Ngay cả anh ta cũng không biết nhà họ Cao sẽ xảy ra chuyện, không ngờ người phụ nữ này lại biết trước.
Điều này cũng thật kỳ lạ đấy.
Bạch Dương nghe được nội dung cuộc điện thoại của Trình Minh Viễn, tất nhiên hiểu rõ tại sao anh ta nhìn mình như vậy, cô cong môi cười: “Anh muốn biết tôi làm sao biết được nhà họ Cao sẽ xảy ra chuyện, đúng không?”
“Ừ.” Trình Minh Viễn liên tục gật đầu: “Cô nói cho tôi biết đi.”
“Không nói!” Bạch Dương cười híp mắt, trả lời anh ta bằng hai chữ này.
Trình Minh Viễn nghẹn lời, sau đó mặt dày tiếp tục xích lại gần, cười hì hì nói: “Cô đừng như vậy, tốt xấu gì vừa nãy cô đối đầu với đám người Cố Tử Yên, tôi còn giúp cô đấy.”
“Anh nói cũng phải.”
“Cho nên cô nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đi?”
Bạch Dương thấy anh ta quả thật rất muốn biết, cũng không trêu anh ta nữa, kể sơ qua mọi chuyện: “Chẳng phải Cố Tử Yên bị người ta bắt cóc sao? Người bắt cóc cô ta dường như là một người theo đuổi tôi.
Sau đó Cố Tử Yên cho rằng tôi bảo người theo đuổi kia bắt cóc cô ta để trả thù cho mình.”
“Lại là mối thù này.” Cô chỉ vào băng vải trên đầu: “Mà Cao Linh muốn trút giận cho Cố Tử Yên, đã dùng thân phận con gái cưng của nhà họ Cao để bảo mấy ngân hàng lớn ở Hải Thành từ chối đơn xin vay của tôi.”
Từ khi tiếp nhận Thiên Thịnh tới nay, cho dù cô gặp phải rất nhiều vấn đề nhưng mỗi lần đều nhờ người bên cạnh mà chuyển nguy thành an.
Lục Khởi, Trần Thi Hàm, Trình Minh Viễn, còn có một… Z-H, những người đó đều là quý nhân của cô, cô phải may mắn thế nào mới gặp được bọn họ chứ?
“Lần này nhà họ Cao xảy ra chuyện, Cao Linh chắc chắn sẽ hận Cố Tử Yên.
Sau này Cố Tử Yên sẽ không sống dễ chịu đâu.
Người phụ nữ Cao Linh kia chính là một người điên.” Trình Minh Viễn vừa cười vừa nói, trên mặt hoàn toàn không che giấu vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Bạch Dương nhếch môi nhưng không tiếp lời.
Cố Tử Yên sẽ không sống dễ chịu à?
Cô không nghĩ vậy.
Cố Tử Yên được Phó Kình Hiên che chở, làm sao có thể sống không dễ chịu chứ?
Lúc này, bác sĩ đã băng bó cho Bạch Dương xong, đưa cho cô hai cái nạng.
Bạch Dương từ chối sự hỗ trợ của Trình Minh Viễn, tự mình chống nạng chậm rãi đi ra ngoài bệnh viện.
Lúc đi tới bãi đỗ xe, Bạch Dương lại gặp được người quen, bà Cố đang nói chuyện với tài xế.
Hình như nhận thấy có người đang nhìn mình, bà Cố ngừng nói chuyện, cầm theo bình giữ nhiệt xoay người lại.
Khi nhìn thấy là Bạch Dương, trên gương mặt vốn tươi cười tao nhã của bà ta lập tức trở nên lạnh lùng, trong mắt còn đầy vẻ chán ghét..