Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó”.

Phó Kình Hiên trả lời.

Bạch Dương ko có lời gì nhiều để nói với anh, cúp luôn điện thoại.

Phó Kình Hiên nhìn thấy màn hình quay về menu, mím môi, đi về phía cửa văn phòng.

Tầm một tiếng sau, Phó Kình Hiên đến trước cửa chung cư Bạch Dương ở.

“Anh!” nhìn thấy Phó Kình Hiên, Phó Kình Duy như chuột nhìn thấy mèo, đứng vội dậy: “ Sao anh lại đến rồi?”
“Anh đến đưa em về.” Phó Kình Hiên nhìn qua gian phòng phía sau lưng cậu ta, giọng trầm xuống.

Phó Kình Duy ko dám ko nghe lời, cúi đầu nói: “Anh, sao anh biết em ở đây?”

Phó Kình Hiên không trả lời cậu ta, đi lên trước gõ cửa.

Cửa mở rất nhanh, Bạch Dương đứng dựa vào kệ giày, tay chống nạng.

Phó Kình Hiên nhìn điệu bộ của cô, mắt lóe lên ánh quan tâm khó đoán, giọng nhẹ nhàng đi khá nhiều: “Chân cô sao rồi?”
“Cũng tạm, chưa gãy!” Bạch Dương lạnh lùng đáp.

Phó Kình Duy nhìn cô, lại nhìn Phó Kình Hiên: “Anh, hình như anh không ngạc nhiên gì về chân của chị ấy, có phải anh sớm đã biết chị ấy bị thương rồi không?”
Phó Kình Hiên vẫn không thèm để ý cậu ta, nhìn Bạch Dương trầm tư chốc lát: “Chốc nữa tôi sẽ cho người mang ít đồ bổ tới.”
“Không cần.” Bạch Dương từ chối luôn.

Phó Kình Hiên mặt thộn ra: “Bạch Dương, cô có thể đừng cố chấp như thế không?”
“Tôi cố chấp ra sao nào?” Bạch Dương bị lời của anh ta làm tức đến bật cười: “Tôi không cần đồ bổ của anh là tôi cố chấp sao? Đây là lí gì thế!”
“Tôi nói rồi, chân của cô bị thương ở khách sạn của tôi, là trách nhiệm của tôi.” Phó Kình Hiên trầm giọng nói.


Bạch Dương xua xua tay: “Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, tôi chỉ muốn cách anh xa xa chút, hơn nữa anh cứ đuổi theo chịu trách nhiệm thế này, không sợ cô Cố biết được không vui sao? Tôi lại không muốn bị cô Cố mưu hại lần nữa đâu, làm tôi cả người toàn vết thương.”
“Cô ấy không đâu.” Phó Kình Hiên chau mày, giọng điệu có chút không vừa ý.

Tử Yên đã đồng ý với anh, sẽ không làm những chuyện như thế nữa.

Bạch Dương ha ha hai tiếng: “Anh đã chắc chắn như thế rồi, thì anh vui là được, được rồi hai vị, không còn sớm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi rồi, mời.”
Cô làm tư thế mời, biểu ý hai người có thể đi được rồi.

Phó Kình Hiên nhìn cô một lúc, dẫn Phó Kình Duy rời khỏi.

Đột nhiên, Bạch Dương lại gọi bọn họ lại: “Đợi chút.”
Phó Kình Hiên trong lòng vui khó giải thích, mặt thì không biểu hiện ra, quay người lại: “Còn chuyện gì nữa?”
Bạch Dương chỉ Phó Kình Duy: “Tổng giám đốc Phó, xin mấy người sau này trông coi em trai cho cẩn thận, đừng không có chuyện gì mà chạy đến đây tìm tôi, gây phiền hà cho tôi.”
Phó Kình Duy bất mãn đáp: “Tôi không thèm gây phiền hà cho chị đâu.”
“Ồ? Không phải sao?” Bạch Dương nghiêng nghiêng đầu: “Cậu có tin là bây giờ tôi mà gọi điện cho bà Vu Y Cơ, nói với bà ta là cậu đang ở đây, bà ta liệu có lập tức chạy đến đây, chửi tôi là dụ dỗ con trai bà ta không?”
“Em…” Phó Kình Duy nghẹn họng, đột nhiên không biết nói gì, khuôn mặt thanh tú non nớt đỏ bừng lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận