Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không?

 
-Đồ bạo lực, đồ bất lương, đồ ko có nhân tính, đồ máu lạnh, đồ lòng dạ lang sói, đồ bạn của Diêm Vương, sao cậu dám ra tay với người chưa lành vết thương như tôi hả?_Mếu mặt nhăn nhó kêu gào, Gia Băng ko biết lôi đâu ra hàng đống từ ngữ phân loại Tử Thần, ánh mắt nhoà nước nhìn xoáy vào phần da đỏ lên thành mảng ở cổ tay băng gạc, âm ỉ trách
oán, đôi lúc lại âm thầm lườm lườm kẻ đối diện nhưng ko dám đưa mắt nhìn thẳng. Người ta sai mà đầu cô cứ cúi xuống dè dặt như từ đầu kẻ sai là cô vậy_Đau, đau chết mất, hix, cậu có biết tôi rất sợ đau ko hả? Đồ đáng chết, đồ táng tận lương tâm, đồ vũ phu, đồ sao chổi!
-Này!_Xa xầm mặt mũi mất phân nửa nghe người ta chưởi thẳng xa xả vào mặt mình, Tử Thần khoé miệng giật giật liên tục mấy cái, thanh âm lúc trước dịu dàng bao nhiêu thì giờ đây u uất lạnh lẽo bấy nhiêu, tựa lời sấm của đế vương tại thượng cõi chết chóc_Rốt cuộc, tôi là "đồ" gì của cậu hả?
-Đồ oan gia đáng chết!_Ko chú ý sự thay đổi kinh khủng trên gương mặt tuấn mĩ khó ai có được, Gia Băng tức tối tiếp tục ca thán, đem mọi uất ức trong lòng mà kể ra tuốt tuột, thành thật quả có cái hoạ khôn lường_Hễ gặp cậu là tôi y như rằng bị sao chổi chiếu, gì gì ko trầy xước chỗ này thì cũng bị chọc cho tức điên. Sao cậu lúc nào cũng thích làm tôi đau vậy hả? Muốn tôi giảm thọ chết sơm chứ gì?
-Đau...?_Khẽ nhíu mày, Tử Thần nhếch khóe môi cong tà mị, đưa hai ngón trỏ ko mất chút lực nâng chiếc cằm nhỏ của Gia Băng lên, ánh mắt đen sẫm tựa hố sâu vô đáy nhìn chăm chăm vào đôi mắt ướt át đôi phần sửng sốt và khó hiểu của người đối diện_Đau ở đâu?
-Hở?_Bị câu hỏi ngu ngốc của những kẻ tâm thần trí liệt thốt ra từ cửa miệng rõ hắc ám của Tử Thần làm cho chết não, Gia Băng vô thức thoát ý, mặt đơ như khúc gỗ non ngày_Ý cậu là gì?
-Ý tôi, cậu đau ở đâu? Tôi làm cậu đau ở đâu?_Nhắc lại câu thẩm tra rành rọt như lời bức cung tội phạm của mấy tên cảnh sát mặt ngầu ngầu nhìn chó chó đột tử nhìn gà gà rụng lông, Tử Thần loé lên ánh nhìn trông đợi.
-Bộ...cậu ko có mắt hay uống nhầm thuốc à? Tay tôi bị cậu làm đau mà ko thấy sao?_Đã lấy lại được bình tĩnh vốn có, Gia Băng hất 2 ngón trỏ của Tử Thần ra khỏi cằm mình, đưa cổ tay bi thương làm ví dụ điển hình.
-Hết?
-Có cả đau ở tâm nữa_Gia Băng được nước lấn tới, vỗ một cái khí thế vào ngực mình_Cậu gây tội nhiều lắm đó, đừng giả vờ ngây thơ.
-Thế sao?_Nét mặt của Tử Thần dãn dần, bóng tối gai người cũng dần di cư đi hết, để ánh mắt ẩn ý cười ở lại với khoé môi nửa cười nửa ko.
-Tất nhiên, tâm đau mới biết tay đau chứ! Cảm xúc con người bắn ra từ tâm mà. Tôi còn xót cho nước mắt mình nữa đấy!_Gia Băng cong môi giải thích nỗi khổ sâu thẳm của mình.
-Ko phải cái đó_Tử Thần thở dài nín nhịn, ko yên phận tra hỏi mà áp sát mặt mình vào Gia Băng_Tôi hỏi cậu lần cuối, tôi có làm cậu đau tim ko? Khi tôi vắng mặt tim cậu bình thường hay như thế nào?
-Xê ra coi!_Khó chịu vì bị nhìn ở khoảng cách gần, Gia Băng lấy tay đẩy mặt Tử Thần ra nhưng lại bị cậu túm lấy đem đi chỗ khác chơi, ko còn cách nào đành hướng mắt sang phía khác dõng dạc trả lời_Cho xin đi, cậu luôn làm tôi thót tim với đau tim thôi, ở cạnh cậu thêm vài ngày chắc tôi ko di truyền cũng suy tim, đột tử, hấp hối mà chết mất đó. 
Trầm mặc một hồi, Tử Thần ban tặng cho Gia Băng nụ cười nhạt nhẽo và câu đánh giá qủy dị nhất dường như ko phù hợp với đề tài câu chuyện.
-Tốt! 
Cậu đứng dậy, rời hẳn khỏi dường bệnh, quay người tung áo bước đi như tráng sĩ xuất quân một lần cũng ko ngoảnh đầu nhìn lại dưới trời hoa rụng ta tả trong gió.
Ngớ người nhìn Tử Thần lạnh lùng bước đi, Gia Băng gọi với đầy thắc mắc.
-Ế! Đi đâu vậy?
-Biến để cậu ko phải suy tim chết!_Ko thèm quay đầu như quyết tâm đã khắc trên đá, Tử Thần đáp gọn, người khuất nhanh sau cánh cửa trắng.
1 phút trôi qua với những cái chớp mắt ngờ nghệch, Gia Băng thoáng bật cười khó hiểu trước hành động trở chứng của Tử Thần. Cô bực bội nằm đặt tấm thân xuống giường của mình, cổ họng bỗng trở nên đắng nghét kì lạ.
Mùi bạc hà lành lạnh vương *** còn sót lại trên người cô, trong khuôn miệng cô nhanh chóng tan dần, hoà lẫn vào bầu ko khí ảm đạm chung quanh. 
Đưa ngón mạ vuốt qua vuốt lại đôi môi mình, Gia Băng tự dưng đỏ mặt, tay vô thức vỗ nhẹ vào gò má như muốn trấn tĩnh lại bản thân, ánh mắt chốc chốc liếc đến cánh cửa trắng im ỉm mà thất vọng, tâm can càng lúc càng rối loạn.
Nhiều lần nửa muốn bật dậy ra ngoài, nửa muốn nằm ì chờ đợi làm thời gian tíc tắc trôi nhanh phát sợ. 
Gia Băng cho phép bản thân chờ đợi, nhưng suốt 20 phút cô im lặng nhìn kim dài dịch chuyển ấy, bên trong căn phòng vẫn chẳng có gì thay đổi, chủ nhân của 7 nụ hôn (hehe, cảm ơn pà con tận tình giúp đỡ, giờ Su sửa 5 thành 7 nhá, nếu tiếp tục ngựa quen đường cũ thì, sửa tiếp @~@) vẫn ko xuất hiện.
Ko đợi lí trí phân tích giảng giải, Gia Băng dẹp hết toàn bộ lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của một thiếu nữ sang một bên, trái tim thôi thúc cơ thể bật người dậy, hơi do dự một chút rồi cũng để đôi chân trần mỏng manh xuống đất ra ngoài.
Lâu rồi ko tự thân vận động, nằm ì hoài trên giường khiến chân Gia Băng như nhũn mềm ra, mỗi việc đi lại cũng làm cô lận đận ko thôi, tí chút nữa còn ngã huỵch xuống đất.
Vịn tay vào tường làm gậy chống, Gia Băng thận trọng bước từng bước một ra khỏi cửa phòng. Hơi lạnh bên ngoài đột ngột bủa vây lên người cô khiến cô sởn cả da gà, người run lên bần bật.
Thì ra, trong phòng Gia Băng có lò sưởi chạy hết công suất ko kể ngày đêm nên cô hoàn toàn ko ý thức được hiện trạng thực bên ngoài, chỉ cảm thấy mát dịu như mùa thu ở Việt Nam, đã thế, còn có thể nhởn nhơ mặc bộ váy ngủ trắng mỏng thánh của thiếu nữ. Đây, cái tội tin người ngơ ngơ ngáo ngáo dẫn cô ra nông nỗi này đây, lạnh đến tê cứng người.
Nhưng, Gia Băng ko muốn sớm quay về phòng. Bởi cô ko phải ra ngoài để ngắm cảnh, thứ cô cần là tìm bóng hình đáng ghét kia cơ.
Tại sao ư?
Có lẽ cô vẫn chưa muốn rời khỏi thói quen được nhìn ngắm người đó chăng?
Nhìn tới nhìn lui, nhìn trước nhìn sau vẫn chẳng thấy bóng người nào ẩn hiện trong tầm mặt, Gia Băng co rúm người thất vọng toan trở về phòng thì bỗng, một tấm áo ấm áp choàng hẳn lên thân thể nhỏ nhắn của cô, đem hơi nồng cuồn cuộn đốt cháy sự bình lặng trong trái tim cô. 
Mùi bạc hà nhanh chóng xông vào mũi Gia Băng, như tố cáo chủ nhân của nó là ai.
Gia Băng quay phắt người lại nhìn, vẫn ngạc nhiên dù đầu óc nhồi nhét qúa tải tiểu thuyết và truyện tranh đã đoán trước được.
-Cô nương, gu ăn mặc của cô nương hơi gợi cảm quá đấy!_Tử Thần người dựa hẳn vào tường trịnh trọng nhận xét, đôi môi kia cong lên như muốn mê hoặc thị giác người, đâu đó, có chút ko can tâm cho lắm. 
-Vì đây là áo ngủ mà!_Nhanh chóng nướng chín mặt mình, Gia Băng quen thói gân cổ lên cãi, thoáng thót người im bặt cụp mắt cúi đầu khi người kia khẽ nhíu mày. Phản ứng này làm 16 tinh linh trên hội bàn đào súyt lòi mắt, rớt răng, ngã ghế. Và nếu chúng cầm thêm cái chén trong tay, chắc chắn sẽ có tiếng vỡ loảng xoảng phụ hoạ thêm tạo hiệu ứng.
-Sao lúc trước ở nhà tôi ko thấy cậu mặc thế?_Tử Thần giả bộ lục lọi trí nhớ_Lúc tôi ngủ cùng cậu cũng chả thấy.
-Tôi ngủ với cậu hồi nào thế?_Tròn mắt kinh ngạc như có tia sét đánh trúng đỉnh đầu mình, Gia Băng há miệng vặn nơron hồi tưởng quá khứ oanh oanh liệt liệt rồi đỏ bừng mặt hơn trước, khóc ko ra nước mắt hỏi đời sự thật sao phũ phàng thế.
-Áo ngủ mỏng quá ko tốt..._Nghêng đầu nghiêng nghiêng đưa mắt soi mặt người như kẻ lãng tử trêu chọc, Tử Thần nhích người khỏi cửa tiến sát người Gia Băng, một tay nhẹ nhàng nâng nhúm tóc đen nhánh, hôn nhẹ rồi di môi đến vành tai ai đó thì thầm_Với tôi thì ko sao nhưng với mấy tên khác thì tuyệt đối ko được mặc, hiểu chứ?
Vô thức gật đầu một cái như bị tiểu nhân bỏ bùa, Gia Băng tiếp sau đó lắc đầu nguầy nguậy, vốn là để làm xáo trộn đống suy nghĩ bậy bạ trong đầu nhưng lại làm người kia hiểu theo cách hết sức nguy hiểm.
-Chết tiết! Sao cậu cứ chống lời tôi hoài thế?_Ngay như tức thì dồn mạnh Gia Băng vào tường, Tử Thần đưa ánh mắt tức giận đầy bất lực chiếu lên Gia Băng.
-Tôi...tôi..._Hồn Gia Băng sợ khiếp vọt ra ngoài, 16 tinh linh cũng tiện thể phóng đi lẩn tránh, người co rúm núp 1 hàng dài sau lưng chủ thể như muốn lấy thể xác cô làm bia đỡ đạn.
-Điên mất!_Cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, Tử Thần than oán một cái.
Chiếc đồng hồ trong tay cậu sắp điểm 7:30, một tiếng rưỡi như lời hẹn sắp kết thúc.
-Giờ nói nhanh, cậu có nhớ tôi ko?_Tăng cường độ ánh nhìn lên khuôn mặt đỏ như cà chua của Gia Băng, Tử Thần gắt gao tra khảo về 1 vấn đề mới ko logic tẹo nào, câu nói sau đượm chút thành khẩn và gấp gáp_Hãy nói thật lòng.
-À!_16 tinh linh thở phào nhẹ nhõm trở về thể xác rồi cùng hô lên 1 tiếng câu giờ_Cái đó...
-Tôi..._Thanh âm Tử Thần nghe sao dịu dàng đến mê muội_...thực sự đã rất nhớ cậu, nhớ, rất nhiều.
-Tôi..._Gia Băng cắn môi nghe tiếng tim đập dữ dội như muốn bay ra khỏi lòng ngực. Một cảm giác vui mừng như trúng vé số độc đắc lâng lâng len lỏi trong người cô, trào ra cả đôi mắt đen, át đi sự hoảng sợ.
-Nói đi, cậu nhớ tôi chứ?
-Ukm_Gia Băng cúi đầu thẹn thùng, cơ tay nắm chặt_Ko phải nhớ, mà là rất nhớ.
-Vậy...thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải ko???_Tử Thần nâng cằm Gia Băng lên cao, hỏi tiếp làm Gia Băng bối rối hết lần này đến lần khác.
Đầu óc cô rối bong lên như thể bị thứ gì đó khuấy đảo.
Tiếng nhạc đám cười vang rền từ đâu đó hiện ra trong đầu óc chết tiệt của cô, rồi, trước mắt cô, hình ảnh tráng lệ của một lễ cưới sang trọng hiện ra cùng câu hỏi ôn tồn "Con có muốn lấy Diêm Vương làm chồng, sẽ cùng uống máu, rút sinh khí người, cùng đày đọa, đem lại sự chết chóc cho kẻ trần chứ?". Thật đáng sợ!
-Nói đi chứ!_Diêm Vương giục.
Nếu đồng ý, Hàn Gia Băng cô sẽ trở thàn gì đây, Diêm Vương phu nhân tương lai sẽ quản lí đám Diêm Vương nhóc con kế nhiệm hở?
-Nói đi chứ, cậu yêu tôi ko?_Tiếng Tử Thần ôn nhu gấp gáp kéo hồn Gia Băng trở về.
Ra là chỉ hỏi yêu!
-Tôi...
-Yêu, cậu ư? Đáng à?_Chen vào câu trả lời của Gia Băng là lời nói ám muội tao nhã đến cực điểm, nhưng lại mang sự u trầm tài mị khiến ai cũng phải chấn động, da người tê dại.
Gia Băng và Tử Thần đồng loạt quay người nhìn chủ nhân của câu nói, ánh mắt rơi dần trên khẩu súng đen đang được lắp đạn
 
-Ba?_Vô thức thốt lên một tiếng với thanh âm yếu ớt và chực tan vỡ, như để chứng thực rằng những gì đang hiện lên trong tầm mắt mờ loè của mình hoàn toàn ko phải là thứ ảnh ảo giữa sa mạc hù doạ người, Gia Băng toàn thân khẽ rùng mình, da gà da vịt mấy ngày qua lặn tăm ko dấu ko vết giờ nổi lên đầy người cô, "hiên ngang" mà dựng đứng. Trái tim non nớt chưa kịp ngừng loạn nhịp vì ai đó liên tục đập mạnh, tựa muốn phá vỡ cả lớp lớp da thịt dày ở lòng ngực. 
Ôi! Những sợi dây thần kinh mỏng manh trong đầu cô, chúng nó căng thẳng đến mức một nhạc sĩ có thể dùng để gảy bài Happy Birthday quá!
Ông bố đáng yêu, giỏi giang, lãnh đạm mà cô hết mực yêu thương, nịn nọt đã trở về như con chim bố tha mồi về tổ. Hệt y sự xui khiến của ma qủy và cảm giác bất an luôn ngự trị trong cô, ông đã thấy, đã chứng kiến đứa con gái mình che chở qua lại, gặp gỡ với sói. Và, ông đã đứng, ko biết từ bao giờ trong lớp bóng tối dày đặc như keo mà ánh sáng ko thể nào xua tan đi nổi, ở một nơi cách cô và Tử Thần khoảng chừng 3 mét trên hành lang mang theo nụ cười khinh giễu lúc ẩn lúc hiện. Nghiễm nhiên, ko trái với những gì ông đã nói với mẹ lúc ở trong phòng cô, một khẩu súng ngắn chĩa nồng ra khỏi bóng tối dày đặc như đâm thủng màn đêm, the thẻ vang lên tiếng lắp đạn
đều đều, khí thế. 
Gia Băng thừa biết, những viên đạn khát máu ấy vốn ko phải là hình phạt dành cho cô. Chúng là "phần thưởng" thích đáng cho kẻ to gan như Tử Thần.
Tức khắc, với sự trở mình của cơ tay, nồng súng đen dịch chuyển, hướng nồng thật nhanh về phía Tử Thần toan nhả phát đạn đầu tiên trong thớ ruột. Nhưng, nó buộc phải dẹp tắt ý định cướp đi mạng sống của con mồi. Bởi lẽ, như một tia chớp sáng rực với ánh sáng chói loà tuyệt diệu giữa bầu trời mây đen giăng dài, Gia Băng tức thì đứng sừng sững trước mặt kẻ bị ngắm, hai cánh tay gầy guộc dang rộng như muốn lấy cả thân mình che chở cho Tử Thần. 
Cái quái gì đang xảy ra trước mắt ông thế này? Đứa con gái ông yêu thương, đứa con gái mang trong mình sự ích kỉ và tính độc đoán tiềm ẩn, lại dám lấy cả gan ngăn đường súng, một mực che chở cho đứa con rể cố chấp đang tròn mắt kinh ngạc như mình đằng sau ư? Ông đang mớ hay mắc bệnh hoang tưởng lây từ vợ sang vậy? Ko thể nào chứ?
Nếu ko có người khác ở đây, dám mẩm Hàn lão gia sẽ tát mình một tát giáng trời để xác nhận đây là hiện thực hay mơ. Nhưng, vì hình tượng của mình, ông đành đau đớn mà chấp nhận hiện thực phũ phàng, lòng có chút ko can tâm cho lắm.
Nheo mắt nhìn sự cương quyết của cô con gái, Hàn lão gia đưa đôi mắt cô quạnh chạm vào ánh nhìn của thằng con rể. Cơ mặt đương giãn dần trên mặt ông bỗng dưng co lại phẫn nộ. Ý định buông súng vừa ban chiếu chỉ lập tức bị thủ tiêu, thay vào đó là sự giận giữ ko do dự tiếp xúc cò súng.
Thằng con rể láo toét, nó ko những ko đẩy Gia Băng ra như những bộ phim sướt mướt vợ ôn dán mắt, mà còn dám cong môi cười thách thức ông cơ đấy. Ai đã dạy cho nó điệu cười ma mãnh đó thế? Nó là ông giận muốn giết chết rồi.
Ko chú ý mấy đến 2 người còn lại đang làm gì hay nghĩ gì, Gia Băng sau khi đứng ra che chắn cho Tử Thần liền bị mắc kẹt trong vô vàn suy nghi bủa vây. Dù là hành động vô thức, dù là sự phản xạ vô điều kiện ko biết được lập trình từ thuở nào của bản thân, Gia Băng ko mấy hối hận cho lắm trước cư xử thái quá này, chỉ là cô ko hiểu nổi, tại sao mình lại làm như vậy. Lúc cô yêu Khải Phong, cô đâu liều đến mức dâng cả bản thân mình lên bàn Diêm Vương mà thách thức "Giỏi thì ăn bà nội người đi" đâu. Người ta lụy tình thì có thể nhảy lầu đập nát thân mình, uống thuốc độc hủy hoại nội tạng, lăng xăng chạy ra đường để xe người ta cán chết hay tuyệt thực tự sinh
tự diệt, nhưng Gia Băng chưa bao giờ có bản lĩnh kết thúc cuộc sống của mình cả, miệng nói, lòng nghĩ "tôi muốn chết", song tay vẫn gắp thức ăn, vẫn mồm vẫn
nhai nhoàm nhoạm, ăn nó rửng mỡ thì lăn ra khóc, nằm trải thây oán hận bản thân. Cô để chính mình hành hạ bản thân, chứ tuyệt đối ko để người khác có quyền làm thế. Nói rằng cô ích kỉ cũng có cái lí của nó.
Gia Băng chu môi thầm bái phục chính mình, cô lôi sự dũng cảm và lá gan khổng lồ ở đâu ra vậy chứ?
Hay là...
-Đoàng!_Tiếng súng nổ lớn chết chóc vang lên, ko những xé toạc sự yên lặng đặc sệu mùi của anh em nhà Diêm Vương mang đến mà còn tàn nhẫn cắt đứt dòng suy nghi lung lạc trong đầu Gia Băng.
Tiếp sau cơn ù ù vang lên trong hai lỗ tai, Gia Băng dần cảm nhận được, từ đâu đó, một cảm giác đau đớn nhàn nhạt từ từ tràn lan hầu khắp cơ thể Gia Băng, bỏng rát đến khô khốc. 
Thứ kim loại lạnh tanh phút chốc ma sát lên gò má trắng hồng của Gia Băng, để lại đường cắt dài cùng dòng máu đỏ tươi chực trào chảy như đánh giấu đường chạy của nó.
Ko gian bỗng chìm vào im lặng não nề.
Mùi tanh của máu tươi sao mà nồng nặc đến thế?
Vết thương trên má Gia Băng, chỉ là một vết xượt dài nhỏ nhoi thôi, chẳng nhẽ có sức ám ảnh ko gian nơi đây lớn thế ư?
Vẫn còn bất ngờ quá đỗi trước chuỗi hành động nhanh gọn vừa diễn ra, Gia Băng khó hiểu đưa ngón tay toan chạm vào vết thương trên má, sững sờ một chút khi chạm nhẹ vào những ngón tay lạnh lẽo của một người khác đang ngự trên gò má mình thám thính.
Gia Băng xoay đầu. Cô ngẩng mặt đưa đôi mắt kinh ngác trong veo ươn ướt thứ dung dịch lỏng nhu mì nhìn đôi mắt đau lòng đang dán vào vết thương của mình. Sốc đến mức muốn khóc, đau đến mức muốn rơi huyết lệ.
Cô đã từng nói với ai rằng mình sợ đau chưa nhỉ? Đã nói với bố rằng cô ghét máu chưa? Vậy sao ông vẫn tàn nhẫn gạt đi những lời bộc bạch ấy. Cô biết ông đang tức giận, nhưng đâu cần thiết phải tuyệt tình như thế.
Trừ phi, ông ko còn coi cô là con nữa.
Nghĩ đến vậy, Gia Băng giật mình, cô quay đầu đưa mắt nhìn biểu hiện căng thẳng trên khuôn mặt vốn dĩ lãnh đạm thường ngày. Ông vẫn đứng yên ở thế giới u ám của mình, ko hỏi han cô một tiếng mà đưa thanh âm nhẹ nhàng đến mức khiếng da đầu người tê dại, lạnh lẽo đến ko ngờ.
-Đừng nhìn ta bằng ánh mắt căm phẫn đó_Hàn lão gia ko thèm hướng mắt về phía con gái mà chằm chằm phủ tầm nhìn lên người anh con rể, bàn tay ngang ngược chĩa thẳng về phía con gái_Ta nhớ ta đã cảnh báo rất nhiều lần rồi thì phải nhưng cậu vẫn ra sức làm trái ý ta.
Thở hắt cay đắng sự vô tình bố dành tặng ình, Gia Băng ko kìm được nước mắt, sóng mũi cô cay xè đến khó thở.
-Đừng khóc!_Lơ đi cường độ ánh nhìn gay gắt của người đằng xa, Tử Thần nhẹ nhàng quệt đi những giọt nước mắt tròn mộng của Gia Băng, khuyên nhủ một cách thật khó khăn_Sau này chúng ta còn phải đối mặt nhiều với những chuyện như vậy. Tuyệt đối ko được rơi lệ.
-Biết gì mà nói!_Ném ánh mắt giận giữ nhìn kẻ đang tự tung tự tác trên mặt mình, Gia Băng hít hơi thật sâu gằn lên. Lập tức, cô bị bàn tay còn lại của Tử Thần đưa lên chặn cửa miệng, đồng thời ép người cô vào lòng ngực rộng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui