Nhìn Phó Kình Duy muốn che giấu, Phó Kình Hiên muốn nói thêm điều gì đó.
Phó Kình Duy nhét lá thư vào trong túi quần, sau đó tiến lên đẩy Phó Kình Hiên ra cửa: “Được rồi, anh trai, ra ngoài giúp em nói mẹ đi.
”
Phó Kình Hiên mím cặp môi mỏng đi xuống lầu.
“Hừ…” Phó Kình Duy đóng cửa lại, lấy bức thư ra: “Nguy hiểm quá, suýt là bị lộ rồi, hay là trả thư lại cho chị ta thôi nhỉ?”
Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra và bấm số của Bạch Dương.
Bạch Dương vừa mới duyệt xong một đống tài liệu, lúc này mệt mỏi nằm trên bàn làm việc.
Lục Khởi đứng sang một bên cười nhạo cô: “Mới thế này mà đã không chịu được rồi, nếu Thiên Thành phát triển khôi phục như cũ, có phải em sẽ mệt đến mức nằm giường không?”
Đọc tiếp tại TАмliπh247.
me nhé!
“Có thể.
” Bạch Dương cười, và trả lời có phần tùy ý.
Đột nhiên, điện thoại bên cạnh vang lên.
Trước khi Bạch Dương nhìn, Lục Khởi đã ngửa cổ liếc: “Là em trai chồng cũ của em.
”
“Phó Kình Duy?” Bạch Dương lập tức ngẩng đầu.
Lục Khởi khịt mũi: “Tại sao cậu ta lại gọi cho em?”
“Làm sao tôi biết được.
” Bạch Dương cầm điện thoại lên, cúp máy.
Lục Khởi nhìn cô: “Không trả lời sao?”
“Không việc gì phải nghe máy.
” Bạch Dương lạnh lùng đáp, rồi định đặt điện thoại xuống.
Đúng lúc này, một thông báo hiện lên trên màn hình: “Ở đây tôi có thư của chị.
”
Thư?
Bạch Dương nhíu mày, gọi lại điện thoại: “Thư gì?”
Phó Kình Duy vẻ mặt đắc ý: “Chị không phải không trả lời điện thoại của tôi sao?”
Nghe thấy giọng điệu tự mãn của cậu ta, Bạch Dương nhếch môi: “Nếu không nói, tôi lại cúp máy đây.
”
“Chờ, đợi một chút.
” Phó Kình Duy vội vàng ngăn cô lại: “Tôi nói, tôi nói còn không được hay sao? Lần trước tôi ở nhà chị, tôi thấy trong phòng chị có rất nhiều thư do Tiểu Trọng viết, lấy đi một bức.
”
“Cậu lục lọi phòng tôi?” Vẻ mặt Bạch Dương chìm xuống, hơi tức giận: “Phó Kình Duy, đây là gia giáo nhà họ Phó của cậu sao, tùy tiện lục lọi phòng người khác?
Phó Kình Duy cũng biết hành vi của mình là sai, cúi đầu yếu ớt đáp: “Tôi biết tôi sai, cho nên không phải tôi đang gọi điện đến thừa nhận với chị là tôi sai rồi đây sao?”
“Hì.
” Bạch Dương lại chế nhạo.
Phó Kình Duy sờ sờ chóp mũi, “Lần sau tôi sẽ trả lại bức thư đó cho chị.
”
“Không, vứt đi, dù sao tôi cũng không cần nữa.
” Bạch Dương nói xong cúp điện thoại.
Lục Khởi nhìn cô để điện thoại xuống, dò hỏi: “Cậu ta vì sao lại tìm em?”
“Thằng nhóc đó đã lấy trộm một bức thư mà Tiểu Trọng đã viết cho em trước đây.
” Bạch Dương sờ sờ sống mũi nói.
Lục Khởi bắt đầu hào hứng: “Anh nhớ là em và Tiểu Trọng đã lâu không liên lạc rồi đúng không?”
Bạch Dương gật đầu, trong mắt hiện lên một tia hồi tưởng: “Cũng sáu bảy năm rồi.
”
Nếu không nhờ Phó Kình Duy đột ngột nhắc đến, cô đã gần như quên mất người bạn qua thư này của mình.
“Sao không liên lạc nữa? Không phải trước đây em với Tiểu Trọng đó quan hệ tốt lắm sao? Mỗi tuần hai ba bức thư.
” Lục Khởi chua xót nói.
Anh ta và cô là bạn thanh mai trúc mã, có mối quan hệ tốt nhất.
Nhưng kể từ khi cô và Tiểu Trọng trở thành bạn tâm giao, anh thường bị cô quên mất.
.