Người phụ nữ này đang muốn gây xích mích trong mối quan hệ giữa Bạch Dương và Lục Khởi.
Bạch Dương vén lọn tóc bên tai, không hề bối rối khi bị người ta nhìn thấy mình đi cùng người đàn ông khác, giọng điệu thản nhiên, hờ hững trả lời: “Sao anh ấy có thể tức giận được chứ? Nhiều người theo đuổi tôi như vậy, anh ấy sẽ chỉ càng cố gắng xuất sắc hơn, để tránh tôi bị người khác cướp đi thôi, sao có thể tức giận được.”
Cố Tử Yên đanh mặt lại, sau đó cười khan: “Cô Bạch vẫn rất hài hước.”
Mạnh San trợn mắt xem thường: “Cô ta hài hước gì chứ? Cô ta chỉ là kẻ không biết xấu hổ, có bạn trai còn ra ngoài ăn chơi phóng đãng với người đàn ông khác.”
“Sao vậy, cô ghen à?” Bạch Dương mỉm cười nhìn cô ta: “Tôi luôn có đàn ông theo đuổi mà cô lại không có, cho nên cô mới chướng mắt tôi à?”
“Tôi… Tôi mới không thèm.” Mặt Mạnh San đỏ bừng.
Bạch Dương cong môi: “Cô không thèm thật sao? Cô đừng ngại thừa nhận, dù sao trông cô xấu, vô duyên với đàn ông, ghen tỵ vì tôi đẹp lại có duyên với đàn ông cũng là chuyện rất bình thường, tôi sẽ không chê cười cô.”
“Cô…” Mạnh San tức muốn khóc, nhưng trong lòng lại phải thừa nhận mình thật sự ghen tỵ.
Trình Minh Viễn thấy Bạch Dương chỉ nói vài ba câu đã khiến cho người ta nói không nên lời thì mỉm cười, cảm giác thật thú vị.
Chẳng biết Phó Kình Hiên có biết người vợ cũ của anh nhanh mồm nhanh miệng như vậy không?
“Cô Bạch.” Cố Tử Yên kéo Mạnh San ra sau lưng mình: “Theo ý cô vừa nói, anh Trình cũng là người theo đuổi của cô à?”
“Anh nói cho cô ta biết, có phải vậy không?” Bạch Dương dùng khuỷu tay thúc vào người Trình Minh Viễn, đồng thời dùng giọng điệu cảnh cáo chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe được: “Nếu anh dám nói bậy, tôi bảo đảm sau này anh sẽ chẳng thể sống tốt được đâu.”
Khóe miệng Trình Minh Viễn giật giật.
Anh ta vốn không muốn tham gia vào chuyện này, chỉ muốn đứng ngoài xem trò vui, nhưng mấy người phụ nữ này đã đốt lửa tới trên người anh ta, anh ta không thể không cố căng da đầu, đứng ra trả lời: “Đương nhiên là đúng rồi!”
So với Bạch Dương, anh ta càng không thích Cố Tử Yên hơn.
Cho nên, anh ta vẫn đứng bên phía Bạch Dương.
Mắt Cố Tử Yên mở to, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Không ngờ anh ta lại thừa nhận.
Anh ta thật sự đang theo đuổi Bạch Dương sao?
Đừng nói Cố Tử Yên chấn động tới mức nào, Cao Linh và Mạnh San cũng rất chấn động.
Cao Linh nhìn Trình Minh Viễn như nhìn kẻ ngốc.
Đều là con cháu trong gia đình quyền quý, trong lòng Cao Linh rất xem thường Trình Minh Viễn, không ngờ anh ta lại nhìn trúng người phụ nữ đã ly hôn.
Điều này quả thật làm mất mặt đám con cháu gia đình quyền quý bọn họ!
“Anh Trình, anh làm thế có lẽ không hay lắm đâu.
Cô Bạch cô ấy…” Cố Tử Yên nhìn Bạch Dương khẽ cắn môi, hình như có lời khó nói.
Bạch Dương tức giận cười: “Cô Cố cứ nói tiếp đi.
Tôi làm sao chứ? Cô cứ nói chuyện úp úp mở mở giống như tôi làm chuyện gì xấu xa vậy.
Hay ý cô muốn nói với Trình Minh Viễn là vậy?”
Trong lòng Cố Tử Yên chợt hoảng hốt.
Dù thế nào cô ta cũng không ngờ Bạch Dương lại nói thẳng ra mục đích của cô ta, đánh cho cô ta không kịp trở tay.
Cô ta vội vàng lắc đầu giải thích: “Không phải, tôi không có ý này.
Tôi chỉ muốn nói cô Bạch dù sao cũng là vợ cũ của Kình Hiên, anh Trình lại là bạn của Kình Hiên, anh theo đuổi cô Bạch như vậy, có phải không tốt lắm không?”.