ko...ko có đạn..?_Buông 2 bàn tay trần đang che chắn ình, để rũ xuống như 2 cánh chim ướt nhèm, ông quản lí từ từ hé đôi mắt tròng nâu hình đuôi lươn ranh mãnh ngầm nhìn kẻ vừa manh động, miệng thốt lên nửa hỏi nửa ngờ với thanh âm bần thần khó tin, đâu đó trong ánh nhìn mục ruỗng của ông ta là những tia hi vọng heo hắt.
-Thì sao?_Như một cốc nước lạnh tê tái hắt mạnh vào mặt kẻ bị tra hình, Hàn lão gia cong nheo mắt vờ khó hiểu, câu hỏi lấp lửng đến gai lưng người vọng lên nhẹ như tơ.
-Thì..._Ông quản lí đảo mắt cố nhớ lại những gì cần thiết từ miệng vàng người kia thoát ra, khuôn mặt căng thẳng giờ cũng dãn dài tạo nên sự ôn nhu đặc trưng của người trên 60 tuổi_...thì tôi và Lăng Gia...
-...vẫn sẽ phải trả giá vì những gì đã làm với con gái ta_Mỉm cười nhạt, Hàn lão gia ra vẻ đồng tình nhưng câu nói ông ban bố lại trái ngược với biểu hiện đó, như một tiếng sét chói tai vang lên giữa bầu trời quang mây.
Lật lọng?
-Ngài!_Biết mình vốn ko có thân thế ngang ngửa hay quyền lực ngang tầm để đòi lại công bằng cũng ko có lá gan to đến mức có thể xúi dục bản thân doạ dẫm con người trước mặt, ông quản lí đánh đè nén cơn lửa giận hoà cùng nỗi uất nghẹn trong lòng ngực để nếu có thể, chúng sẽ bị acid bào mòn đi. Những ngón tay gãy xấu xí của ông ta từ lúc nào đã ép nhàu gốc áo mình, đáy mắt như có lửa trong u mù.
Kẻ đưa ra trò chơi, luôn là kẻ nắm lấy chiến thẳng, bởi đơn giản, luật chơi vốn dĩ nằm trong lòng bàn tay kẻ đó.
Bật lên 1 nụ cười giữa ko gian như co lại, một nụ cười chứa đầy sự mỉa mai pha lẫn khinh bỉ, ông quản gia nói chen vào những tràng cười khô khốc đứt đoạn, thanh âm thâm trầm ai oán nhún nhườn.
-Mà cũng phải, ngài là kẻ tai to mặt lớn, là đấng chí tôn người người sùng bái kính nể. Ngài nắm trong tay thứ quyền lực có thể làm lũng loạn tài chính thế giới thì những gì ngài nói ra mà ko thuộc chuẩn mực, ko thuộc luận lí cao sang chứ.
-Tiếp đi..._Vẻ mặt Hàn lão gia ánh lên sự thích thú kì lạ, làm cho Hàn phu nhân hơi ngờ ngợ rằng chồng mình ngây thơ đến nỗi bị người ta chưởi khéo vẫn nhe răng cười cười.
-Nhưng ngài biết đấy, vua cũng bị dân chúng phế ngôi, phát xít cũng bị dân tình dẹp yên, sức mạnh bạo động vốn ko nhỏ. Thế nên ko phải ngài nói gì, sửa đổi ra sao thì cũng hợp tình hợp lí được đâu. Lời ngài nói là vàng là bạc, nhưng nếu nó phi lí thì cũng chỉ là bùn đất sình lầy.
-Tóm lại?
-Tôi nghĩ ngài nên biết rõ mà có sự cân nhắc kĩ càng trước khi nói điều gì đó. Đừng như lúc này, chơi bài lật lọng, đổi trắng thay đen, sẽ chẳng ai phục nổi ngài đâu.
Lời lẽ sắc bén như lưỡi gươm cùng yếu tố dắt câu tuyệt hảo đúng ngành đúng nghế với 1 tay quản lí lão luyện vốn đã chai li trước chuyện đời khó lường vọng lên nửa như lời trân trối của lũ dân đen tạp nham dưới đáy xã hội, nửa như lời thách thức vị đế vương danh giá cõi người trước mặt.
Con chuột bị dồn đến đường cùng liều mạng cắn lại mèo, nhưng, mèo cũng ko phải được chúa trời tạo ra chỉ để cong vuốt bắt mèo.
Hơi cau mày ngạc nhiên trước lời buộc tội quá dẻo, Hàn lão gia hài lòng cong khoé môi nở nụ cười thương xót 1 phần nhưng thích thú đến 9 phần, ông giơ cao khẩu súng vương mùi thuốc trên tay lên trần nhà, bóp cò liên tục.
-CLACK!
-CLACK!
Tiếng súng rỗng đạn càng lúc càng nồng nặc sự não nề vang vọng, xé toạc ko gian ứ động hơi thở.
Hàng loạt con mắt ngơ ngác ngây thơ ko hiểu mô tê gì suất của đám đông hỗn độn ko hẹn dán lên nòng súng nóng khói đang tiến dần, gần như áp vào cổ họng kẻ 1 sống 2 chết, lực từ tay người manh động truyền vào khẩu súng, xẹt đến nồng, chầm chậm nâng chiếc cằm chẻ ngoan cố.
-Nhớ lại đi, chính ông là kẻ hèn nhát đã dừng trò chơi này trưới khi ta bóp cò. Chính ông đã kí giấy báo tử cho Lăng gia trước khi ta cho ông cơ hội xé rách nó. Nói xem, ai mới là người đỏi trắng thay đen đây?
-Tôi...tôi!_Ông quản lí cứng họng, đôi mắt nâu thẩn thờ ngây dại ra 1 chốc rồi đảo liên, cùng bộ não vận hành hết công suất đảo ngược tính thế.
-Đây là địa bàn của Lăng Gia, ko phải nơi Hàn gia có thể vô cớ sinh sự được, ta cũng ko ngốc đến mức giết đi 1 kẻ thấp kém như ngươi để vác thêm cục phiền đâu_Hàn lão gia tiếp tục giảng giải_Nhưng ông đã làm tôi thất vọng, thì ra đây là lòng trung thành có 1 ko 2 mà người đời đồn đại cho đám tôi tớ Lăng gia đây sao?
-Hàn...Hàn lão gia...
-Thật đáng hổ thẹn!_Rút mạnh khẩu súng vẫn còn nóng đặt lên tay tên vệ sĩ bên cạnh, Hàn lão gia nheo mắp phán quyết rồi quay người đi, coi như đã giải quyết xong mọi việc_Lăng gia cũng chỉ là đám cỏ dại bên đường.
Đúng! Như lời đồn đại, Lăng gia là dòng họ có tôi tớ trung thành tuyệt đối nhất trong tất cả các dòng họ xưng quyền xưng thế hiện nay. Nói ko ngoa nhưng đã có rất nhiều câu chuyện được giới thượng lưu chép miệng nể phục, như vụ việc Lăng Tử Ôn bị bắt cóc, đám tôi tớ của ông ta đã quấn mình khắp người xông vào cứ địa giặc, nằm lì 1 chỗ đòi chết chung khiến bọn kia hồn vía lên mây trả lại con tin khi chưa sờ mặt tiền nào của Lăng gia. Hay gần đây nhất, có người kể rằng, trong chuyến công tác ở mĩ, máy bay riêng của em trai Lăng lão gia gặp sự cố, thằng đàn em đành nhường chủ chiếc dù duy nhất còn sót lại rồi bám lấy chủ, cả 2 ôm nhau nhảy dù xuống cho đến
khi người ta tìm thấy họ trong chuồng khỉ *** đỏ ở sở thú trung tâm.
Vì một lí do nào đó, đám tôi tớ âý như những con chiên Thiên chúa giáo, họ có thể nguyện cả đời, vất bỏ hạnh phúc cùa mình để phục vụ chủ nhân mình.
Nhưng, họ ko phải ko chai lì với cái chết, ko tẩy chay sự yếu mềm. Sự trung thành của họ cũng ko phải lòng trung thành đại ca bảo chết em đi nhảy lầu tự diệt mà là sự tôn thờ tuyệt đối với một chủ nhân duy nhất, như tôn thờ lí tưởng cao đẹp của mình. Đó là sự trung thành của Lăng Gia.
-Ngài nói thế hơi thừa, Hàn lão gia!_Nắm chặt đấm tay đến run rẩy, ông quản lí hắng giọng nói lớn.
-HỬ?_Hàn lão gia khựng bước, khẽ hừ một tiếng.
-Lăng gia ko phải là cỏ rác, về sức sống, nó mãnh liệt hơn Hàn gia các người đấy._Ông quản lí chuyển cách gọi, sự khép nép ban đầu như bị lòng trung thành trỗi dậy đá bay vèo_Nếu ngài muốn Lăng gia trả giá, cứ việc, nhưng tôi ko nghĩ ngài sẽ toàn mạng đâu. Sức mạnh chúng tôi tuy ko bằng ngài, nhưng thủ đoạn có thừa đấy. Mà tôi ko phải loại ko trung thành với Lăng Gia như ngài nghĩ, có điều tôi chỉ phụng mệnh họ mà thôi, người tôi trung thành là kẻ tôi dám hi sinh con gái ngài để cứu lấy cơ.
Sắc mặt thoáng trầm u uất nhưng cũng nhanh chóng lấy lại nét điềm đạm vẫn ngự trị, Hàn lão gia nhếch môi.
-Yên tâm đi, Hàn gia là dòng họ đế vương, ko cần dùng vũ lực cũng có thể biến thiên đường của các ngươi thành địa ngục.
-Ngon thì làm đi!_Ông quản lí lẩm bẩm rồi đứng dậy trên đôi chân tê rần. Ông ta loạng choạng mất vài phút mới đứng vững, ánh mắt như sói đêm vẫn soi đến đoàn người phía xa.
-Ông già sẽ ko tha thứ đâu!_Lăng phu nhân trầm tĩnh nhắc nhở rồi đi theo vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, khuôn mặt yếu ớt nhưng ko trắng bệch như lũ người đơ não xe hội đủ để thấy sự bình tĩnh trầm ổn trong lòng bà.
-Giờ em muốn để Tử Di ở đây chữa trị hay đưa con bé về Newyork_Hàn lão gia trầm giọng hỏi ý kiến vợ.
-Tất nhiên ko thể để con bé ở nơi này rồi_Hàn phu nhân ngước nhìn chồng, u sầu nhếch môi cười nhạt_Cũng ko thể đưa nó về Newyork.
-Vậy ý em là...
-Em muốn chuyển Tử Di đến bệnh viện của Lăng gia.
***
-Tầm ngắm có người!_Tên cảnh sát trưởng nhẹ giọng nói vào bộ đàn khi nhác thấy bóng đen đổ loà ở hành lang bệnh viện, khiến đám quân ta từ lùm cây hay hồ nước nào đó phi lẹ, tập trung chặn lối địch, súng ống lăm le chờ lấy mạng người.
Song, xuất hiện trước mặt họ, lại là đám người Hàn gia oai phong lúc nào cũng rầm rộ trên phương tiện thông tin đại chúng.
Xem đó là những con tin may mắn thoát nạn trông khi bề ngoài tươm tất lại mang đến thông điệp khác, lão cảnh sát mừng quýnh chạy đến hỏi han, nhất thời, bọn đàn em cũng nhanh tay thở phù rũ súng nghỉ xả hơi.
-Ồ! Hàn lão gia, ngài ko sao chứ? Phu nhân ko sao chứ, có bị thương ở đâu ko?...v.v (có ai hỏi thăm nấy, thiếu đào mả Hàn gia lên hỏi thôi)_Lão cảnh sát thấy người sang bắt quàng làm họ, mở miệng đã đánh ngay đòn phủ đầu bằng tràng câu hỏi thấm tình dột nghĩa, ý tứ bay loạn xạ, nước miếng văng tung toé.
-Tất cả đều ổn_Đáp gọn nhất có thể, Hàn gia chẳng buồn thắc mắc xem ông ta bị gì hay nguyên do xuyên quốc gia ẩn chứa đằng sau, khoát tay ra lệnh thu hồi quân lực rồi lên xe cùng vợ con, đi mất hút sau tiếng còi hú của xe cấp cứu.
Cảm động đến rơi nước mắt vì thành ý của mình được thần tượng đáp lại theo cách menly nhất, lão cảnh sát trưởng vừa khăn tay chấm nước mắt, vừa khua tay vẫy vẫy bye em anh đi lấy vợ rồi mỉm cười mãn nguyền, nhìn đám quân túa từ đâu ra mà lắm nhảy xổm lên xe đi mất dạng, lòng thầm ngưỡng mộ:
"ko ngờ, Hàn lão gia lại huy động quân phụ giúp đại hàn dân quốc chống khủng bố, thật cảm động"
Nghĩ đoạn, ông ta hít 1 hơi lấy khí thế, ngoắt quân rầm rập chạy vào bệnh viện bắt tên khủng bố xui xẻo.
Nắng trời gắt đến oi bức, oi bức đến não nề.
Ngay sau đó, người trong bệnh viện lại tiếp tục chứng kiến thêm một cảnh hãi hùng bạt vía, khiến nhiều người suy tim nằm vạ.
Một trong số đó tình táo kể lại rằng, có 1 cậu thanh niên chừng 16, 17 tuổi, khuôn mặt lạnh bẵng với đôi mắt vô hồn léo lên chút lửa chạy xộc vào bệnh viện, đá tung mọi căn phòng tìm kiếm ai đó. Tiếp theo, cậu ta túm lấy ông già bị hành hung mấy tiếng trước ra tay đấm cho ông ta vài cái rõ đau, đe dọa gì gì đó. Nhưng ông già kia vẫy cười khinh giễu, làm cậu nhóc nóng máu oánh thêm vài phát. Thấy ông ta vẫn trơ cái mặt dày ra, cậu nhóc ko nhịn nổi liền xông vào phòng bệnh gần đó song bị mấy tên cận vệ ngăn lại, trói chặt rồi đem đi đâu đó.
Cũng có người nói rằng, cậu nhóc đó ko tìm thấy người liền bỏ đi tức thì, chẳng thấy quay trở lại.
Người kinh hãi nhất lại yếu ớt thuật rằng, cậu ta ko đến 1 mình, còn dẫn theo cả đám vệ sĩ và một thứ ko phải người, là Thần Chết.
Vào khoảng những năm đầu thế kỉ XXI, sự xuất hiện vũ bão của hàng loạt ngôi sao trong giới giải trí hiện đại gọi chung là Kpop, như con sâu là rầu nồi canh, với phong cách mới mẻ hoà trộn giữa sự cuồng nhiệt của dòng nhạc Châu Âu và nét cổ điển của dòng nhạc phương Đông đã làm dấy lên 1 bão khuếch tán, càn quét hầu khắp mọi ngõ ngách trên thế giới. Các bài hát với vũ đạo, màu sắc dễ thương, thời thượng và giai điệu âm nhạc dễ nghe dễ thuộc nhanh chóng xâm lấn vào các bảng xếp hạng từ trong nước cho điến quốc tế, kể cả những thị trường âm nhạc vốn nổi tiếng khó tính như các nước châu Âu cũng phải nghiêng mình trước cơn bão xa ấy. Nhờ vậy, Hàn Quốc có được 1 nguồn lợi khổng lồ từ lĩnh vực xa xỉ này, kèm theo đó là sự phát triển ăn hôi nhờ các vụ scandal đình đám nhỏ hoá to của ngành báo chí. Các ngành dịch vụ du lịch, hàng hóa cũng được hoạt động hết công suất nhờ sức hút của cục nam châm kiếm ra tiền này. Từ đó, Seul được mệnh danh là thủ đô bạc tỉ, tráng lệ và xa hoa nhất mà bất cứ ai cũng muốn được tận mắt chiêm ngưỡng dù chỉ một lần.
Tuy nhiên, ko có thứ gì là vĩnh cửu cả. Làn sóng K-pop cũng ko phải là điều ngoại lệ. Sóng đến rồi sóng đi, sự ra đời ngày càng nhiều đến mức hỗn loạn của các nhóm nhạc trẻ với phong cách y hệt, tương tương các tiền bối đã khiến cho bảng màu của K-pop thêm nhạt nhẽo và nhàm chán. Giới K-pop dần dần làm tuột mất bản sắc độc đáo, khả năng sáng tạo và sự thống lĩnh tuyệt đỉnh trong lĩnh vực âm nhạc của mình, tự tay dập tắt làn sóng hung mãnh kia. Báo chí Hàn Quốc cũng nhanh chóng mất điểm trầm trọng trong mắt người đọc bởi các đề tài mà ai cũng biết là gì đấy, xào đi xào lại và chẳng có gì mới mẻ ngoài những tin tức thời sự nóng hổi. Sức sống mãnh liệt của Seul mà ai cũng trầm trồ khen ngợi vào những năm cuối Tk XXI hoàn toàn làm con người ta thất vọng, những buổi liveshow hay fan-meeting cũng diễn ra trong sự bình lặng đến qủy dị.
Song, thật lạ lùng, Seul vào những ngày cuối tháng 10 trở nên náo động lạ thường, như một sự trở mình lật lại quá khứ hào nhoáng xưa cũ. Đám nhà báo lá cải mất tăm mất tích trên giang hồ nay đều vượt núi băng rừng trở về với nghề cũ, suốt ngày phóng thân như phi tiêu bay sang chỗ này rồi lại ngoắt mông nhảy sang bên kia, thậm chí còn phải khó nhọc trá hình, hú còi, mang băng rôn, miệng liên tục xa xả đống khẩu ngữ nhằm trà trộn vào đám đông cuồng khích thét gào, gầm rú như tiếng sói gọi bầy trong đêm trăng 1 cái tên nào đó, nghe thật quen tai trước cổng bệnh viện trực thuộc sở hữu Lăng Gia để thu thập tin tức nóng hổi nhất đem về tòa soạn.
Trong khi đó, hàng loạt bí kíp "Dại Miêu" (trèo tường, hehe, công phu của mèo hoang đó mấy bà), "Giả thần giả quỷ" vốn mốc meo, thất truyền từ lâu trong giới giang hồ cũng được đám đông tụ tập ấy vận dụng triệt để, hòng vượt qua sức che chắn quá lớn của bức tường thành sừng sững oai vệ bao quanh bệnh viện và thủ đoạn bòn rút tiền của, đe dọa đủ điều của anh em nhà bác bảo vệ. Nhiều bãi đất trống quanh bệnh viện chỉ trong 3 ngày đã chật cứng người, gây nên nhiều tổn thất lớn cho các tài sản công cộng, điển hình làm mất đi tính mĩ quan đô thị của thủ đô. Giờ nhìn vào mà coi, đâu đâu cũng đầy rẫy người đánh cờ ăn xôi tụ tập quanh bệnh viện, chẳng khác nào dân tị nạn thời chiến.
Trước tình trạng hỗn loạn của dân chúng và để nhanh chóng dẹp loạn những cuộc bạo động trá hình nếu có, các nhà chức trách ruột gan thắt quặn, đau lòng mỏi miệng con quốc quốc, đành bắt tay vào cuộc, phái nhiều điệp viên nằm vùng dò la tin tức, đính chính nguồn góc của các thông tin đang làm mưa làm gió trên các phương tiện thông tin đại chúng suốt mấy ngày qua.
Nội trong ngày mới đây nhất, dù Công an đã xắn tay áo vào cuộc, FBI đã xắn quần đòi chia công, nhưng sau một hồi nỗ lực đếm đếm chỉ chỉ đến toát mồ hôi song song việc phóng calo đe dọa đàn áp bằng bạo lực, cục cảnh sát đã thống kê được có trên 4000 người tụ tập, phong toả mọi lối ra lối vào của bệnh viện Lăng Tử và ko hề có dấu hiệu suy giảm.
Thừa nước đục béo cò, nhiều quán cóc vỉa hè đã dời địa bàn, mọc lên chi chít như nấm sau cơn mưa ở bất cứ nơi đâu gần nhất với đám đông, kể cả vòm cây cổ thụ hay thậm chí là đài phun nước của công viên kế bên nhằm phục vụ nhu cầu tối đa cho anh chị em cô bác tiếp tục công cuộc đòi gặp mặt thần tượng. Đáng xem xét hơn, tình trạng bệnh nhân đăng kí nhập viện ở bệnh viện Lăng Tử tăng lên theo cấp số nhân trong khi các bệnh viện khác thì đến một con ruồi cũng ko thèm đưa mắt liếc đến.
Sự thay đổi xoành xoạch, những cuộc biểu tình ái mộ hay bành trước quy mô ngày càng phình lớn nghiễm nhiên tạo nên nguồn đề tài phong phú và dồi dào vô tận cho đám nhà báo phóng bút thêm mắn đổ muối. Điều này khiến cục tình báo trung tâm Seul nhàn rỗi cả xếp lẫn nhân viên rung đùi đếm tiền, các rạp báo lá cải được thể làm tăng thêm uy tín nhờ những tin tức sốt dẻo 90% thêm thắt có chọn lọc.
Và hiện nhiên, nguyên nhân sâu xa của tình trạng đáng báo động trên ko cần nói cũng có nhiều người đoán ra. Đó chính là sự xuất hiện mập mờ của cặp vợ chồng ko chỉ đình đám trong các cuộc làm ăn lớn, nức tiếng cả giới thượng lưu thế giời mà còn là thần tượng, hình mẫu lí tưởng của giới trẻ dù họ sắp đạt ngưỡng 40 tuổi nhờ có câu chuyện tình lãng mạn, trắc trở nhất, hiện thực nhất trong lịch sử thế giới và đã được chuyển thể thành phim từ khi nào ko hay.
Đó ko ai khác là cặp vợ chồng trẻ của Hàn Gia-Hàn Gia Phong và Hàn Huyễn Nhi (giờ Huyễn Nhi lấy họ chồng nhá).
Có thật Hàn Gia đã đến Hàn Quốc?
Tại sao vẫn im hơi lặng tiếng?
Rốt cuộc tin đồn trên báo đài là thực hay giả?
Những câu hỏi liên miên ko được giải đạp dần khiến dân tình thêm nâng cao nhuệ khí, đòi đích thân khám phá cho bằng được sự kiện đáng ngờ này.
Nhưng những gì họ nhận được sau những nổ lực tấn công, tiến sâu vào bệnh viện chỉ là sự chào đón nồng nhiệt của các anh giai cận vệ lực lưỡng.
Để tình trạng nói trên ko trở nên quá đà hơn nữa, tổng thống Hàn quốc đã nói chuyện kín với Hàn lão gia, đề nghị ông ra mặt dẹp tan bạo loạn, cũng như thoả mãn nhu cầu được gặp mặt, nói chuyện, xoa đầu của dân chúng. Song, Hàn lão gia nhất quyết từ chối việc ra mắt và khẳng định một lời hứa hẹn chắc nịch, đến nỗi, lúc ngủ, tổng thống cũng phải giật mình tỉnh dậy vì sức ám ảnh của nó.
"Tất nhiên, gia đình tôi sẽ sớm ra mắt trước công chúng, nhưng giờ chưa phải lúc. Tôi mong rằng, từ đây đến lúc đó, sự có mặt của chúng tôi sẽ vẫn là con số bí ẩn trong lòng dân chúng, thưa Tổng thống" Thanh âm như được ướp bùa chú phát ra, nhẹ nhưng mang lực cưỡng ép chết người.
Bệnh viện Lăng Tử tuy đã có thông báo quá tải bệnh nhân, nhưng nếu để ý và bước chân vòng vèo hình trôn ốc thêm vào chục phút-theo thời gian tính người đi ko bị lạc và rành đường-có thể khám phá ra được rằng, trái ngược với sự chật chội, rộn rã đâu đâu cũng thấy hơi người, hơi nách và hỗn tạp nhiều mùi cơ thể khác của các phòng dành cho bệnh nhân thường thì ko gian dãy phòng vip lại thoáng đãng một cách kì lạ đến đáng ngờ, như hoàn toàn tách biệt hẳn khỏi ko gian đặc trưng của bệnh viện.
Mùi sáp thơm nhè nhẹ phảng phất át đi mùi thuốc lan toả hầu khắp các dãy phòng, đổ ào tràn ra cả hành lang thẳng dài đang được canh giữ cẩn thận và nghiêm ngặt, làm cho nơi đây hầu như ko còn là bệnh viện-nơi xui xẻo mà chẳng ai muốn đến nữa-mà thực thụ là một dãy phòng chung cư loại nhỏ.
Dãy nhà vip gồm 10 phòng san sát và đối diện nhau, ngoài 3 phòng chính giữa dành cho người nhà Hàn Gia cư ngụ thì 7 phòng còn lại đều dành cho đám vệ sĩ ngày đêm túc trực. Ngoài việc biến chúng thành nhà riêng của mình bằng việc ngang nhiên tân trang thêm 1 số đồ đạc hữu ích, Hàn Gia còn huy động cả lực lượng y bác sĩ tinh anh của mình trên toàn thế giới, bỏ tiền bao khách sạn miễn họ hoàn thành tốt nhiệm vụ khôi phục sức khoẻ cho đại tiểu thư Hàn Gia. Qua đó, cũng có thể thấy được độ chịu chơi ác chiến của Gia đình này, đặc biệt là khi ở ngay trong lòng địch.
Hàn Gia quả thực đã nổi giận, nhưng ko phải theo cách chém chém giết giết cho người ta gõ cửa thiên đàng, mà theo cái cách họ cho là văn minh nhất, hiện đại và lịch sự nhất.
-Ông đi bình an!_Bắt tay hữu tình và nở nụ cười hoà nhã nhất mình có thể nặn được lúc này, Gia Minh nhanh chóng sai người dẫn ông bác sĩ ra ngoài theo đường bí mật mà bấy lâu nay người của Hàn gia dùng để di chuyển ra bên ngoài rồi bắt chéo tay quàng lên cổ mình, há miệng ngáp cái rõ dài.
Tính đi tính lại, trong cái nhà quái dị của cậu, hầu như người bận bịu và mệt mỏi nhất là cậu thì phải. Có bố có mẹ mà hết 24 giờ lại có đến 12 giờ ra ngoài hít thở ko khí, thằng út Gia Lâm mới 6 tuổi nên chỉ biết ăn oshi, mút kem là giỏi, nhàn nhã nằm, nhàn nhã ngủ. Trong khi đó, cậu lại bận tối mắt tối mũi, đến sáng phải bò dậy sai người đến đón 10 tên bác sĩ vào khám, lúc tiến họ về còn phải nhe răng cười những 10 lần.
Chừng nào con chuột đâm chết con voi, chắc lúc đó, cái công bằng trìu tượng kia mới hiện hữu quá.
Vòng vòng vèo vèo đến rã cả chân, Gia Minh cuối cùng cũng lê nổi xác đến được biên giới gian phòng vip thì bước chân đều đều, có chút uể oải của cậu dừng lại, đáy mắt chán chường như mặt hồ yên ắng chợt có ngọn gió thổi vào, làm nổi lên những đợt sống nhỏ lăn tăn. Dù đã cười méo cả miệng, nhưng Gia Minh vẫn nở được một nụ cười khinh giễu trọn vẹn. Cậu xoay người 90 độ, đưa mắt chăm chăm nhìn kẻ đang thư thái ngồi trên 1 chiếc ghế đá ko biết lôi từ xó nào ra ở dọc hành lang dẫn đến phòng Gia Băng.
Chiếu tướng một lúc vẫn chỉ thấy kẻ kia mắt dính vào cuốn sách dày đặc chữ, thờ ơ với sự xuất hiện của cậu hoặc vốn ko để cậu trong tầm chú ý của bản thân, Gia Minh đâm dỗi, mỉa mai:
-Cậu là kẻ lì lợm nhất tôi từng thấy đấy, Lăng Tử Thần.
-..._Ko đáp trả dù màng nhĩ đã căng lên dao động, Tử Thần khẽ lật trang sách tiếp theo.
-Dù cậu có đợi ở đây bao lâu đi nữa, cha tôi cũng sẽ ko cho cậu đến gần chị tôi đâu_Khoanh tay để lửng trước ngực, Gia Minh quyết chọc giận Tử Thần cho bằng được, những lúc nhàm chán như thế này, thà ở đây mắng người còn khoái hơn là ngồi lì trong phòng, đóng cửa, xem phim và lăn ra ngủ. Mẹ dạy nên thay đổi ko khí, lí tưởng cho sảng khoái đầu óc_Chẳng có ông bố, bà mẹ nào lại điên rồ đến mức trao đứa con gái mình rứt ruột nuôi lớn vào tay 1 kẻ yếu ớt, ko quyền ko thế, đến bảo vệ, che chở cũng chẳng làm nổi như cậu đâu. Đừng ở đây làm bố tôi nổi cáu.
Thoáng thấy có chút động trên khuôn mặt lạnh lùng như băng của Tử Thần, Gia Minh thừa thế tấn công, đáng ngay đòn phủ đầu cho kẻ kia nếu được thì tốt nhất là giận đến đứt mạch máu mà chết.