Chương 18: Cuộc trả thù bất thành
-Đúng vậy, cả chuyện hôn sự đó nữa, chúng ta sẽ nói luôn một thể_Thở dài rời mặt khỏi đám gia nhân, Hàn phu nhân quay mặt lại nhìn chồng, nở nụ cười thiên sứ chết người pha lẫn chút ma mãnh_Dù muốn hay ko, đã đến lúc, chúng phải được cả thế giới biết đến và...phục tùng...
-Cạch!_Cánh cửa mỏng dẹt nhưng chắc chắn e ngại vang lên một tiếng như muốn báo hiệu cho con người ở bên trong về sự có mặt của một người khác
-Huyễn Nhi!_Nhẹ giọng một cách ân cần, một người đàn ông ngoài 40 tuổi với khuôn mặt điển trai đậm chất quý ông lãng tử sải bước tiến đến gần người đàn bà đang thả mắt nhìn đám gia nhân tất bật với công việc của mình qua tâm kính cửa sổ trong suốt, bàn tay từ từ đặt lên vòng eo thon thả_Tần ngân ở đây làm gì thế?
-Anh họp xong rồi à?_Ko đáp trả câu hỏi của chủ nhân vòng tay săn chắc ấy, người đàn bà mang tên Huyễn Nhi dịu dàng đặt một câu hỏi ngược lại, mắt vẫn mơ hồ thả hồn ngoài kia
-Ừ! Vợ yêu, em đang nghĩ về chuyện của bọn trẻ sao?_Siết chặt vòng eo thêm tí, Hàn lão gia kề đầu lên vai vợ mình, hôn nhẹ vùng da ở chiếc cổ thanh mảnh
-Vâng, đã đến lúc bọn chúng nên tự ý thức được quyền lực nằm trong tay_Đan chặt tay mình vào bàn tay chồng, Hàn phu nhân tiếp tục nêu lên suy nghĩ đang trắc trở trong bà_Gia Minh là đứa rất nhanh nhạy với mọi thứ, hơn nữa, nó lại tự nhận thức được thân phận thực sự của mình, em tin nó có thể thích ứng nổi với cuộc sống thực sự còn Tử Di, nó là đứa em lo nhất.
-Sao em lại đi lo cho đứa giống em đến nỗi anh chẳng thể phân biệt được chứ, tuy nó ham ăn ham ngủ nhưng phần thâm hiểm và sự tự tin cao vùn vụt trong nó lại ngang bằng em đấy, chỉ là, khi biết được sự thật, nó sẽ có chút hoang mang và ko thể rũ bỏ nổi cuộc sống thanh bình hiện tại mà thôi. Em cứ yên tâm đi, bên cạnh nó còn có người bảo vệ_Trấn an tinh thần, ông chồng hôn nhẹ lên mái màu hạt dẻ của vợ, hít thật mạnh như muốn níu giữ mùi hương thoang thoảng đang toát ra từ con người ấy.
-Đúng vậy, cả chuyện hôn sự đó nữa, chúng ta sẽ nói luôn một thể_Thở dài rời mặt khỏi đám gia nhân, Hàn phu nhân quay mặt lại nhìn chồng, nở nụ cười thiên sứ chết người pha lẫn chút ma mãnh_Dù muốn hay ko, đã đến lúc, chúng phải được cả thế giới biết đến và...phục tùng...
***
-Cốc! Cốc!_Gõ cửa thêm lần nữa, Hàn Tử Di cảm thấy có chút sốt ruột khi phía bên kia cánh cửa vẫn im ắng lạ thường, ngay cả tiếng đế dép lọt xọt gõ xuống sàn đá hay chỉ là tiếng nói thầm tự kỉ của oan gia họ Lăng cũng chẳng hiện hữu, vô tình chọc sâu vào cảm giác bất an ngự trị trên con người đang mưu toan nghiệp lớn, khiến cô nàng lo lắng khôn nguôi. Lỡ như cái người đó biến mất hay đại loại đi xả hơi đâu đó đến tận đêm khuya mờ mịt mới chịu mò về thì chẳng hoá cô lại phải căng mắt căng tai mòn mỏi chờ đợi y chang mấy bà vợ bếp núc tường tận vẫn tự làm khổ mình trên những bộ phim sến đặc hay sao, đến lúc đó, e là ý chí trả thù đang trào dâng ngùn ngụt trong cô cũng đã vơi đi theo cơn buồn ngủ dai dẳng bóc thành khói bay nghi ngút lên trời rồi còn đâu.
5 phút trôi qua tựa 5 tháng dài đẵng, ko ngờ, cái điều Hàn Tử Di ko mấy mong đợi đã đến, chẳng có ai mở cửa để chào đón cô cả. Ko thể chôn chân đứng yên ôm cây đợi thỏ được nữa, cô nàng họ Hàn mạnh bạo đưa tay nắm lấy núm cửa, vặn nhẹ rồi khẽ khàng chui tọt vào bên trong địa điểm gây án mình đã từng lẻn vào, đảo mắt liên hồi truy tìm bóng dáng con mồi khắp mọi ngõ ngách. Nhưng tìm mãi, tìm hoài, bóng dáng quen thuộc đến mòn cả mắt cùng gương mặt tuấn mĩ đầy mê hoặc ấy vẫn ko chịu xuất hiện trước mặt cô, lặn tăm như bong bóng xà phòng.
Cẩn trọng nắm cốc nước cam thật chặt, mặc cho đá từ từ tan chảy, trơn trượt từ vành cốc rơi tõm xuống nền nhà khô lạnh, Hàn Tử Di tiếp tục tiến sâu hơn vào bên trong, nhòm hết căn phòng nhỏ chứa đựng bí mật đáng ghét của kẻ thù rồi đến phòng chứa áo quần, tiếc là, chả có ma nào cả, cơ hồ làm cô nàng bắt đầu chán nản, cơn hận muốn trả thù cũng ko nhân nhượng tụt hẳn chỉ còn phân nửa.
Ngẫm đi ngẫm lại một hồi, Hàn Tử Di mới nhớ ra phòng Lăng Tử Thần có phòng tắm riêng, cô vẫn chưa đặt chân lên đó khắc nào bèn nuốt nước bọt, đặt vội cốc nước cam lên bàn rồi nhanh chóng tiếp cận cánh cửa khả nghi, tay lắm le chiếc máy ảnh thân yêu, khởi động trước, chuẩn bị ở tư thế sẵn sàng ghi lại mọi hình ảnh liên quan đến Lăng Tử Thần bất chấp đó là cảnh hắn mặt nhăn mũi nhó "giải quyết đại nghiệp" hay trần truồng như con nhộng ngụp lên ngụp xuống trong bể tắm. Tóm lại, mục tiêu của cô lúc này ko phải là mời hắn uống cốc nước cam khả nghi đó nữa mà chính là có thể chụp được nhiều ảnh càng mất thể diện càng tốt của hắn, sau đó sẽ tung ra trước mặt hắn đe dọa, để xem mai này hắn còn dám nhìn trộm đồ của thiếu nữ nữa ko.
Cười hí hừng nắm ốc cửa vặn nhẹ, cố ko làm kinh động bất cứ thứ gì ở hiện trường vụ án, đạo tặc Hàn Tử Di nhanh chóng ẩn mình vào đống áo quần xếp thành núi trong một cái rổ khổng lồ, khi đã chắc chắn kẻ thù của mình đang ở bên trong qua tiếng tí tách nước chảy phát ra, cô nàng mới chịu tiến sát thêm chút, hì hục lộ liễu vác theo cái rổ ko biết mệt.
Người ta nói "người tính ko bằng trời tính" quả ko sai, Hàn Tử Di vốn đã cẩn trọng là thế, đã vắt óc nặn IQ bày hết mưu cao kế thâm cứu nguy ọi tình huống xấu nhất nhưng vẫn ko thể nào chống lại mệnh trời trớ trêu. Sau khi ngắm nhìn cô khó nhọc vừa rón rén di chuyển vừa kéo thêm cái rổ ngụy trang đi theo, ông trời ở trên cao cực kì nóng ruột, nghĩ mình nên giúp đỡ một tay. Thế là, một lời đã quyết, ổng ngây thơ làm vương *** vài giọt X-men đặc quánh bẫy khắp đường đi của cô nàng, khiến người được giúp đỡ ko ngần ngại trượt thẳng một quả với tư thế đầu chúi xuống bể nước, chân vó thẳng lên trời tạo thành đường cong hình lưỡi liềm cực đẹp, một mạch rơi oàm xuống bể nước rộng rãi, làm kẻ đang thư thái nhắm mắt ngâm mình bất chợt kinh động long thể, đưa đôi mắt sững sờ nhìn làn nước bắn tung tóe xung quanh vật thể lạ
-Hơ...Suýt chết!_Ngoi lên mặt nước hít một hơi dài lấy oxi cầm cự, vật thể lạ phi tang ngay chỗ nước bẩn trong miệng mình, xả vào bể một cách tự tiện đến chết người, nhất thời quên bãng kẻ có ánh mắt đang sắc dần trước mặt
-Cậu..._Ngưng một chút như muốn nín nhịn điều gì đó, Lăng Tử Thần ôn tồn nhất có thể_Đang làm gì ở đây?
-Hơ..._Xoay mặt ngây thơ nhìn kẻ vừa hỏi mình, Hàn Tử Di chớp chớp mắt 3, 4 lần rồi lại đưa tay dụi dụi, hết ngó nghiêng bên này lại ngắm nghía quang cảnh bên kia, xong xuôi mới tít mắt cười_Cậu làm...làm gì ở đây vậy?
-Câu đó tôi mới phải hỏi cậu_Ko rời khỏi bể nước, Lăng Tử Thần tiếp tục tra khảo_Sao cậu lại dám tự tiện vào phòng tôi thế hả?
-Ahaha, cái này khó nói à nha_Cả khóc cả cười hòa vào một, Hàn Tử Di lòng muốn ngụp xuống nước tắc thở chết quách đi cho xong, giờ cô mà khai rằng mình có âm mưu mới đến đây, thể nào kẻ thù cũng canh chừng phòng thủ, đến lúc đó, dù có là Tôn đại thánh biến thành mũi chui vào cũng bị hắn thẳng tay lấy cái chụp mũi cho giật điện vài phát là rơi xèo xuống tiếp đất ngoạn mục kèm thêm tiếng nổ vang dội y chang máy bay B52 bị quân ta bắn hạ trong trận Điện Biên Phủ trên ko vào mùa Xuân năm 1975 vậy.
-Cứ nói!
-Là thế này..._Cười phụ họa cho bài ngụy biện của mình thêm hấp dẫn, Hàn Tử Di trước khi vào đề còn tìm cách câu giờ_...sau khi ăn uống no nê mừng chiến thắng oanh liệt mà mình đã phải bỏ công bỏ sức đến mồ hôi ròng rã, tôi và thầy cho phép mình ăn thêm một chút, uống thêm một li nữa mới chia tay ra về. Với vị đắng của bia, cứ li này đến li khác, chúng tôi cùng nhau cạn rất khí thế và thoải mái mà ko biết đến hậu quả mình sẽ bị say. Cho nên, khi về nhà, đầu tôi hơi loạn một chút, chút sức lực trên cơ thể nhỏ bé và yếu đuối này cứ vơi dần vơi dần, tựa hồ chẳng thể siết cổ bóp chết một con kiến nữa là. Lê lết lắm, tôi mới lên được tầng 2, nhưng vì hoa mắt chóng mặt nên ko thể xác định nổi đâu là phòng của mình, đâu là phòng của cậu. Đó là nguyên nhân tôi ở đây.
-Thế sao ko ở trong phòng lại vào nhà tắm_Có vẻ đồng thuận với lí do quá hoàn hảo của đối phương, Lăng Tử Thần tiếp tục, kể đến thể rồi mà vẫn còn nghi ngờ.
-Thì...tất nhiên là để tắm
-Vậy sao?_Cười ma mãnh, Lăng Tử Thần đẩy người trôi theo dòng nước đến gần Hàn Tử Di, nói nhỏ_Thế cậu thường trần trụi ra khỏi phòng tắm mới mặc áo quần hả?
-Điên sao?_Rùng mình trước câu hỏi sến đặc của đối phương, Hàn Tử Di ko thể tưởng tượng nổi trong óc hắn đang nghĩ gì, chút khinh bỉ bọn yêu râu xanh lại nhoi lên_Đồ biến thái
-Vậy...áo quần cậu đâu?_Đưa nhãn thần ngự trên chiếc áo trăng thấm đẫm nước, yêu-râu-xanh quan tâm
-Cậu...đang nhìn vào đâu thế hả?_Nắm tay thành đấm chuẩn bị thưởng cho kẻ dám đặt mắt ko đúng chỗ, Hàn Tử Di nghiến răng, sát khí đùng đùng nhìn Lăng Tử Thần vẫn ko chịu đảo mắt sang hướng khác
-Nhìn vào đâu có thể nhìn được
Chương 19: Vờn mồi
Sau một hồi làm ôsin cởi giày cởi dép cho nó một cách chu đáo,
cô nàng mới yên trí bước tiến ra phòng, định bụng làm nước giải rượi cho nó.
Chợt cô dừng lại, ánh mắt từ bình thường đến sắc lịm, quay phắt ra phía sau,
căng mắt nhìn khẩu súng đang chĩa vào trán mình
-Cậu...cậu..._Giận run người trước sự mạo phạm của kẻ trước mặt, Hàn Tử Di nắm chặt cơ tay, nhìn hắn bằng đôi mắt khinh bỉ nhất có thể. Trước giờ, cô luôn cắn răng cho qua, nể tình mẹ luôn tin tưởng hắn nên cô mới dặn lòng cho qua, nuốt trôi mọi phẫn uất chôn sâu vào bụng. Nhưng con giun xéo mãi cũng quằn, nhẫn nhục là tự cầm dao kề vào cổ mình, nếu giờ cô mà nhịn nữa thì hắn sẽ càng lấn tới, nhất quyết ko thể yếu lòng được nữa
-Sao thế? Tôi nói gì sai sao?_Lặng yên một chút nhìn người đối diện đang cúi đầu run lên cầm cập như sốt, Lăng Tử Thần có chút lo lắng, tay đưa về phía gò má ửng lên dữ dội có vẻ quan tâm lắm
-Trên đời, có hai thứ Hàn Tử Di này căm ghét, thứ nhất là bị thương hại, thứ hai là..._Mở giọng lạnh băng đay nghiến, cô gái họ Hàn cự tuyệt sự quan tâm của kẻ thù, hất mạnh cánh tay để lửng giữa ko trung, căm phẫn_...bị sỉ nhục. Chính vì thế, những kẻ dám cả gan làm chuyện đó với tôi, tôi sẽ ko bao giờ tha thứ
-Kể cả với chồng, với con của cậu?_Như thể đang căng tai nghe một câu chuyện đời của người hành khuất tình cờ gặp, Lăng Tử Thần nửa cười nửa ko thắc mắc, sự thỏa mãn xen lẫn hài lòng được vẽ nên thật rõ rệt trong hai con người ánh lên dưới bóng đèn điện
-Tôi ko nhu nhược kiểu đó đâu, cho nên xin lỗi phải nói câu này nhé..._Đưa tay vén mớ tóc ướt rối mù ra phía sau, cô gái họ Hàn cười gian mãnh, tự tin ném đôi mắt ràng buộc lên người đối diện, tay bẻ rắc rắc đầy khí thế_...ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu
Dứt lời, ko cho người kia một cơ hội chuẩn bị, Hàn Tử Di dù cả người bị ngấm trong nước lạnh nhưng vẫn phát huy được sự nhanh nhẹn cùng sức mạnh của mình, dồn hết lực lên nắm tay ra chiêu, xé ko khí về phía Lăng Tử Thần, tay còn lại ngang nhiên xòe ra bóp lấy cổ con mồi, tàn bạo ép hắn phục hẳn người vào vách bể trước khi nắm tay kia va chạm vào khuôn mặt quỷ mị của hắn.
Cảm thấy có điềm chẳng lành, với phản ứng nhạy bén được tôi luyện từ bé, chàng trai họ Lăng dù bất ngờ nhưng vẫn có thể né tránh được cú đánh trực diện, khiến nắm đấm đầy lực kia xông thẳng vào mặt thành bể vô tội mà nện, đem lại cho kẻ tung chiêu một nỗi đau đớn như ngàn kim đâm vào song vì thể diện chất cao tựa núi, cô ko cho phép mình than khóc. Chỉ cần cô kêu lên một tiếng, những uy lực cùng tà khí ngùn ngụt cô vừa tạo ra sẽ bay đi mất, kẻ thù cũng sẽ coi thường và khinh miệt cô
-Đáng ghét!_Tức tối, Hàn Tử Di thu hồi nắm tay dần tấy lên của mình, ko bỏ cuộc mà ra lực tấn công lần hai, nhằm thẳng vào cơ bụng trần trụi của kẻ thù mà thụi ko ngần ngại, ít ra ở đó phạm vi có thể oánh nhiều hơn khuôn mặt diện tích hạn hẹp kia, nếu có trật thì hắn vẫn bị thương, vẫn đau đớn nhưng ko mấy nặng như vết tích trên người cô bây giờ
Ko hề mất cảnh giác sau khi phá vỡ được cú tấn công đầu, chàng trai họ Lăng nhanh chóng đảo đôi mắt tinh tường quan sát hành động tiếp theo của đối phương, khó khắn lắm mới đỡ được đợt thứ hai thì lại bị kẻ nham hiểm kia mượn gió bẻ măng, nhân lúc kẻ thù đang hoang mang lấy chân trực diện nả vào cơ bụng, làm anh chàng bất lực hứng đạn, chỉ biết ôm bụng nhăn mặt trước cơn đau ko phải tầm thường
-A..._Dựa hẳn người vào vách bể, Lăng Tử Thần rên lên một tiếng hèn nhát, thể hiện rõ trên khuôn mặt góc cạnh những đớn đau mà thân chủ nó phải chịu, nhưng cũng ko vì thế, vẻ đẹp quá phô trương ấy bị mất đi mà lại càng thêm nét bất cần đến chói lòa
Nhận ra kẻ thù đã mất hết sức lực để chống cự chỉ còn lại sự yếu đuối đến tồi tàn, tệ hại của những kẻ thua cuộc, Hàn Tử Di mới chịu buông lỏng cánh tay ngọc ngà đang chế ngự ở cổ hắn, điềm nhiêm rút về xoa mu bàn tay kia đang sưng lên, chút hối hận sẽ chẳng xuất hiện cho đến khi thân thể của ai kia dần dần chìm nghỉm xuống đáy bể, cô mới thực sự phát hoảng, ý thức được hậu quả của những gì mình vừa gây ra.
Hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống đáy bể, kéo con người đang bị lưỡi hái Tử Thần kề dao vào cổ kia lên ngoi lên mặt nước, sau một hồi loay hoay đến mệt, cô nàng họ Hàn mới lôi nổi cái hình hài nặng trịt ấy lên sàn đá ẩm lạnh của phòng tắm. Khổ nỗi, người của hắn có lấy một mảnh vải che thân, làm cho người còn lại có diễm phúc được chiêm ngướng phải nhắm mắt nhắm mũi, mặt đỏ bừng bừng, đấu tranh lí trí mãi mới chịu chạy lẹ vào phòng vơ đại cái chăn mỏng phủ lên cho hắn, coi như làm phước giữ cho hắn cái trinh trắng mai này còn cưới vợ sinh con
-Ê_Tát nhẹ vào gò má nạn nhân, Hàn Tử Di lo lắng, nhìn cái mặt ngủ ngon ơ ko biết trời đất của hắn mà nghĩ đến viễn cảnh mình bị cùm ngồi nhà đá bóc lịch mà cô lại ân hận khôn nguôi, mong muốn đẩy lùi lại thời gian, thay vì nhảy vào phòng tắm của hắn thà nằm ưỡn người trên giường còn hơn
-...
-Này!_Tát mạnh thêm nữa, cô nàng họ Hàn bất lực ấn mạnh vào vùng bụng của nạn nhân theo những gì được học, nhưng hầu như chẳng có tiến triển gì
-...
-Ế! Đừng chết mà_Tái nhợt sắc mặt khi nạn nhân vẫn chưa có chuyển biến tốt, Hàn Tử Di đánh bạo thực hiện phương phát cuối cùng, hô hấp nhân tạo. Cô hít một hơi lấp oxi đầy hai lá phổi, nhắm tít mắt miễn cưỡng đưa môi mình chạm vào môi kẻ thù, đẩy mạnh lớp ko khí mình thu từ cuống phổi trào lên truyền vào miệng của nạn nhân. Lòng
Lần 1 ko được, lần 2 cũng ko xong, cho đến khi con người ân hận kia thực sự biết tội lỗi sâu như biển của mình, nước mắt đã lưng tròng ứa ra thì lúc đó, cái tên đang ghét kia mới chịu cựa quậy, nhân lúc ân nhân của mình đang hô hấp nhân tạo thì vẫn ngang nhiên dở thói yêu râu xanh, đục nước béo cò, đưa bàn tay to khỏe chạm lên mái tóc ướt đẫm của cô gái đang "hôn trộm" mình như muốn giữ chặt con mồi ở nguyên trạng thái cũ, dùng lực đẩy mạnh để tăng thêm sự nóng bỏng đồng thời ko ngần ngại hòa quyện khôn môi của mình "hợp tác" rất mực ăn ý.
Giật nảy mình như bị ma hù, Hàn Tử Di đứng tim bất động, để mặc kẻ kia gồng người lên hoán đổi vị trí, đẩy cô xuống làm kẻ nằm dưới, bấy giờ, kẻ hôn là nạn nhân, kẻ bất động lại là ân nhân, tình cảnh y chang phim Hàn Quốc thứ thiệt.
Di chuyển bàn tay còn lại lên eo con mồi, đặt lên lớp da trắng nõn mát lạnh chung quanh, Lăng Tử Thần quyết ko dừng lại hành vi tiểu nhân của mình, đưa bờ môi hết đống đô ở môi cô lại oành tạc lên chiếc cổ cao gầy, cả thân thể dường như rơi vào dục vọng huyễn hoặc vốn nằm tiềm ẩn sâu trong mỗi người đàn ông, khiến hắn nóng bừng lên, ham muốn ko hề dứt. Phải, chẳng ai có thể cưỡng lại một miếng thịt gà thơm ngon chín kĩ khi nó đã nằm trên miệng cả
Sau vài giây mặc kẻ kia muốn làm gì thì làm, Hàn Tử Di mới túm được 16 linh hồn già trẻ dạo chơi trên chín tầng mây về lại với cơ thể, xử lí hàng loạt tin báo nguy hiểm từ chiếc rađa nhanh nhạy gửi về. Giận đùng đùng trước hành vi đồi bại của Lăng Tử Thần, cô nàng điên tiếc, dùng hết sức bình sinh còn lại chờ đợi thời cơ. Khi chiếc nút đầu tiên trên chiếc áo trắng khiêu gợi được mở ra cũng là lúc trò chơi kết thúc bằng chọi chân mãnh lực của kẻ phục tùng bên dưới, tặng hẳn cho kẻ chế ngự bên trên một chuyến du lịch cùng chiếc chăn mỏng rơi ầm xuống bể nước ko thương tiếc rồi đẩy gót chạy như bay ra ngoài
Đóng rầm cánh cửa nguy hiểm, Hàn Tử Di thở hắt, cảm thấy cả cơ thể đang nóng dần lên một cách vô duyên hết sức, đến cả gò má, bờ môi cũng tự dưng lại ham muốn một cái gì đó ko nên. Trấn tĩnh lại, tự kiểm điểm bản thân, Hàn Tử Di cho chính mình một giải thích xác đáng trước những cảm xúc đang chế ngự: như Lăng Tử Thần đã từng nói, cô đang ở tuổi dậy thì, những thứ như ban nãy quả có cám dỗ ghê gớm, chẳng có gì phải lo lắng cả, bởi lần đầu được tiếp xúc "thân mật" với người khác phái, chuyện như vậy quá đỗi bình thường.
-Chị đang làm gì ở đó thế?_Đưa đôi mắt vằn đỏ cũng khuôn mặt ngà ngà say tra hỏi người chị của mình, Hàn Gia Minh ngồi xổm xuống đất, vật vờ, mọi cử động đều lóng ngóng như trẻ lên ba
-Này! Sặc mùi rượu!_Lại đỡ thằng em dậy, Hàn Tử Di bịt mũi, chúa ghét phải ngửi thấy cái mùi nồng buồn nôn ấy, nhanh nhẹn đỡ cậu em vào phòng.
Sau một hồi làm ôsin cởi giày cởi dép cho nó một cách chu đáo, cô nàng mới yên trí bước tiến ra phòng, định bụng làm nước giải rượi cho nó. Chợt cô dừng lại, ánh mắt từ bình thường đến sắc lịm, quay phắt ra phía sau, căng mắt nhìn khẩu súng đang chĩa vào trán mình