xin lỗi nhá, lỗi kĩ thuật đó mà.
Xem nó kìa, nhận quách nó có chủ ý muốn nện tôi trả thù chung đi cho rồi, bày đặt xảo biện. May mà thân thể tôi tốt, nên giờ vẫn còn sức ngồi đây ăn uống, chứ đổi lại là nó thử xem, đảm bảo giờ này đống đô ở bệnh viên tâm thần cho coi.
-Vậy con tên cướp to gan dám đối chọi với ta là ai?_Đây là điểm nghi vấn nhất vì hầu như các thành viên trong club đều bận, mà dù có thuê người thì chưa chắc ngân khố đại ca đã chấp nhận.
-Đúng đó, ai vậy?_Hàn Gia Minh chăm chú nghe nãy giờ lên tiếng hỏi, trời ạ, hồi trước, khi tôi kể chuyện tôi đã tự tay vào bếp nấu cháo cho nó ăn như thế nào khi nó bị ốm hòng nhận được lời cảm ơn cùng chút đường sữa họ thăm nó, nó ko những ko nghe còn bỏ đi chơi vậy mà giờ khi Kì Như kể chuyện nó lại chú ý như thể trẻ con nhìn thấy đồ chơi mình thích vậy. Ông trời đúng là quá thiên vị, âu cũng là cái phận hồng nhan
-Đó là..._Làm ra vẻ thần bí, Kì Như liếc nhìn mấy khuôn mặt đang hồi hộp chờ đợi rồi cười khẩy một cái, vất tóc thêm một lần nữa. Thú thật, may cho nó lúc đó tôi ko tìm thấy kéo chứ nếu ko mái tóc đó đã lìa đời rồi_Thầy huấn luyện viên kiêm người bảo hộ của club chúng ta
-Hả?_Ngay khi Hạ Kì Như vừa khai thân phận thật của tên đồng bọn, mấy chục con mắt từ nhiều ngả của các thành viên đều ko hẹn mà đổ dồn về phía nó, kèm theo sự kinh hoàng đến tốt độ. Tôi ko biết trong lòng các chiến hữu giờ đang nghĩ gì nhưng tôi có thể đoán được rằng đó là nỗi lo lắng đến điên cuồng qua những phản ứng thái quá. Như bọc tiền mà Lương Tuấn Vĩnh coi hơn sinh mạng mình bị chủ nhân sơ ý làm rớt xuống đất ko thương tiếc, chiếc laptop của Đỗ Tuấn Kiệt cùng vì luyến tiếc người bạn đó nên theo sau hai ta cũng rớt, trong khi đó, Hạ Kì Thiên lại tận tình phun chỗ bia vừa uống như cá voi phun nước về phía cái mặt ngây ngô của Lâm Chấn khiến anh ta bần thần vọt lẹ vào Washington City kèm theo đó là tiếng kếu í ơi của Gia Minh vì cái tội cắn phải lưỡi, còn với riêng Lăng Tử Thần, hắn đang ngủ ở chiếc ghế bành dài cô độc như một ốc đảo nên tạm thời tôi chưa đoán ra. Nếu hỏi đến tôi, tôi chỉ kinh hoàng vì nhớ lại tiểu sử gia nhập club của ông ta thôi. Theo giới giang hồ P&P đồn đại, ông thầy đó là người cực kì thích sôcôla, vì thế khi club được thành lập với hầu hết các trai đẹp của ban C, ông ta đã xin bỏ việc dạy môn toán sang làm huấn luyện viên kiêm người bảo hộ của club với mục đích ko mấy trong sáng-thanh lí chỗ sôcôla mỗi ngày các thành viên nhận được. Và giờ, sau quãng thời gian dài thực tập ở xứ sở kim chi, ổng đã quay lại và tôi là người đầu tiên được vinh dự chạy maraton và cũng là kẻ dám cả gan ném dép vào người ông ta, coi bộ tôi sắp tiêu rồi
Ngạc nhiên rồi cũng qua đi, các chiến hữu của tôi như có tên lửa phản lực gắn sau lưng, tích cực thu giấu toàn bộ chiến lợi phẩm ngày hôm nay: "Đại ca Hạ Kì Thiên nhanh tay gọi đến một số lạ, ra sức nhờ cậy người đó đống tài khoản club lại còn Lương Tuấn Vĩnh thì cao chạy xa bay cùng với bọc tiền nặng trịch, phóng lên chiếc xe đen bóng chạy tới ngân hàng gửi tiếp kiệm. Ông thầy này quả đúng tai họa, từ giờ chắc tôi bận rộn nhiều đây.
Đứng dậy rời khỏi chỗ, tôi cho phép mình cáo từ vào Washington City một chút, rửa tay thật kĩ trước khi chén đĩa thịt dành riêng ình, đó là cách tốt nhất phòng chóng việc diện kiến với Tào Tháo bất ngờ.:KSV@08:
Mưa! Từng giọt mưa bụi nhẹ rơi, vỡ oà trên lòng bàn tay trắng nõn nà của tôi rồi trượt nhẹ và rơi xuống mặt đất ẩm ướt bị bỏ lại phía sau. Hôm nay, thời tiết âm u lạ thường cùng làn mưa phùn lạnh, như để nhắc nhở cho những con người nơi thành thị xa hoa này, một mùa nữa lại đến, để họ ko lãng quên chúng một cách vô tình nữa. Cũng chính vì cái lẽ nhiệt độ thay đổi đột ngột, khiến tôi phải cuộn tròn trong tấm chăn mỏng ủ ấm cơ thể cùng những con cún dễ thương thay vì vùng người dậy để tắm cho đỡ nóng những lúc nắng đổ lửa. Ai cũng thế cả thôi, ngay cả oan gia họ Lăng cũng phải ngủ nướng đến khét huống chi Hàn Tử Di coi giấc ngủ như sinh mạng tôi đây. Cũng may, dù ngủ bù giờ nhưng vẫn bắt xe kịp, khỏi lo ôn lại chuyện cũ với ông thầy giám thị. Lắc đầu bẻ qua bẻ lại cho đỡ mỏi, tôi khoái chí nghe tiếng rắc rắc khí thế của đống xương ẩn dưới lớp da ở cổ rồi liếc nhìn Lăng Tử Thần phong phanh trong chiếc áo sơ mi tay ngắn vừa nhắm mắt vừa nghe nhạc. Công nhận tên này khoẻ cực, gió bên ngoài ác liệt sẵn sàng tóc váy mấy cô nàng điệu đà thế kia mà hắn vẫn hiên ngang như thể mấy ngọn gió lạnh tê xương đó chỉ đáng hạng xỉa răng cho hắn thôi vậy. Xem ra phải thu nạp hắn làm đệ tử thì sư phụ như tôi mới có ngày nở mặt nở mũi
Xịt! Xe buýt từ từ dừng lại sau khi đã bỏ qua mấy trạm kế, tôi uể oải len thân hình nhỏ nhắn khối người mơ ước qua dòng người lên xuống trên xe. Nếu tôi ko có khả năng phản ứng nhanh nhạy thì giờ đây đã bị biến thành thảm chà chân cho dòng người ko nể nang trẻ vị thành niên này rồi. Khổ ải lắm, cuối cùng tôi cũng thảnh thơi hít thở bầu ko khí váng hơi mưa ở bên ngoài, lòng cảm tạ trời đất vì mưa ko quá to đến nỗi làm ướt nhèm bộ đồng phục sực nức mùi fo tôi mới dày công giặt sạch và liều mạng thức trắng đêm ủi cho khô ngày hôm qua.
-Chờ tôi với!_Nhác thấy khuôn người cao lều nghều hơn tôi 1 cái đầu của Lăng Tử Thần đã cách xa mình vài chục mét, tôi chạy rút ngắn khoảng cách, 1 là tôi đến trước hắn, 2 là đến cùng lúc chứ quyết ko để hắn chạm cổng trường trước tôi.
-Chậm hơn rùa_Thấy tôi hổn hển chạy bên, Lăng Tử Thần mới để ý đến sự có mặt của tôi, lạnh lùng chà ớt lên trái tim người khác.
-Tất nhiên rồi, tôi phận gái liễu yếu đào tơ, từ khi sinh ra sức khoẻ đã ko được tốt như bí thư Lăng đây, sao có thể so sánh được với người có cặp giò kinh khủng như cậu chứ._Ko chịu thua, tôi mỉa mai nhưng trong lòng ko ngừng chảy máu tiếc thay cho cái nòi nhà mình, cả nhà tôi ai cũng thấp trừ cái thằng em đáng đánh *** đó là cao chót vọt, thật ko công bằng. Ông trời là đàn ông nên mới thiên vị bọn con trai, cho con gái ra rìa đấy mà, nhất định sau này tôi phải đâm đơn ra toà kiện cho ông ta phá sản luôn mới được
-..._Hình như miệng lưỡi của Gia Cát Lượng phiên bản nữ tôi quá chuẩn xác khiến Lăng Tử Thân ko ngụy biện gì được nữa, phải cúi đầu chữa ngượng sải bước đi tiếp, ko ngờ người như Lăng Tử Thần cũng biết thẹn cơ đây, phát hiện mới.
-Này, bộ cậu ko thấy lạnh hả?_Im lặng được một chút, cơ miệng tôi lại ngứa ngáy, ko nói thì ko chịu nổi, mà cũng tại Lăng Tử Thần hết, bày chuyện ra cho tôi nói làm chi, ko thể trách ai được
-..._Cái tên này khinh người ghê, ko thèm trả lời tôi mà cứ đi tiếp, như thể câu hỏi của tôi ko đáng để hắn trả lời ấy
-Này, áo khoác trường của cậu đâu rồi hả? Trời gió to mà muốn giả bộ anh hùng nữa à, khùng quá_Tôi tiếp tục lải nhải y lúc mẹ tôi nhải lải về chuyện ngủ giậy muộn vậy. Sau này tôi mà lập gia đình, chắc sẽ đạt giải bà nội trở đảm đang mất.
-..._Dừng lại đột ngột, Lăng Tử Thần như con rôbốt chết máy, quay lại nhìn tôi, ánh mắt vô cảm chắc thể mách nhỏ cho tôi điều gì trong đầu hắn cả, chỉ còn cách chưởng sao đỡ vậy_Trả đây
-Trả gì?_Hồ nghi nhìn lòng bàn tay oan gia họ Lăng chìa ra về phía mình, tôi cẩn trọng lùi lại sau một bước, ko thể hiểu nổi tôi nợ gì của hắn mà hắn cứ đòi hoài, đừng nói là vì đôi bittít đó nhé, tôi cho lũ cún con mài răng hết rồi còn đâu
-Lần trước cậu mượn áo khoác tôi ko trả, muốn quỵt à?_Thản nhiên kê sổ nợ, Lăng Tử Thần chiếu tượng tôi ko chớp khiến gió lạnh mà mồ hôi nơi sống lưng vẫn cứ chảy
-Gì? Mượn hồi nào, đừng vừa ăn cướp vừa la làng nhé_Tôi trả treo, gân trán gân cổ hằn lên xanh lè, nói thật, tôi chẳng nhớ mình mượn hắn hồi nào huống chi nghĩ tới cái chuyện vô đạo đức đó chứ
-Cậu có dám thề cậu ko mượn tôi thứ gì ko?
-Tất nhiên, Hàn Tử Di tôi xin thề với trời đất tôi..._"Ế, hình như..." Toan giõng dạc thề, tôi chợt nhớ đến cái ngày tôi được phong hiệu "Cuồng trai" lừng lẫy giang hồ mà thiếu điều muốn đâm đầu vào xe tự tử, quả thật tôi có lấy áo hắn, nhưng vất đâu tôi cũng chẳng nhớ nữa, có khi thằng Gia Minh "mượn tạm" rồi cũng nên
-Sao? Nhớ ra rồi hả?_Thấy khuôn mặt như ngộ ra điều gì của tôi, Lăng Tử Thần cười nửa miệng, tay chìa ra ko biết mỏi_Nhớ rồi thì đưa đây
-Chậc, tôi để ở nhà rồi, chưa giặt nữa_Thành thật khai báo để nhận được khoan hồng, đó là cách thông minh nhất khi bạn lọt vào tay luật pháp, giờ cũng nên áp dụng
-Vậy áo cậu để làm gì?
-Ê, ko cho tôi mặc à?_Lùi ra sau thêm 2 bước, tôi giữ chặt chiếc áo khoác của mình, đề phòng tên trơ trẽn này lột áo như lột da rắn thì nguy, vừa bị coi là nữ nạn nhân đáng thương trong cuộc quấy rồi vừa bị lạnh giữa trời mưa lất phất gai da vịt này
-Đưa đây_Ngắn gọn, Lăng Tử Thần ko chút thương hoa tiếc ngọc, lạnh lùng nói như mắng trong khi vẫn chăm chú nhìn từng biểu hiện của tôi
-Ấy ấy, bình tĩnh_Nhẹ nhàng dụ dỗ con thú dữ đang nổi giận, tôi đánh liều chu môi kể khổ. Anh hùng khó qua ải mĩ nhân thì tên vô danh tiểu tốt như hắn còn khó hơn bội lần, trước tiên phải lấy nhu thẳng cương, khi hắn đã niệm tình cho qua thì mới thừa thắng xong lên, dùng thủ đoạn làm hắn ko còn hó hé nửa lời, như vậy sau này hắn còn biết sợ mình mà nịn, mà tránh_Dù gì mình cũng là phận gái, bạn ni là phận anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, ai lại đi chấp mấy tiểu tiết này chứ, phải ko? Hôm nay trời lạnh, cơ thể mình lại yếu, nên tạm thời bạn ni ráng nhịn, khi nào vào lớp sẽ ấm lên thôi, cùng lắm chỉ ho mấy cái là cùng
-Cậu ko đưa đừng trách tôi làm càn_Vô tình, vô tâm, vô dụng, vô phương cứu chữa. Tên Lăng Tử Thần này quả là kẻ tiểu nhân mặt dày, hắn dám để mặc mĩ nữ chịu lạnh đổi lại cái ấm ình mà ko thẹn với trời, hổ với đất. Thật sự, đây chính là nỗi ô nhục của cánh đàn ông trên qủa cầu xanh này, tiếc thay cho khuôn mặt đẹp trai đặt nhầm chỗ
-Tiểu nhân_Lẩm bẩm chưởi, tôi miễn cưỡng cởi chiếc áo khoác ấm áp của mình giao nộp cho hung thần, nước mắt lưng tròng nhìn nó ủ ấm cái thân thể quá cỡ của Lăng Tử Thần đên xuýt rách mà đau đớn, đau đến xé tâm can ruột lòng. Hix
***
Co ro đi một chặng đường khá dài sau lưng Lăng Tử Thần, tôi bất lực nhìn bước chân hắn đang dừng lại rồi nhìn cánh cổng cao lớn đã đóng lại từ bao giờ, khóc ko thành tiếng
-Chú ơi, mở của cho cháu đi!!_Gào thét như trẻ con lạc mẹ, hai tay tôi nắm chặt những thanh sắt cứng ngắc trang trí trên cánh cổng nặng những mấy tạ, tưởng nhớ lại khuôn mặt già nua nhăn nheo của ông thầy giám thị mà hối hận giá mình ko ngủ nướng thêm chút thì hay biết mấy
-...
-Chú ơi, thương cháu đi mà_Ko nghe thấy tiếng ai đáp lại, tôi kiên trì tiếp tục cầu xin, chắc mẩm ổng đang giận dai chuyện tôi bán hàng trái phép lúc trước hại ổng phải vào viện vì kiệt sức đấy mà
-....
-Thôi đi được ko, giờ này ổng đi ăn sáng rồi_Đứng chiêm ngưỡng tư thế cầu xin thảm thương của tôi, giờ Lăng Tử Thần mới chịu lên tiếng, đưa ra cái sự thật phũ phàng mà tôi đang cố phủ nhận
-Vậy giờ làm sao?_Mềm yếu, tôi nước mắt ko có mà mồ hồi giàn giụa nhìn Lăng Tử Thần, hi vọng bộ óc rỗng toét của hắn có thể đưa ra một ý kiến thông minh
-Trèo vào_Vất cái cặp nặng trịch qua bờ tường bên kia, bí thứ 10C8 cả gan đưa chân, bám víu hết mọi ngõ nghếch có thể, đưa người lọt thỏm qua bên kia trong khi tôi đang trơ người nhìn cái váy ngắn cũn của mình. Làm sao tôi có thể trèo qua đó khi lại khoác trên người cái váy vô dụng này chứ
-Lăng Tử Thần, ngươi đâu rồi!_Sợ bị phạt một mình, tôi hét lớn, mong được nghe thấy cái giọng dễ ghét của hắn hay một dấu hiệu nào đó cho thấy hắn đã bị ngã chỏng vó và ngất xỉu bên kia, như vậy tôi sẽ yên lòng được thêm phần nào
-...
-Lăng Tử Thần!
Gọi, lại gọi, cái tên hễ nhắc đến là tôi lại sôi trào cơn giận giờ đây như một bùa chú, có ma lực nào đó khiến tôi ko thể ko bật thành tiếng. Nhưng đáp lại sự "sủng ái" vô điều kiện của tôi, chủ nhân của nó lại ko hề xuất hiện, biến mất như một hồn ma đến thời tái sinh, để lại tôi trơ trọi một mình, lạnh, và tức giận