Phải làm gì ư? Đến cô còn ko biết nữa là. Chuyện của con người đó...hoàn toàn ko phải chuyện của cô...và cô ko có quyền can thiệt.
Căn môi nghĩ ngợi, ko hiểu sao, Gia Băng lại cảm thấy hình như mình đang vô duyên do dự một chuyện ko đâu. Vốn dĩ từ trước tới giờ, Tử Thần chẳng phải ko liên quan gì đến cô sao? Tại sao chỉ mỗi việc này, cô lại xao động do dự. Thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức tự đặt mình thành thượng đế, đi quản giáo chuyện của người khác. Đúng là ngu ngốc mà.
-Gia Băng!! Cẩn thận!!_Đúng lúc Gia Băng đang kịch liệt rũ bỏ mọi suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, một âm thanh chói tai như lợn chọc tiết từ đâu đó vượt qua huyên náo thẵng đến tai cô như một âm thanh ma quái vang vọng. Dẫu màng nhĩ cô dao động với tần suất lớn, đại não hầu như thu thập được trọn bộ 4 chữ vừa rồi, nhưng phản xạ của cô vẫn như cái thần thái ngu ngơ khờ khạo ban nãy, đứng lặng mà hướng mắt ném về sân bóng.
Mơ hồ, Gia Băng còn chưa kịp ý thức được điều gì, một quả bóng màu cam rực rỡ, xé toạc không khí, vun vút bay trong ko trung lao nhanh về phía cô.
Không phải, lại nữa chứ?!
Đột ngột, "Pặp!!" một tiếng, quả bóng đói khát nụ hôn của thiếu nữ dựng lại, dán chặt lớp cao su căng hơi vào lòng bàn tay to khỏe của một người nào đó hảo tâm ngăn cản rồi lúc lâu trượt dài, lăn lóc lóc dưới mặt đất cạnh đó.
Mái tóc của kẻ đỡ bóng ướt đẫm mồ hôi, bết thành từng lọm đen rung chuyển theo cử động cơ thể của thân chủ, tạo nên sự quyến rũ một cách khó tả
Mái tóc kẻ đỡ bóng ẩm ướt mồ hôi, bệt thành từng lọm đung đưa theo cử động của cơ thể. Bộ áo quần thể thao màu cam bao trọn lấy tấm thân rắn chắc của cậu ta, tôn lên những đường nét
quyến rũ của phái mạnh.
Trái tim Gia Băng phút chốc như giãy mạnh trong một thứ xiềng xích vô hình nào đó .
Người đứng trước mặt Gia Băng chợt quay người lại, mang theo bao nhung nhớ len lói vào từng giác quan của
cô, khiến chúng không ngừng rạo rực. Đôi mắt tròn to cố mở rộng, tham lam thu hết mọi hình ảnh của cậu ta vào trong trí nhớ, vào trong da thịt, trong cả nội tạng, tâm khảng….
-Lần sau mong cậu chú ý một chút đi! Đừng khiến mọi người phải lo lắng_Quay đầu nhìn Gia Băng một lát, như lướt qua, Tử Thần nói với giọng ổn trọng, thanh âm thoát ra lại tản mát một tia giận dữ.
Vẫn không rứt khỏi những cảm giác hỗn độn ồ ạt ập đến. Gia Băng chỉ biết đứng lặng để những cảm giác kia chi phối bản thân mình.
Hình như lâu lắm rồi, cô
không nói chuyện với con người trước mặt
thì phải. Đúng hơn là không có khả năng để gợi chuyện, vì chỉ cần nhìn thấy dáng bộ lạnh như băng của cậu ta và hình ảnh thân thiết với cô bạn kia, mọi ý muốn trong đầu cô lại rơi tõm xuống dạ dày…mất hút trong mớ acid sôi sục.
Thấy Gia Băng cứ đứng trân nhìn mình, Tử Thần liền quay người , toan bước chân bỏ đi.
Thì chợt một bàn tay nhỏ nhắn túm lấy áo cậu níu kéo:
- Liệu cậu có lo lắng cho tôi không?_Gia Băng giọng bé như muỗi kêu, giương đôi mắt phảng phất chần chừ, do dự nhìn ai kia, một lúc lâu sau cô cũng lấy lại lí trí rụt tay nhanh_Xin lỗi, tôi không cố ý...
-Tôi lo lắng cho cậu hay
không, cậu biết rõ!!!_Trước khi quay người lại trở lại sân bóng với đồng đội,
Tử Thần đáp gọn một câu, tia nhìn phảng phất chút ôn nhu mà khó ai có thể thấy được.
Nhưng sao Gia Băng lại cảm nhận rõ đến vậy.
Thả mắt theo bước chân Tử Thần, trái tim Gia Băng se lạnh.
Thân ảnh linh hoạt của Liệt Minh thy đập vào
mắt cô ngay lúc ấy , dính chặt lấy ai kia, sốt sắng đưa khăn lên lau vầng trán đẫm mồ hôi của cậu.
Bất giác Gia Băng tự đẩy mình vào thế khó xử, không hiểu sao, giờ cô ước mình có thể là Liệt Minh Thy, có thể tự do ở gần cậu ấy, không sợ bất cứ ai, không sợ bất cứ lời dèm pha nào.
Trong lúc mông lung nghĩ ngợi Gia Băng chợt thấy chính mình và Tử Thần như đang đứng tách biệt giữa hai thế
giới. Thế giới của cậu có tiếng cười đùa của các thành viên club, có tiếng quở mắng thẳng thắn của Liệt Minh Thy, và tiếng dẹp loạn oan ức của thầy huấn luyện viên. Thế giới của Gia Băn thì sao nhỉ? Một mảng u buồn, một mảng tĩnh lặng, một mảng tẻ nhạt, cô độc.
Mọi người đã dần quen với sự có mặt của Minh Thy và dần lãng quên đi sự có mặt của cô mất rồi…
Thế thì cô còn đứng đây để làm gì???
Đúng vậy! cô đứng đây để làm gì???
-Này cậu! Giúp tôi giặt đống khăn này đi!_Vừa nói Minh Thy vừa đẩy một chiếc xe đẩy chất đầy khăn đủ loại màu sắc từ đơn điệu đến hỗ tạp như rừng rậm amazon của các thành viên trong club vào tay cô, khoé môi nở nụ cười miệt thị.
- Xin lỗi, không có hứng!_Gia Băng lịch sự tối thiểu đáp trả, cũng
nở nụ cười héo hon làm lá chắn ngụy trang tâm trạng.
- Cái gì??? Đây là việc của cậu, cậu phải làm đi chứ!!!_Minh Thy nheo mắt nhìn Gia Băng_Đừng nói với tôi cậu đang cố làm vẻ cao sang nhé!
- Chẳng phải cậu làm mấy việc này sỏi hơn tôi à? Vậy thì tốt nhất cậu nên làm đi thì hơn_Nhún vai khiêm
nhường, Gia Băng cười nhạt rồi quay người bỏ đi, len qua dòng người thưa thớt ở lối vào ra ngoài.
Xem ra, có nên có một quyết định phù hợp giải quyết vấn đề đau tim này.
Đúng như ý nghĩ, sáng hôm sau, Gia Băng hít thở một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào phòng thay đồ kiêm phòng họp chính của các thành viên trong club khi đã chắc mẩm mình đến hoàn toàn đúng giờ hẹn.
-Lương Chấn Vĩnh, em vào nhé!_Không để cho người bên trong phản ứng, Gia Băng nhanh chóng đẩy cửa bước
vào, mắt và tay bận rộn tìm kiếm cái phong thư hôm qua cô đã vặn não, hết mồ hôi nắn
nót viết từng chữ.
Đây rồi!!
Gia Băng lôi phong thư trắng muốt, gọn ghẽ, ra khỏi cặp, toan đi đến chiếc bàn quen thuộc đặt ở góc phòng thì một tấm ngực trần trụi với làn da hơi rám nắng che khuất hết mọi tầm nhìn của cô, khiến cô trợn mắt nhìn chằm chằm vào nó không thôi.
Cái này...
Lương tâm cô mách bảo là mọi chuyện không phải do cô cố ý, đây chỉ là tai nạn nghề nghiệp thường thấy trong những bộ truyện tranh lãng mạn.
Tự ình trong sạch, lương tâm không áy náy hổ thẹn, Gia Băng phóng túng thiếu điều không kìm lòng mà nhỏ nước dãi ra ngoài…
Không ngờ, ‘ngân khố đại nhân’ cũng menly như thế này cơ đấy. Ai mà ngờ, cái mặt thư sinh bên ngoài lại ẩn chứa thân hình nam tính bên trong chứ. Đúng là một phát hiện vĩ đại của nhân loại.
-Thoả mãn chưa?_Luồng thanh
âm như mùi rượu nồng chuốc say người nhẹ nhàng rót vào tai kẻ đang không khỏi xuýt xoa chiêm ngưỡng.
-Ờ!!!Rất thoả mãn!!_Bị toàn bộ tâm tình say mê cái đẹp khống chế, Gia Băng không biết ngượng gật đầu mạnh
đồng tình, hai đồng tử nhạt dần, mơ màng…
-Cậu có biết cậu đang thản nhiên cướp mất sự trong trắng của người khác không đấy? Thường thì sau những việc như thế này cậu sẽ phải chịu trách nhiệm…_ Người kia khổ sở nói một lèo, hai tay đặt lên vai Gia Băng, những ngón tay thon dài lần lối len lỏi vào tứng sợi tóc mềm mượt của cô.
-Hơ?!_Vì bị người ta chuốc say bằng giọng điệu quá mê hoặc, Gia Băng ngây ngô chỉ biết đáp trả lại một từ vô nghĩa, những sợi dây thần kinh bại liệt trong đầu cô đã có dấu hiệu hoạt động.
Không nói gì thêm, Tử Thần giờ mới chịu cúi mặt mình đưa nó vào tầm mắt của Gia Băng để cô thấy rõ.
Sau khi biết đối phương hồn phách và thân thể đồng loạt cứng đờ, cậu đánh nhanh thắng nhanh, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước.
Không sâu nhưng khiến trái tim người xốn xang xao động, không mãnh liệt nhưng khiến người ta cồn cào gan ruột.
Bức phong thư trắng phẳng nếp trên tay Gia Băng thẫn thờ rơi xuống đất, nằm nhoài.
-Nhớ đấy!!!mỗi lần cậu nhìn trộm tôi, sẽ phải trả giá như thế này…!_Tử Thần lưu luyến rời môi mình khỏi môi Gia Băng, nở nụ cười ranh mãnh mê hồn.
Tim Gia Băng vì thế càng đập mạnh, cuồng loạn. Cô đỏ mặt, cúi đầu bối rối, cảm thấy như cả thế giới đang chao đảo mạnh.
Gia Băng gập người, thừa thãi nhặt nhanh bức thư dưới chân rồi xoay người bỏ chạy.
Nhưng, cánh tay ai đó lại muốn ngăn cản, túm mạnh lấy cổ tay cô:
-Cái gì vậy?_Tử Thần chiếu mắt lên tờ đơn Gia Băng vừa giấu vội vào cặp, hồ nghi hỏi.
-Không …..không gì cả…
Đóng rầm cửa, Gia Băng vùng chạy ra ngoài, ngồi thu lu một góc trong club vắng bóng người tự kỉ.
Nụ hôn vừa nãy như ngọn gió xuân miên mang thổi vào trái tim u buồn của cô.
Tại sao cô lại có cảm giác tham lam muốn kéo dài nó như thế, muốn nhiều hơn sự nhàn nhạt thoáng qua đó như vậy chứ?
Chẳng nhẽ, như người ta nói, như người ta nghĩ….cô đã thích kẻ đáng chết vạn lần kia mất rồi?
No!No!No! Nhất định là
không! Imposible!
Vò đầu bứt tai một hồi đến khi vài sợi tóc đáng thương anh dũng rơi xuống đất, Gia Băng mới phát hoảng thừa nhận.
Đúng, cô đã thích kẻ không nên thích mất rồi!
-Gia Băng, nghe nói em muốn gặp anh!_Phá tan bầu ko khí tĩnh lặng tưởng chừng như ko có sự sống hiện hữu chung quanh con người đang ngồi bó gối một góc ở sân tập, một người con trai dong dỏng cao chậm rãi bước đến gần, mái tóc nâu sẫm khá dài hơi rối bao lấy khuôn mặt điển trai thánh thiện hệt tựa một thiên sứ. Thoáng chốc, anh đứng trước mặt người con gái cơ hồ đang thả hồn lên mây kia, hai con ngươi sáng bừng nhìn cô trong nụ cười ôn nhu rộ nở.
-Hơ?_Ko hoàn toàn lơ đãng đi mọi thứ, Gia Băng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đối diện, khuôn mặt đỏ hồng thoáng nét ngạc nhiên_Anh Kì Thiên?
-Ra em vẫn còn nhớ tên anh cơ đấy! Xem ra cũng được an ủi phần nào_Nụ cười của anh đậm lên chua xót_Em hơi gầy đấy!
-Sao anh lại đến đây? Em nghe nói anh đang ở Mỹ?_Đứng dậy, phủi lẹ váy đồng phục cho khỏi bẩn, đôi chân Gia Băng thích ứng không kịp với tốc độ của thân thể liền loạng choạng thiếu điều cong vó ngã nhào.
Cũng may, Kì Thiên đứng trước mặt cô thân thủ nhanh nhẹn đỡ lấy người cô bằng vòng tay to khoẻ, tránh cho cô cái nạn ăn cháo hoặc vỡ bàn tọa. Anh lo lắng nhẹ giọng hỏi:
-Em không sao chứ?
-A...à...không sao ạ, chắc tại em ngồi lâu nên mới thế!_Gia Băng bề ngoài khoát tay cười giả lả nhưng thâm tâm liên tục rủa ông trời chơi đểu mình, cố tình *** hại để cô phải mất mặt.
-Thật ko có?_Nheo mắt hồ nghi, Kì Thiên thở dài bất lực khi nhận được cái lắc đầu quyết liệt của Gia Băng, uể oải hỏi tiếp_Anh nghe Tuấn Vĩnh bảo em muốn gặp anh, có chuyện gì sao?
-Dạ? Đâu có, em chỉ bảo muốn nói với anh ấy một chuyện thôi mà!_Gia Băng sững sờ muốn hét lên, cô có nói là muốn nói chuyện với "đội trưởng" tai quái này à?
-Vậy sao?_Thoáng chóc xị mặt, Kì Thiên thở dài hờn dỗ mà lẩm bẩm, tuy là nói lẩm bẩm nhưng âm lượng lại không hề nhỏ chút nào, như vốn cố tình để Gia Băng nghe thấy vậy_Thế mà anh cứ tưởng em có điều muốn nói nên mới gấp gáp bay về đây, chán thật! Mà thôi, em muốn nói gì với Chấn Vĩnh thì nói với anh luôn đi, giờ cậu ta chắc không ở đây đâu.
Cẩn thận suy xét lời đề nghị, Gia Băng cuối cùng mới chịu đưa tay vào túi, đưa ra một chiếc phong thư gấp nếp cẩn thận trắng toát phẳng lì, chìa về phía Kì Thiên:
-Anh thông qua cái này giúp em!
-Cái gì đây?_Cúi người đón lấy chiếc phong thư nhỏ gọn, đơn giản nhưng dễ thương từ tay cô gái nhỏ, Kì Thiên nghi hoặc hỏi trong nụ cười ý vị.
"Chẳng phải, người ta cũng thường tỏ tình bằng cách này sao?" Ý nghĩ này nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng khơi lên sự ấm áp trên đôi môi anh.
-À...cái đó là...
Gia Băng chưa kịp nói rõ, một bóng người nhanh như cắt, mang theo hương bạc hà phảng phất lướt qua, để lại đám bụi ko ai quét dọn bay tứ tung, xông vào mũi cô, hành hạ bằng những "đòn" "ách xì" thê thảm.
Trong phút chốc, phông thư trên tay Kì Thiên cũng mau lẹ biến mất, thay vào đó là sự xuất hiện của người thứ 3, thứ 4...thứ mấy chục.
-Chết chửa! Chuyện gì thế này! Đại ca!_Phe phẩy chiếc phong thư đoạt được trong tay, Tuấn Kiệt cười ám muội phóng điện về phía Kì Thiên đang cố nắm bắt tình thế rồi khẽ cùi chỏ Giai Tuyền một cái rõ đau_Này! Đố ngươi biết đây là cái gì đấy? Hehe!
-Phong thư!_Nhanh gọn, Giai Tuyền đáp, rồi hét lên kinh hãi khiến cả đám người đang tú tụm sau lưng "đầu đàn" Tuấn Kiệt phải giật mình kinh hoảng theo_Hình như đầu tôi có sợi tóc bạc, ôi no!
Tự hét tự la sướng cái miệng xong, Giai Tuyền đau khổ chạy vào phòng thay đồ truy tìm anh tóc bạc vô tội, không cần biết bầu không khí im lỉm mình gây ra quái gở tới mức nào.
Chừng 3 giây mặc niệm...những thành viên tinh anh của club và đám người qua đường mới tiếp tục ý định cũ.
-Lâm Chấn, ngươi biết đây là cái gì không?_"Đầu đàn" chung thủy hỏi tiếp vấn đề cũ rích kia, mắt nháy nháy đến đau ra hiệu cho bạn mình.
-Phong thư chứ cái gì? Muốn sỉ nhục nơron bọn này à?_Lâm Chấn bực bội quát. Vừa kết thúc đã gặt hái được vô số đồng tình từ phía anh em xa gần đằng sau.
-Cái bọn này..._Đau lòng đến độ muốn cho vài tên ăn đấm, Tuấn Kiệt phẫn nộ giơ phong thư lên cao, hét lớn thanh tỉnh mấy chục cái đầu óc người nơron heo_...Đây là thư tình Hàn tiểu thư nhà chúng ta gửi cho đại ca đấy! Biết chưa?
-Ồ!_Đám người "óc người nơron heo" đập tay bôm bốp, đồng loạt hướng ánh nhìn "ra là thế" về phía hai kẻ thanh thiên bạch nhật làm chuyện mờ ám, miệng cười gian tra như bắt được vàng_Biết rồi nha! Gia Băng ghê thật đấy!
-Chuyện này, thực ra thì..._Như có lò xo gắn chặt sau mông, Gia Băng ngay lập tức phản xạ, khoa chân múa tay cố gắng giải thích. Nhưng, trong tiếng cười đùa rầm rộ hết sức náo nhiệt của mọi người, tiếng nói không có trọng lượng của cô chỉ như tiếng vo ve chướng tai của đám ruồi nhặng thấp cổ bé họng mà thôi.
Vì thế, Gia Băng càng tốn calo, khàn cổ giải thích thì theo tâm lí xuyên tạc, bụng ta ra bụng người của đám đông, cô càng bị hiểu lầm là nguỵ biện, càng bị kiện là đa tình, càng bị khinh là hám trai.
Cơ mà, người bên cạnh cô lại ko hề tỏ giấu hiệu khó chịu khi bị hiểu nhầm. Anh thản nhiên nghênh đầu, khoanh tay trước ngực nhìn cô đổ mồ hôi hột đối phó với trăm cái miệng nói hoài ko sái của đám đông, nụ cười ôn hoà trên môi thường trực đến qủy dị.
Tư lự xem kịch một hồi thấy tinh thần mình thoải mái cực điểm, Kì Thiên mới chịu mở miệng giải vây cho "bạn gái", đôi mắt đen thăm thẳm khẽ động nhìn đám đông âm thầm cảnh cáo:
-Các cậu đùa như thế đủ rồi, đừng làm khó Gia Băng nữa!
Kì Thiên vừa mở miệng, tiếng huyên náo như vỡ chợt khoảng khắc tắt ngúm. Mọi người im lặng dâng hiến ánh mắt hiểu ý về phía anh, ngoan ngoãn phối hợp.
"Con trai oai nhất là những lúc làm cho người ta phục tùng mình như thế này! Đại ca yên tâm, bọn em sẽ giúp anh ghi điểm trong lòng đại tẩu!"
-Kì Thiên, nếu anh sợ Gia Băng ngại, bọn em này sẽ dốc sức thủ tiêu mấy đứa biết chuyện, tránh làm hỏng chuyện tốt!_Một thành viên mới nắm chặt tay thành đấm tỏ rõ sự kiên quyết, lập tức ngay sau đó, cậu ta có dự giác người tiên phong bị thủ tiêu là mình.
-Khoan đã, mấy anh hiểu nhầm rồi, hãy nghe em nói..._Chớp thời cơ tốt, Gia Băng dõng dạc lên tiếng.
-Gia Băng, qua đây anh nói!_Chưa kịp phân trần, Gia Băng đã bị Tuấn Kiệt lôi ra xa thì thầm thủ thỉ rất bí mật_Tiết lộ cho em một tin bí mật quốc gia nhé! Khi hôn đại ca Kì Thiên chúng ta, em phải cẩn thận, đại ca hôn rất bá đạo đó nha, được cái này sẽ lấn tới cái kia...mà em biết đó, chính phủ khuyến cáo bà con kế hoạch hoá gia đình, em hiểu ko?
-..._Đón nhận lời khuyên với khuôn mặt xám ngoét, Gia Băng nghẹn ngào ko nói được lời nào, hoá thạch.
-Á! Đúng rồi!_Như phát hiện ra điều gì đó, "đầu đàn" Tuấn Kiệt đập tay đánh bốp, nhìn Kì Thiên, cơ hồ phong thư trên tay vì thế mà vô tội nhàu nát thê lương_Đại ca, anh chưa có nhận lời Gia Băng.
-Anh ta ko cần phải nhận lời..._Rạch ngang huyên náo bằng ánh mắt sắc bén có thể cạo nguyên lông gà chỉ bằng một nhát, giọng nói lạnh lẽo đặc trưng của Tử Thần đá bay đi mọi thanh âm pha tạp khách, cô động đeo bám lấy màng nhĩ mọi người_...chủ nhân phong thư đó là tôi.
-Ế! Sao có thế, đó là của..._"Đầu đàn" toan phản bác, liền bị ánh mắt của Tử Thần thủ tiêu ngay tắp lự, chỉ biết đông cứng người run bần bật.
-Nhiều khi ăn dưa bở ko tốt cho hình tượng đâu, Kì Thiên đại ca!_Nhấn mạnh từng chữ một, Tử Thần tận tình nhắc nhở, ko thèm chú ý đến Gia Băng sống chết ra sao.
-Gia Băng, giờ em có thể giải thích rồi đấy!_Kì Thiên trước khí lạnh áp bức của ai kia vẫn nở nụ cười ấm áp hướng về Gia Băng nhắc nhở.
Ko may mắn ý thức được bầu ko khí kì dị xung quanh, Gia Băng sợ hãi muốn ngất xỉu tại chỗ. Liếc mắt người này, đưa tình người kia kha khá lâu, cô thở dài bay đến cướp lấy phong thư tội nghiệp trên tay Tuấn Kiệt, xong xuôi mới cầu trời xá tội cho cô:
-Phong thư đó ko phải của ai hết, nó là của anh Tuấn Vĩnh!
Nụ cười 2 con người kia và đám đông làm nền chợt cứng đơ ngay tại chỗ, nhanh chóng vôi
hóa đến mức rêu bám đầy xanh một mảng, tiếp đó không ngần ngại xơ cứng thạch hóa và cuối cùng bị phong hóa một trận, bay tả lả theo gió về quê cha đất tổ.
Bầu không khí náo loạn cùng những nụ cười khả ố rơi vào tĩnh lặng não nùng…im ắng như tờ…
Hứa hẹn một sự bình lặng trước cơn bão sắp đổ bộ.
Đúng lúc mọi người chung quanh như sắp nghẹt thở thiếu oxi mà từ trần, cánh cửa ra vào yên ắng bình dị giờ như một vị anh hùng mang ánh hào quang chói lọi cử động mạnh, kêu "cạnh" một tiếng rồi mở to, chừa lối vào ột người nào đó.
-Ồ! Mọi người đều ở đây hết cả sao?_Thân ảnh cao gầy mang bộ mặt thư sinh dưới chiếc kính khá dày lên tiếng trào phúng, dễ dàng lôi kéo mọi sự chú ý xung
về phía mình.
-Tuấn...Tuấn Vĩnh đấy à?_Nụ cười hoá thạch trên môi Kì Thiên rạn nứt, anh khó khăn lắm mới gượng tô son trát phấn cho nó thêm tươi tắn.
-Không có gì đâu, Tuấn Vĩnh, đi chỗ này với tớ một lát!_Đương ngửi thấy mùi nguy hiểm, Tuấn Kiệt vẫn là kẻ "đầu đàn" được việc, lẹ làng kéo tay bạn mình ra ngoài, càng xa càng tốt, trước khi...
-Khoan đã..._Tuấn Vĩnh bị kéo đi vẫn ngoan cố quay đầu nhìn Gia Băng im như phỗng một góc, thắc mắc hỏi lớn_...Gia Băng, nghe nói em có việc muốn nói với anh?
-Ko có chuyện đó đâu!_Thay Gia Băng trả lời, đám đông khẩn trương đồng thanh, tay chân khua khoáng nhặng xị cả lên.
-Thật à?_Nheo mắt hỏi Gia Băng cho chắc nhắn, Tuấn Vĩnh tinh ý nhận ra có điều gì đó thực không ổn.
-Không, em có chuyện muốn nói với anh!
Mọi người nhất tề thở dài sầu não liếc nhìn một Lăng Tử Thần mặt mũi như bị bóng tối hiểm ác bao trọn và một Hạ Kì Thiên biểu tình ko hề thoái mái mà oán thán, lòng ko ngừng trách cứ kẻ mê trai kia, 2 người chưa đủ lại muốn vét thêm một người nữa.
-Em vì cái
này…mà muốn gặp anh…!?_Lướt mắt đọc một lèo toàn bộ nội dung sâu kín bên trong
chiếc phong thư đại náo cả club này, Tuấn Vĩnh sau khi đưa Gia Băng vào phòng thay đồ nói chuyện riêng thì hối hận không thôi, khóe mắt giật giật liên hồi, ném ánh nhìn không thể tưởng tượng về phía cô dò xét_...thì ra,
“bức thư tình” trong truyền thuyết khiến 2 tên kia trở mặt lại là một tờ đơn xin rút khỏi club, em chơi chiêu này rất cao tay, Gia Băng…
-Không có, tất cả là do bọn họ hiểu lầm, trước giờ em không hề nói đây là thư tình gì hết…nhìn mặt em thế này, anh ko thấy em vô tội sao ạ?_Thẳng thừng đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu người khác, Gia Băng yếu ớt trần tình, khuôn mặt nhỏ nhắn khi không lại trát lên một lớp phấn hồng bực bội ngoài ý muốn.
Vì cớ gì mà đám người ngoài kia có sức tưởng tượng hùng mạnh thế chứ, sao họ không nghĩ đó là giấy nợ luôn đi.
-Đúng! Chỉ hai từ “hiểu nhầm” em đã khiến ọi người nổi khùng rồi đấy…_Tuấn Vĩnh rời mắt khỏi những dòng chữ đánh máy, gấp tờ đơn lại theo nếp gấp cũ, hai con ngươi đen nhánh không ngừng di chuyển, dường như muốn nhìn xuyên qua tim gan người đối diện_Em có thể cho anh biết nguyên do tại sao em muốn rút khỏi club không?
-Ầy, cái này…_Gia Băng ko nghĩ đến bị tra hỏi nguyên do, nhất thời ko biết nói gì cho hợp tình hợp lí.
-Nếu nguyên do của em không xác đáng, rất tiếc, anh ko thể phê duyệt nó cho em_Tuấn Vĩnh lãng tử ngã người vào thành ghế sau lưng, trịch thượng gác tay lên tay ghế chờ đợi câu
trả lời từ người đối diện. Nguyên do? Anh ko cần hỏi cũng biết, nhưng anh muốn thử xem cô nhóc này còn muốn tiếp tục chống chế hay thừa nhận mọi tâm tư của mình.
Trước thái độ nghiêm túc thường ngày quen mắt của Tuấn Vĩnh-người đàn anh cô luôn kính trọng vì cấp bậc keo kiệt đỉnh cao, Gia Băng không khỏi bị áp lực, nhịn không nổi liền nuốt ực nước bọt một cái. Với kinh nghiệm bươn chải trong club mấy chục ngày qua, cô cũng không hẳn là không biết sơ cua về con người của anh, thâm có, ác có, nhưng lại rất tận tâm và thông
minh. Nếu nói Hạ Kì Thiên là ông vua của club dội tiếng này thì Lương Tuấn Vĩnh
anh cũng ngang ngửa hoàng hậu một nước chứ chẳng chơi.
Muốn qua mắt con người như anh, trừ phi lời cô nói xuất phát từ đúng ý nghĩ và trái tim. Nếu không sẽ thật vất vả. Nói dối cũng là một nghệ thuật.
-Nguyên do là vì….là vì…_Gia Băng đảo mắt liên tục tính kế mưu sinh. Nếu cô nói cô cảm
thấy chướng mắt khi suốt ngày phải nhìn 2 người kia tình tứ bên nhau cười cười nói nói, liệu anh ta có nổi điên mà tống cô từ quản lí club về nhân viên vệ sinh cọ rửa Would Cup (WC) không nhỉ?_...thực ra thì anh cũng biết em là ai rồi chứ?
-Em là quản lí rắc rối, nhiều chuyện của club này!_Tuấn Vĩnh thẳng thừng đáp trả khiến Gia
Băng uất nghẹn thiếu chút nữa hộc máu. Cô vừa nói anh thông minh phải không? Làm ơn cho cô rút lại toàn bộ, thủ tiêu xuống dạ dày, tống thẳng ra ngoài qua
đường hậu môn nhé.
-Không phải, ý em là anh cũng biết em là con gái của Hàn gia, đúng chứ?_Dè dặt dẫn
dắt người kia đến vấn đề chính, Gia Băng chật vật mài não tìm từ thích hợp để diễn giải_...vì thế, em nghĩ, với hình tượng của em bây giờ…thực sự không phù hợp để làm công việc này chút nào…
-Ý em…công việc ở club này là quá hạ đẳng, quá tầm thường, không xứng để em làm?_Đôi mắt phượng hẹp dài
của "ngân khố đại nhân" nheo lại, thoáng chốc tạo nên một nét gì đó có thể cho là giận
giữ.
-Không…ý em không phải thế…chỉ là…