Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Ánh mắt Phó Kình Hiên lập lòe: “Mặt khác, điều tra xem giữa Bạch Dương và Trình Minh Viễn đã xảy ra chuyện gì.”
Cho dù trước đây hai người có quen biết nhưng quan hệ chỉ bình thường thôi, chẳng khác nào người xa lạ.

Nhưng bây giờ, quan hệ giữa hai người này đột nhiên trở nên thân thiết hơn, còn có thể đùa giỡn với nhau, nếu nói giữa hai người này không có gì, anh tuyệt đối sẽ không tin.

Trợ lý Trương nhìn thấy sự ghen tuông chợt hiện ra trong mắt Phó Kình Hiên, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ sếp Phó đang ghen vì cô Bạch qua lại với sếp Trình.

Nhưng trong lòng trợ lý Trương nghĩ vậy lại không dám nói ra, chỉ có thể giả vờ hồ đồ nhận lệnh: “Vâng.”

Trình Minh Viễn đỡ Bạch Dương đi vào bệnh viện, đăng ký ở quầy tiếp đón.

Đám người Cố Tử Yên lại vừa cười vừa nói, đi từ phía khác tới.

Người phát hiện ra Bạch Dương trước không phải là Cố Tử Yên mà là Mạnh San, cô bạn của cô ta.


Mạnh San kéo tay áo của Cố Tử Yên, lại chỉ về phía trước quầy đăng ký: “Tử Yên, cậu xem người đó chẳng phải là Bạch Dương sao? Còn có cả anh Trình nữa.

Sao bọn họ lại đi chung với nhau thế?”
Nụ cười trên mặt Cố Tử Yên dần biến mất, ánh mắt tối tăm nhìn theo hướng cô ta chỉ, giọng điệu lại vẫn dịu dàng: “Đúng là cô Bạch và anh Trình thật, nhưng hình như cô Bạch bị thương rồi.”
Ánh mắt cô ta nhìn xuống dưới, dừng lại trên cái chân được giơ lên của Bạch Dương, có thể thấy rõ dấu hiệu sưng đỏ trên đó.

“Cô Cao, đây cũng là ý của cô sao?” Cố Tử Yên nhìn về phía Cao Linh ở bên cạnh.

Cao Linh cũng nhìn lướt qua mắt cá chân của Bạch Dương, cao ngạo lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì lạ thật.” Cố Tử Yên khẽ thì thầm.

Mạnh San lại nói: “Tử Yên, bọn họ quay lại kìa.”
Cố Tử Yên lại nhìn qua.


Lần này, ánh mắt cô ta và Bạch Dương vừa khéo đối diện nhau.

Bạch Dương không khỏi cười một tiếng.

Trình Minh Viễn cúi đầu nhìn cô: “Cô cười gì vậy?”
“Tôi đang cười vì thế giới này đúng là nhỏ thật.

Tôi gặp phải Phó Kình Hiên ở khách sạn, tới bệnh viện lại gặp phải Cố Tử Yên, anh nói xem ai có thể may mắn như vậy chứ?” Bạch Dương trả lời.

Trình Minh Viễn thấy ba người Cố Tử Yên đi tới, trên mặt lộ rõ ý định muốn xem kịch vui: “Bọn họ tới tìm cô đấy.”
Bạch Dương nghe ra được sự hả hê, vui sướng vì nỗi đau của người khác trong giọng nói của anh ta, nên lạnh lùng trừng mắt với anh ta.

Ba người Cố Tử Yên dừng lại ở trước mặt Bạch Dương.

Cố Tử Yên mỉm cười chào: “Cô Bạch, anh Trình, đúng là khéo thật.”
“Đúng là rất khéo.” Bạch Dương thản nhiên khẽ gật đầu, ánh mắt chủ yếu nhìn cô Cao Linh bên cạnh, không biết đang nghĩ gì.

Cố Tử Yên nhìn Bạch Dương, lại nhìn Trình Minh Viễn, trong mắt lóe lên chút ánh sáng khác thường nhưng nhanh chóng biến mất, giả vờ tò mò hỏi: “Sao cô Bạch lại đi cùng anh Trình vậy? Nếu anh Lục biết được, sẽ không tức giận chứ?”
Trình Minh Viễn nhướng mày..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận