Ngây thơ vô số tội...
Vì tôi sẽ là người thắng...chờ hình phạt đi nhé, em yêu...
Vung mạnh khẩu súng nằm gỏn lọn trong tay, đưa toàn bộ thân thể xoay phắt 180 độ ra phía sau, Lăng Tử Thần ko cần quan tâm kẻ nãy giờ đang đưng sau mình là ai, mạnh bạo đặt đầu súng lên trán người đàn ông hòa mình trong bộ lê đen, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm thờ ơ đi sự hiệp diện bất ngời ko kém của khẩu...trên tay đối phương cũng đang chĩa về phía mình. Có lẽ vì chiều cao giữa 2 người khá chênh lệch nên vị trí đặt súng của họ có chút khác biệt, nhưng tỉ lệ gây tử vong lại ngang ngửa nhau. Một bên áp thẳng vào tim chàng trai, một bên dí sát sọ não người đàn ông đã ngoài 40, ánh nhìn của họ lúc này cứ như những con mãnh thú bước vào trận chiến sinh tử, ko hề nhún nhường.
-Người chân yếu tay mềm như ông cũng được Hạ Kì Thiên cho phép sử dụng loại này..._Đưa đôi mắt khinh miệt liếc nhìn khẩu súng trên tay đối phương một lượt, Lăng Tử Thần khẽ nhướn mày, dồn hết sức lực siết chặt tay súng, bóp mạnh_...xem ra anh ta rất sợ mất đi một kẻ tôi tớ trung thành như ông
-Chỉ là để tự vệ thôi, thưa ngài, cũng như trường hợp hi hữu bấy giờ_Kính cẩn gật đầu nhẹ cúi chào người trước mặt, người đàn ông với bộ lê chỉnh chu giải thích, vẻ điềm đạm thường ngày đặc trưng rõ nét, mang lại cho ông ta một sự bình tĩnh tuyệt đối để có thể gồng lên những chiếc gai nhọn hoắt chống trả đối phương, cho dù đó là ai. Bởi thế, lời lẽ thoát ra từ bộ não nhanh nhạy của ông ta lúc này vẫn thật sắc bén
-Hạ Kì Thiên quả có mắt nhìn người tài_Chép miệng khen ngợi, chàng trai họ Lăng vẫn ko rũ bỏ sự băng giá của mình
-Tôi nghĩ, có lẽ chúng ta nên dừng lại ở đây, trước khi quá muộn_Đưa ngón tay khô ráp xấu xí đẩy nhẹ gọng kính đang trễ xuống ngang mũi, người đàn ông ko ngần ngại buông lời cảnh cáo_Nếu chúng ta cùng bỏ súng xuống, cả 2 sẽ an toàn, còn ngược lại, cùng chết là điều ko tránh khỏi. Chắc ngài ko muốn từ giã cõi đời trước khi đòi lại mọi thứ thuộc về mình chứ?
-Có lí đấy_Tỏ vẻ ngẫm ngợi một lát, Lăng Tử Thần nới lỏng tay súng, ra chiều đã hoàn toàn bị thuyết phục.
-Ngài rất thông minh đấy!_Ý cười, người đàn ông mỉa mai, buông súng khỏi đối phương
-Tất nhiên, thông minh nhiều hơn ông là đằng khác_Xoay khẩu súng trên tay mình một vòng, Lăng Tử Thần ý định cũ ko từ bỏ, dời điểm đặt đến lòng ngực kẻ đối diện, dùng lực dí sát trong khi bàn tay vẫn vương máu còn lại bóp lấy khẩu súng người đàn ông, cho ông ta một động lực chủ động chĩa thẳng về chính mình_Nếu ngươi có gan, cứ thử đi, 2 ta cùng chết, đến lúc đó, người gặp rắc rối ko chỉ có gia đình của ông đâu, Hạ Kì Thiên-kẻ người đang khom lưng kính phụng-cũng ko thoát khỏi gọng kìm của Lăng gia
Thoáng chút biến sắc, người đàn ông đượm vẻ hốt hoảng. Trên thương trường, ông chỉ có độc nhất vị chủa nhân mình kính thờ là người duy nhất biến ước mơ được cống hiến tài năng và phát huy nó được thực hiện làm chiến hữu. Ở nhà, người bầu bạn làm ông có cảm giác no ấm chỉ duy người vợ yếu ớt và đứa con thơ. Từng ấy, quá đủ để ông có được một chỗ dựa tinh thần vững chãi, và dĩ nhiên, làm mất đi nó lại càng ko thể. Động vào ông, ông có thể chịu được nhưng động vào họ thì, sự yếu lòng của con người trong ông sẽ ko ngừng trỗi dậy, đó cũng chính là điểu yếu lớn nhất mà trong đời này ông ko thể nào khắc phục được. Có lẽ, con người ở trước mặt ông, đã tìm hiểu rất kĩ về đối thủ của mình trước khi bước vào trận chiến, thế nên mới có thể đem sự an toàn của hộ ra uy hiếp ông. Dù rằng họ đã được Hạ gia bảo vệ, che chở nhưng ko có gì là ko thể xảy ra, khả năng của con người trước mặt còn lớn hơn nhiều
-Ngài nghĩ thân phận của mình đã được thừa nhận rồi sao?_Lấy lại vẻ bình tĩnh, người đàn ông ko cho phép mình để lộ sơ hở để người khác nắm được thót, kiên quyết chống trả được đến đâu thì hay đến đấy
-Sắp thôi!_Cong môi cười khẩy, Lăng Tử Thần khinh bỉ nhìn con người cố chấp, phả ra một tiếng thở dài khá to_Nếu ngươi rời khỏi đây, coi như ko có chuyện chúng ta gặp nhau, còn ngược lại, sẽ ko có ai ra khỏi căn phòng này mà lành lặn được cả. Sao đây?
-Nhưng tôi ko thể trái lệnh cậu chủ_Do dự, người đàn ông lo lắng, để mất niềm tin của chủ nhân đối với mình là điều khó chịu nhất, song gan lì ở lại đây, mọi công lao ông gây dựng cùng sự nỗ lực nhẫn nhịn của chủ nhân bây lâu nay cũng sẽ tan thành mây khói và ông ko thể chấp nhận điều đó, hoàn toàn ko
-Hãy nói với anh ta "Nếu muốn giành giật mọi thứ với tôi thì vác xác đến mà lấy, ko thì đừng hòng mang đi bất kì thứ gì", ta nghĩ anh ta sẽ bỏ qua việc ngươi trái lệnh thôi_Nhắn nhủ cho kẻ giấu mặt một câu thách thức đầy ngụ ý mà chỉ có cậu và Hạ Kì Thiên mới hiểu, Lăng Tử Thần ko thèm đoái hoài gì đến vẻ ngờ vực đang ngự trên khuôn mặt già trước tuổi của con người kia mà quay lưng đi, cất súng vào vị trí cũ
-Vậy tôi xin lui_Cúi chào lần 2, người đàn ông khuất dần khỏi căn phòng nhỏ, gằn lên mặt những vết hằn của sự tức giận kèm theo lời "hứa hẹn" ko mấy tốt đẹp.
Thả người ngồi lên chiếc giường bên cạnh, Lặng Tử Thần đưa nhãn thần ngắm nhìn người con gái đang say giấc nồng trên giường bệnh, đôi lúc lại bất cười ngao ngán khi nhìn thấy cô nàng chép miệng như thể trong mơ đang ăn món gì đó rất ngon lành, vô thức đổi lên ham muốn ko rõ tên.
Hết chịu nổi, di chuyển người đến gần hơn chút nữa, Lăng Tử Thần cho phép mình vinh hạnh ngồi lên giường của cô, tự tiện đưa bàn tay lạnh băng chạm lên vết hằn đã mờ dần. Được một lúc, đôi lông mày ngang dày của chàng trai khẽ nhíu lên, khuôn mặt cùng sa sầm hẳn đi. Chả là, khi miên man "dạo chơi" dọc theo khóe miệng của người con gái, những ngón tay dài mảnh của Lăng Tử Thần vô tình chạm phải vũng nước dãi nhầy nhầy, làm bản tính ưa sạch sẽ trong người cậu trỗi dậy dữ dội, dù ko muốn rời tay khỏi làn da mát lạnh ấy nhưng vẫn phải kinh người rút lui.
Nhưng ko để cho kẻ tự ý chiêm ngưỡng dung nhan như hoa như ngọc của thiếu nữ có cơ hội tẩu thoát, cô nàng quái chiêu lúc ngủ vẫn mang bản tính thường ngày: ăn miếng trả miếng, tàn bạo lôi mạnh cánh tay đang cố "vượt ngục". Mỉm cườ mãn nguyện trong mê man làm chết trân người đang não nề kia, Hàn Tử Di khoái chí tang bồng há to khuôn miệng tưởng chừng có thể nuốt trọn nguyên cả một cái đùi gà với hàm rằng trắng đều của mình, ko do dự dùng lực kéo mạnh tay Lăng Tử Thần, đút thật nhanh vào miệng mình, hết lực nhai ngấu nghiến
Cắn răng cắn lợi nín nhịn, Lăng Tử Thần cười khổ an ủi cho phận mình, thốt lên câu than vãn rất bi ai:
-Rốt cuộc mẹ đã nuôi dạy cậu kiểu gì thế?
***
10 phút trôi qua mà cứ như chục thế kỉ, cuối cùng con quái vật bé nhỏ chìm sâu trong giấc ngủ cũng đã chịu thức tỉnh, hé đôi mắt đen sâu to tròn hết cỡ như sắp lòi cả ra nhìn người đang ngồi bên cạnh rồi lại ưu ái ghé thăm đấu răng tạp nham trên cánh tay của người đó, há hốc mồm chỉ vào "hiện vật", ngây ngốc hỏi:
-Con nào cắn cậu ác thế?
Trừng trừng nhìn kẻ trước mặt rũ bỏ mọi tội lỗi một cách phũ phàng bằng tia nhìn băng giá, Lăng Tử Thần tức tối đến uất nghẹn, muốn hét thật to mắng cho cô một trận nhưng lại ko thể, chỉ còn cách nắm chặt lòng bàn tay, tự xả hận lên thân thể đã tàn tệ của mình:
-Tôi xui xẻo nên mới bị con quái vật ham ăn ham ngủ như cậu cắn đấy, được chưa?
-Gì?_Ngạc nhiên quá đỗi, Hàn Tử Di vuốt vuốt lòng ngực chế ngự cơn giận vì mới mở mắt đã bị vu oan một cách trắng trợn, chọn lọc lời lẽ cực kì thâm thúy đối chọi lại_Này nhé! Dù cậu có tu thêm mấy vạn kiếp nữa cũng ko có phúc để Hàn Tử Di tôi há miệng ngọc cắn đâu nha, đừng có thấy mặt tôi hiền mà bắt nạt, con giun xéo mãi cũng quằn đấy
-Đấy là sự thật!_Gỏn lọn, Lăng Tử Thần hoàn toàn ko bào chữa ình, chờ đợi câu thoại tiếp theo của người kia
-Vừa thôi! Nói gì cũng phải có bằng chứng, ko có thì trách tôi_Nắm tay thành đấm, Hàn Tử Di làm mặt ngầu, đưa về phía người đối diện cảnh cáo
-Được thôi!_Như đã chực chờ sắn, Lăng Tử Thần nở nụ cười ma mãnh cực chết người ném về phía Hàn Tử Di đồng thời rời khỏi chỗ, sán lại gần cô, thì thầm_Nếu tôi có bằng chứng chứng minh cậu cắn tôi thì sao đây?
-Tôi đây trong sạch ko có gì phải sợ cả, nếu cậu có bằng chứng chứng minh, tôi sẽ tình nguyện nghe cậu sai bảo_Khẩu khí hùng hồn như sấm, Hàn Tử Di ko ngần ngại trưng bộ mặt "bất khuất" "cây ngay ko sợ chết đứng" ra khoe khoang, ko hề hay biết đối phương giăng ra một cái bẫy để cô sa vào
-Ngược lại?
-Để nghĩ đã_Xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi râu, Hàn Tử Di bắt đầu nghĩ ngợi điều kiện
-Ko cần nữa_Lại tự tiện đưa cánh tay đầy rẫy vết cắn tạp nham lên cằm người khác, Lăng Tử Thần kéo khuôn mặt nhỏ nhắn phá chút bướng bỉnh được di truyền từ mẹ về phía mình, để lộ rõ bản chất ác quỷ ranh mãnh cho con chuột nhỏ mắt bẫy chiêm ngưỡng_Vì tôi sẽ là người thắng...chờ hình phạt đi nhé, em yêu...
Từ bây giờ... chính tôi...
sẽ tự tay chỉnh đốn lại mọi thứ cho cậu...
Đừng mong có thể trốn thoát bởi lẽ,
dù chân cậu đặt đến đâu, móng vuốt của tôi cũng sẽ...
theo đến đó...
-Em yêu?_Sững người như bị bỏ bùa một chốc, Hàn Tử Di cuối cùng cũng tiêu hoá nổi 2 từ vừa mới nhắc đến đã làm cô phát ớn, khuôn mặt diễm lệ trong sáng là vậy giờ đây lại nhuốm bóng đêm đen kịt, tỏ rõ thái độ tức giận cực điểm
Dồn hết sức lực vào đôi chân đang chống trụ ình, Hàn Tử Di đứng lặng vài phút vận nội công, cả người toát ra một luồng tà khí ghê rợn đến nỗi con gà trống tội nghiệp bị nhốt trong chiếc lồng chờ ngày xử trảm ở căn bếp đồ sộ của Cawnteen P&P cũng nhận thấy được nguy hiểm, ko dám ho he tiếng nào. Đối với vật thì thế, nhưng đối với con người đang chăm chú nhìn biểu hiện của cô thì hoàn toàn ngược lại, cậu ta ko hề cảm thấy sợ hãi, chút chột dạ hay hoang mang mà chỉ nở một nụ cười thích thú, đưa ánh mắt thách thức ý cười "mời gọi" con mãnh thú trước mặt, như thể tất cả đều đã nằm trong dự tính ban đầu của chính cậu ta.
Xoay người một vòng tuyệt đẹp như vũ công ba lê hạng nhất, Hàn Tử Di đưa cái chân dài ngoằng nhờ mang gen của nhà họ Hàn, ko ngần ngại đá thẳng một cước về phía đối phương, mặc kệ cả việc mình đang mặc một chiếc váy ko mấy dài lắm.
Nhanh như chớp né đòn của đối thủ, Lăng Tử Thần nhẹ nhàng như ko, đưa bàn tay vương máu thoắt ẩn thoắt hiện túm lấy chân con mồi, báo hại cô nàng mất thế cân bằng, đem luôn thân thể lẫn linh hồn quấn lấy nhau ngã xuống chiếc giường ban nãy mình đã an toạ.
Nhưng con người vốn rất ích kỷ, đối với Hàn Tử Di-kẻ ko bao giờ để mình phải thua thiệt ai cũng vậy-ích kỉ ko kém. Trước khi để mình ngã xuống, cô nàng đã kịp tung ra chiêu thức cuối cùng, tóm lấy cổ áo đối phương rồi ko ngần ngại bám víu vào nó, cố dùng lực vớt vát hình hài đang xuôi theo quy luật tạo hoá của mình, báo hại người kia vốn đã xui xẻo lại chồng thêm đen đủi, rách cha cái áo trắng tinh sặc mùi fort chỉ trong chớp mắt, để lộ bộ ngực săn chắc 6 múi mà đến cả mẹ cậu ta cũng chưa có vinh hạnh ngước nhìn.
Ngã phịch xuống chiếc giường vô tội ko thương tiếc, Hàn Tử Di đau đớn lăn qua lăn lại y chang một con cún con, miệng ko ngừng mếu mó kêu trời than đất, vẫn chưa đủ, cô nàng còn mạnh bạo lớn tiếng trách cả người mình mới xé áo xong
-Làm ăn kiểu gì thế hả? Cậu muốn tôi ngã lăn ra đập đầu vào tường, máu trào ra miệng chết queo luôn chứ gì? Tâm địa cậu sao độc ác thế hả?
-Độc ác sao?_Cúi mặt thật thấp để cố che giấu sự thay đổi nhanh chóng của các cơ mặt, Lăng Tử Thần cất lời trầm nhưng ko ấm mà buốt giá, khí lạnh từ người toả ra ko ngớt
-Chứ sao nữa? Suýt tí là tôi đã lên bàn thờ ngắm gà nude rồi còn đâu, đùa cũng có chừng mực thôi!_Ko nhận ra nguy hiểm đang kề cạnh, Hàn Tử Di một lời đã quyết, khẩu khí trách mắng y chang ông già nhà cô, nét mặt bức bối hiện rõ
-Đùa ư?_Lại hỏi tiếp, Lăng Tử Thần vẫn giữ nguyên tư thế mà trong mắt Hàn Tử Di cho là "dáng điệu trầm mặc, tự kỉ", hai con ngươi dương như đã sắc đen hơn trước
-Hỏi nhiều thế, bộ cậu ko có não mà suy nghĩ hả?_Xoa xoa cái lưng ê ẩm, cô nàng họ Hàn tức tối khi bị hỏi mãi, khuôn mặt nhăn lại tỏ vẻ ko hài lòng
-Xem ra, cậu nên được chấn chỉnh lại..._Ngay khi dứt câu nói như thầm thì với chính mình, Lăng Tử Thần thôi ko cúi mặt nữa, đưa đôi mắt đã bị bóng đêm chiếm trọn chiếu tướng lấy con người trước mặt một cách dữ dội, từ từ nhích chân bước lại gần , thô bạo đẩy mạnh cô xuống giường lần 2, đồng thời đích thân lấy hai tay mình khoá chặt hai cổ tay đối phương, như muốn ko cho con mồi của mình có cơ hội trốn thoát
-Ế! Làm gì thế?_Bất ngờ trước hành động dễ gây hiểu nhầm của Lăng Tử Thần, Hàn Tử Di mặc dù bị chế ngự nhưng vẫn mạnh miệng lên tiếng, toàn thân nhất thời vùng vẫy kịch liệt
-Nghe cho rõ đây, Hàn Tử Di!_Ghé sát bờ môi lạnh lẽo lên vành tai con mồi, Lăng đại nhân phả hơi thở nhẹ với tông giọng thương ngày nhưng đầy rẫy sự đe doạ, cảnh cáo và hứa hẹn_Từ bây giờ... chính tôi... sẽ tự tay chỉnh đốn lại mọi thứ cho cậu...Đừng mong có thể trốn thoát bởi lẽ, dù chân cậu đặt đến đâu, móng vuốt của tôi cũng sẽ...theo đến đó...
***
Cănteen P&P-nơi tốt nhất để lấp đầy mọi căng thẳng cũng như tiếp thêm năng lượng cho cái bụng rỗng tuếch của học sinh trong trường-sau 3 tiết học chìm nghỉm trong tĩnh mịch và buồn tẻ cuối cùng cũng lấy lại được sinh khí vốn có của nó, náo nức với bao kẻ vào người ra. Trong bầu ko khí ồn ào như chợ búa ấy, ở một góc trên tầng 2, có một cô nàng đang thiểu não kể khổ, miệng liên tục xử đẹp 3, 4 chiếc hawmberger giải cơn phiền muộn.
-Đấy! Ngươi thấy có tức ko chứ!_Đập bàn cái rầm thị uy, Hàn Tử Di ra sức thể hiện cơn giận giữ như biển cả của mình, trưng ra cho cô bạn thân nhất thấu hiểu
-Tóm lại là ngươi đã thua chứ gì?_Ko mấy hưởng ứng với đề tài sốt dẻo của cô bạn, Hạ Kì Như chuyên tâm hút cạn cốc nước cam lạnh mát thứ 2, mắt đảo đi tìm kiếm món tráng miệng nào mới lạ
-Hừ, chắc chắn nhân lúc ta ngủ, hắn đã dựng cảnh để *** hại ta, ngươi nghĩ xem, người như ta sao lại có thể đi làm cái chuyện ko bằng mấy con cún ở nhà đó hả?_Vứt ngực nuốt giận, cô nàng họ Hàn ko thôi tỏ rõ sự oan ức thấu trời thủng biển của mình, cứ như thể đấng quân tử lừng lẫy giang hồ bị tiểu nhân đa mưu *** hại vậy, cơ hồ ko hề muốn bỏ qua chuyện này.
-Thôi đi, giờ ngươi đã thua rồi mà!_Chán nản chêm vài câu, Hạ Kì Như biết rõ bản chất nỗi oan của bạn mình, lấp trường vẫn giữ nguyên ở vị trí trung gian, bởi lẽ, nghiêng về cô nàng này lại càng làm cho bản tính nợ máu phải trả máu của cô càng tăng lên, đến lúc đó, chính Hạ Kì Như sẽ trở thành người duy nhất được hỏi đến nhờ giúp đỡ. Còn nghiêng về Lăng Tử Thần lại ko được, đơn giản thôi, nghiêng về hắn cũng chẳng được lợi lộc gì, nhiều khi còn mang tiếng mê trai thì mệt óc
-Ờ!_Bị xị mặt, Hàn Tử Di thờ dài, thần sắc chẳng vui tươi được là bao
-Hắn đưa ra hình phạt gì?_Gõ gõ móng tay lên mặt bàn, Hạ Kì Như chống cằm, riêng điều này cô cảm thấy tò mò nhất, người như Lăng Tử Thần, để trả thù người khác thì khối gì biện pháp độc đáo, nghe để học hỏi, mở mang kiến thức ình cũng là điều tốt, đất nước ta vốn khuyến khích điều này mà
-Ko biết!_Chu miệng thổi phù làn tóc mái đang ngang nhiên loã xoã trước mặt, Hàn Tử Di ngoan ngoãn trả lời, chờ đợi món ăn tiếp theo của mình
-Trời! Sao ko biết chứ?
-Thì hắn chứ nói, chỉ bảo là..._Nghiêm mặt thể hiện thái độ của Lăng Tử Thần lúc đó, Hàn Tử Di đứng hẳn dậy, đặt một chân lên ghế, khoanh hai tay trước ngực rồi nghiêng người ra sau, mặt vênh lên ngó trần nhà, giả giọng_"Tôi cho cô thời hạn một ngày, từ đây đến 12 giờ trưa hôm sau, trong quãng thời gian đó, hãy làm mọi thứ để gỡ gạc lại tỉ số ình, nếu ko, quá hạn, cậu sẽ ko có cơ hội hối hận nữa đâu"
-Nguyên văn đó hả?_Giật giật khoé mắt, Hạ Kì Như trầm trồ trước diễn xuất tài tình của con bạn thân, bỗng nổi lên dục vọng muốn rủ rê nó bước vào con đường diễn viên
-Ờ!_Ngồi thụp xuống ghê của mình, Hàn Tử Di ỉu xìu_Ta chưa có cách gì để gỡ đây,nghĩ cách giùm đi
-Mệt!_Rời khỏi chỗ một cách mau lẹ, Hạ Kì Như bâng khay đồ của mình tiến tới trả lại cho cănteen, tàn nhẫn để cô bạn của mình ở lại với đống suy nghĩ rối mù cùng sự khó hiểu tột độ. Ko phải cô ko muốn giúp, chỉ là nếu giúp, cô sẽ ko thể có được kịch hay để xem cho đỡ nhàm chán, với lại, sự tò mò đang lớn dần trong cô cũng là điều kiện thúc đẩy điều đó
***
-Mọi người đến đông đủ rồi chứ?_Lấy hết sức bình sinh hét lớn trong trụ sở rộng thẳng cánh cò bày của club mình, Hạ Kì Thiên nhẩm đếm khuôn mặt của từng người, sau khi đã tập hợp đủ quân số liền hét thêm một lần nữa bằng chất giọng đã khàn hẳn đi_Hôm nay chúng ta sẽ ăn mừng chiến thắng
-Ăn mừng?_Như một kẻ hành khuất đói khát chợt thấy chiếc bánh mì rơi giữa đường, Lương Tuấn Vĩnh trợn mắt hỏi lại, nhìn Hạ Kì Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống. Ăn mừng thì phải cần tiền, cần tiền thì phải moi quốc khổ, mà moi quốc khố thì phải qua ai "Đại thần giữ của" này đã
-À!_Đổ mồ hồi hột, Hạ Kì Thiên tít mắt cười nhạt_Tại thầy bảo lần trước chỉ là bồi bổ sức khoẻ sau khi thi đấu xong, thầy vẫn chưa có mặt nên giờ mới tổ chức lại, vừa đông đủ vừa lấy thêm khí thể để tiếp tục duy trì hoạt động của club
-Thế thì hay quá, hôm nay được ăn no nê, sướng!_Chẳng thèm để ý gì đến nét sa sầm thoảng qua trên gương mặt của Lương Tuấn Vĩnh, Lâm Chấn sau khi ngủ thẳng giò vươn vai phấn khởi, kích động toàn thể mọi người trong club, đương nhiên, Hàn Tử Di và Hạ Kì Như cũng ko ngoại lệ, gì chứ phần ăn uống thì khỏi lo thừa cơm thừa canh
-...
Trước sự hô hoán phấn khởi của mọi người, Hạ Kì Thiên lấy cớ lơ đẹp ánh nhìn của "Đại thần giữ của", bước đến gần chiếc máy chiếu to tướng được gắn trên tường, khởi động máy, clik chuột vào một dữ liệu nào đó làm hiện lên toàn thể gương mặt của mọi người trong từng ô vuông nhỏ xếp cạnh nhau như bàn cờ vua, nở nụ cười ranh mãnh:
-Ăn thì vẫn ăn nhưng club chúng ta lệ cũng vẫn làm, bóc thăm chọn cặp đi!
-Chọn cặp làm gì?_Khó hiểu thắc mắc cô bạn đứng cạnh, Hàn Tử Di trơ mắt nhìn các thành viên đang lần lượt bước đến gần, đưa tay lên chuột, clik vào chữ" chọn" to tướng trên màn hình
-Theo lệ, mỗi khi đi ăn hay mở tiệc, club chúng ta đều mở trò chơi, chia thành nhiều đội, mỗi đội 2 người, rồi sau đó lại bóc thăm phương tiện vận chuyển để đến nhà hàng, ai đến trước ăn trước, đến sau gặm xương. Tất nhiên những việc này đều có người theo dõi, nên chẳng ai có thể làm bừa được
-Thế nữa á?_Ngớ mặt thốt lên chán nản, Hàn Tử Di đưa tay vẫy vẫy khi đến lượt con bạn thân, cầu mong người nó chọn trúng là mình cho có cặp có lứa, nhưng tiếc thay, người đó lại là Hàn Gia Minh
-Tử Di! Đến lượt em!_Nhẹ nhàng nhắc nhở, Hạ Kì Thiên cười nhẹ, nháy mắt với cô gái vừa gọi tên rồi đưa tay chỉ lên khuôn mặt mình ở trên màn chiếu, ngụ ý "Chọn anh nhé!"
Lê bước ko mấy vừa lòng đặt tay lên trỏ chuột, Hàn Tử Di cảm nhận thấy trong lòng có điều gì đó ko ổn, cô ngước mắt lên nhìn màn hình, trớ trêu sao, 4 người còn lại chưa bắt cặp lại là cô, Lăng Tử Thần, Hạ Kì Thiên và ông thầy "kính mến"