Cậu ta không thể phủ nhận điều đó.
Bởi vì mẹ chắc chắn sẽ làm ra chuyện như thế.
“Nên sau này đừng có đến nữa, tôi đã giúp cậu hai lần, là đã cố gắng hết sức rồi, điều mà bây giờ tôi muốn nhất đó là cắt đứt sạch sẽ với nhà họ Phó các người, hiểu không?
Ánh mắt Bạch Dương hờ hững lướt qua Phó Kình Duy, cuối cùng dừng lại trên người Phó Kình Hiên, hai giây sau, lại ko hề có chút lưu luyến gì thu mình lại mà đóng cửa.
Phó Kình Hiên nhìn cánh cửa trước mắt, trong đầu hiện lên ánh mắt của cô.
Trước đây đôi mắt cô ấy nhìn anh còn có tình cảm, nhưng bây giờ hoàn toàn không còn nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Điều này có nghĩa là, cô thật sự buông bỏ anh rồi!
Nhận ra điều này, tim Phó Kình Hiên co rút lại, chua chát, nhói đau.
Sau cửa, nhìn hai người rời đi, Bạch Dương mới thở phào, đóng luôn nắp đậy cửa nhòm, trở lại phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Bạch Dương bị tiếng điện thoại gọi dậy.
Cô với tay lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường không nhìn gì, đưa lên tai: “Alo, ai thế?”
“Sếp Bạch, là tôi!” Trong điện thoại, giọng thanh tú của Đồng Khê vang lên.
Bạch Dương mở to mắt ngồi dậy: “Có chuyện gì?”
“Chuyện tốt, lúc nãy mấy ngân hàng đó đều gọi điện đến, nói có thể tiếp tục cho chúng ta vay tiền, còn những ngân hàng đã cho vay có ý có thể tiếp tục trả nợ theo kì hạn.” Giọng Đồng Khê ko giấu nổi niềm vui sướng.
Bạch Dương cũng vui mừng bật cười: “Thật là tốt quá rồi.”
“Đúng thế, mấy ngân hàng đó còn nói hôm qua đã gây khó dễ cho chúng ta, chuẩn bị giảm cho chúng ta 0.5 lãi suất, bọn họ bây giờ đang ở công ty, sếp Bạch, khi nào thì cô tới?”
“Tôi chuẩn bị thu dọn qua luôn đây, cô tiếp đãi họ cẩn thận chút.”
“Vâng.” Đồng Khê gật gật đầu.
Bạch Dương đặt điện thoại xuống, thở phào.
Khủng hoảng của Thiên Thịnh coi như đã giải quyết xong.
Cao Linh đó cũng nên trả giá cho hành động của mình rồi chứ?
Nghĩ rồi, Bạch Dương lên mạng tìm hiểu những tin tức liên quan..