Khoảng một giờ chiều, Vu Y Cơ quay về với vẻ mặt nặng nề.
Phó Kình Duy đang chơi game, thấy thế thì thuận miệng hỏi một câu: “Mẹ, ai chọc mẹ giận thế?”
Vu Y Cơ ném túi xách lên sofa, thở hổn hển ngồi xuống: “Đều tại Bạch Dương chết tiệt kia!” “Ai?” Phó Kình Duy vội buông máy chơi game xuống, lại gần: “Mẹ, mẹ đi gặp chị ta à?”
“Mẹ rảnh rỗi đi gặp cô ta làm gì? Lần trước ở trung tâm thương mại chuyên bán hàng hiệu, cô ta và hai người tình kia hợp sức với nhau ức hiếp mẹ, cũng không biết bọn họ làm cái gì mà hôm nay mẹ cùng hội bạn đến mua sắm thì bảo vệ lại không cho mẹ vào? Nói gì mà mẹ bị cho vào sổ đen rồi!”
Vu Y Cơ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục căm tức nói: “Bọn mẹ có tổng cộng năm sáu người đi, những người khác đều vào được mà sao lại không cho mẹ vào? Tức chết đi được! Con không thấy ánh mắt mấy người khác nhìn mẹ đâu, giống như mẹ là người hạ đẳng gì vậy, mẹ thật sự hận đồ để tiện Bạch Dương kia chết đi được!”
Có lẽ vì bà ta quá lớn tiếng, Phó Kình Hiên và Cổ Tử Yên cùng đi xuống từ trên lầu.
“Sao thế?”
Phó Kình Hiên cài cúc trên cổ tay, anh mặc áo sơ mi màu lam xám, trông rất có tinh thần.
Cố Tử Yên vừa khéo ăn diện giống như anh vậy, cô ta mặc bộ váy trắng tinh, dịu dàng mềm mại như nước.
Vụ Y Cơ lại kể sơ qua mọi chuyện với anh một lần.
Phó Kình Hiên cau mày: “Con đã ly hôn với cô ta rồi, mẹ không có chuyện gì thì đừng có đi trêu chọc cô ta” Bạch Dương cũng không đơn giản như mọi người nghĩ, anh hiểu rõ tính cách của mẹ mình, để tránh sau này mẹ anh gặp chuyện phiền phức nên anh mới nhắc nhở.
Nhưng Vu Y Cơ lại khó chịu bĩu môi nói: “Là cô ta kiếm chuyện với mẹ trước mà” Một lát sau, thấy hai người chuẩn bị ra ngoài, bà ta liền nhìn Cổ Tử Yên, cười nói: “Tử Yên à, hai đứa định đi đâu thế?” Cố Tử Yên cười khẽ: “Nghe nói bà nội bị ốm, nên bọn con đi thăm bà” Vu Y Cơ trợn mắt: “Ốm thì ốm chứ sao? Đi thăm bà ta làm gì? Mẹ nói, “Mẹ!” Phó Kình Hiên ánh mắt thâm trầm ngắt lời bà ta, rõ ràng là không được vui: “Bà ấy là bà nội con”
Vu Y Cơ biết con trai không thích mình nói xấu bà cụ nên không dám nói tiếp nữa, cười khan một tiếng: “Vậy hai đứa về sớm nhé, mẹ bảo giúp việc nấu canh hạt sen Tử Yên thích nhất rồi, bồi bổ cơ thể.”
Cố Tử Yên nói cảm ơn rồi đi ra ngoài với Phó Kình Hiên.
Dù sao Bạch Dương cũng là người từng chăm sóc bà cụ, sống chung mấy năm đương nhiên cũng có tình cảm.
Tuy Cổ Tử Yên là người mà cháu trai bà cụ yêu, nhưng cũng không bằng vị trí của Bạch Dương trong lòng bà cụ.
Cho nên, Phó Kình Hiên chỉ liếc mắt đã nhìn ra sự hời hợt của bà nội đối với Cổ Tử Yên.
Anh biết rõ lý do, nhưng vẫn đưa Cố Tử Yên đến.
Chẳng qua là muốn để Cố Tử Yên và bà cụ thân thiết hơn một chút, dù sao Cố Tử Yên cũng là vợ tương lai của anh.
“Bà nội, đây là độ dinh dưỡng bồi bổ cháu cố ý chuẩn bị cho bà, mong bà nhận” Cổ Tử Yên thể hiện giống như con gái nhà giàu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, mọi hành động đều không thể soi mói ra điều gì.
Bà cụ nằm trên ghế quý phi, nét mặt lạnh nhạt: “Bây giờ gọi tôi là bà nội có hơi sớm, đợi hai đứa kết hôn rồi hãy gọi, còn nữa, cái thân già này của tôi cũng không dám uống linh tinh đồ người khác đưa, cháu vẫn nên mang về đi.”
Cổ Tử Yên hơi khó chịu cắn môi, nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt cầu cứu.
Phó Kình Hiên giúp cô ta giải vây: “Bà nội, đây là tấm lòng của Tử Yên”
Bà cụ dù gì cũng là người trải đời, chỉ nhìn cô ta một cái đã biết đối phương nghĩ gì: “Đúng là rất có lòng, đuổi được cả cháu dâu của tôi đi cơ mà”.