Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Nghe anh nói thế, Bạch Dương lập tức hiểu ra, cô cười lên: “Đúng nhỉ, mình có thể chia một nửa đất, miễn mấy năm tiền thuê đất cho bộ phận liên quan, sau đó có thể mượn việc này xin một đội công trình của bộ phận liên quan để xây dựng xưởng, không phải thế là được rồi à!”
Việc này đồng nghĩa là xưởng của cô do Nhà nước xây dựng giúp, dù Cố Việt Bân muốn gây chuyện cũng phải xem Nhà nước có đồng ý không.

Đồng thời, cô còn có thể nhờ bộ phận liên quan giới thiệu một xưởng máy móc, một công đôi việc luôn.

Bạch Dương càng cười tươi hơn, vì vui vẻ nên giọng nói cũng hoạt bát hơn: “Cảm ơn anh nhé, anh lại giúp tôi lần nữa rồi.”
Z-H: Không có gì.

Bạch Dương suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đúng rồi, nói chuyện với anh nhiều lần như vậy vẫn không biết anh tên gì, nên báo đáp anh như thế nào đây.”
Nhưng sau khi gửi đi, đối phương lại không trả lời.

Bạch Dương đoán có lẽ đối phương sẽ không trả lời, thở dài một tiếng, thoát khỏi giao diện trò chuyện.

Lúc này, Lục Khởi nói chuyện điện thoại xong đi vào từ ngoài ban công, vẻ mặt tức giận: “Bảo bối, thật sự là em nói đúng rồi, con hồ ly Cố Việt Bân kia đã nói chuyện với tất cả đội công trình và xưởng máy móc, bảo bọn họ không làm ăn với chúng ta, anh có nói thế nào cũng vô dụng, thật khiến anh tức chết!”

Bạch Dương thấy anh ta gọi điện thoại đến khàn cả giọng, đứng dậy tự mình rót một ly nước mật ong cho anh: “Đừng giận, đã có giải pháp rồi.”
“Giải pháp gì?” Lục Khởi bưng ly nước lên, không uống ngay mà hỏi.

Bạch Dương nói cách đó ra.

Lục Khởi vỗ đùi: “Cách này hay đó, bảo bối, sao em nghĩ ra được vậy?”
Bạch Dương lắc đầu: “Không phải em nghĩ, là một người bạn.”
“Bạn?” Lục Khởi nghi ngờ nhìn cô: “Lại là người nghĩ kế thu mua Giai Ngẫu giúp em lần trước à?”
“Là anh ta.” Bạch Dương gật đầu.

Lục Khởi để ly nước xuống: “Bảo bối, em thành thật nói anh nghe, rốt cuộc tên đó là ai, em và anh ta có quan hệ thế nào, sao anh ta lại giúp em hết lần này đến lần khác vậy?”
Đối mặt với câu hỏi của bạn tốt, Bạch Dương rũ mắt, không biết nên trả lời thế nào.

Dù sao chuyện đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, cô cũng không thể nói thành lời.


“Được rồi được rồi, hỏi nhiều vậy làm gì, anh mau uống đi, uống đi chúng ta đi đến bộ phận liên quan một chuyến.” Bạch Dương nói sang chuyện khác.

Lục Khởi nhìn ra cô không muốn nói, cũng không miễn cưỡng cô, tiếp lời cô: “Biết rồi, đừng có giục.”
Hai người đùa giỡn một lúc, sau đó mới rời khỏi Thiên Thịnh.

Bên kia, trong phòng VIP của một câu lạc bộ.

Trình Minh Viễn hát xong, nhìn thấy Phó Kình Hiên ngồi một mình trong góc tối, bèn bưng hai ly rượu vang đỏ tới.

“Làm gì vậy, từ khi nãy đến giờ, cậu không gọi điện thoại thì là xem điện thoại, tôi hẹn cậu ra ngoài để thư giãn, không phải để cậu bận rộn làm việc.” Nói xong, Trình Minh Viễn đưa một ly rượu qua.

Phó Kình Hiên nhận lấy, nhấp một ngụm: “Không phải bận rộn làm việc.”
“Vậy cậu đang làm gì?” Trình Minh Viễn ngồi xuống, thò đầu nhìn vào điện thoại của anh, ngạc nhiên há hốc miệng: “Đây không phải vợ cũ của cậu à? Cậu đang tán gẫu với vợ cũ hả?”
Trình Minh Viễn nhìn anh với vẻ khó tin.

Sắc mặt Phó Kình Hiên không chút thay đổi, hờ hững trả lời: “Cô ấy không biết là tôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận