Phó Kình Hiên đang xem báo cáo trên ipad, nghe nói như thế, lông mày thoáng nhíu một chút.
Cố Tử Yên biết Vu Y Cơ muốn tác hợp bọn họ, vốn đang vui, nhìn thấy ngừơi đàn ông hơi nhíu lông mày, trong lòng hụt hẫng một chút.
“Kình Hiên, anh không bằng lòng à?” Cô ta cắn môi nhìn người đàn ông.
Môi mỏng của Phó Kình Hiên hơi động một chút, đang định mở miệng.
Vu Y Cơ vỗ đùi: “Kình Hiên nào có không bằng lòng chứ, cứ quyết định như vậy!”
“Mẹ!” Chân mày Phó Kình Hiên nhíu càng sâu: “Như vậy đối Tử Yên không tốt, bọn con chưa kết hôn.”
Sắc mặt Cố Tử Yên tái nhợt một chút.
Bác gái đều đã sắp xếp như vậy, anh còn từ chối.
Anh có nghĩ đến mặt mũi của cô ta hay không vậy!
Phó Kình Duy trên ghế sofa thảnh thơi gặm quả táo nhìn thấy sắc mặt không tốt của Cố Tử Yên, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút vui vẻ.
“Chưa kết hôn thì sao? Hai đứa là vợ chồng chưa cưới, sớm muộn cũng sẽ kết hôn sống chung một nhà, bây giờ chỉ là trước thời hạn mà thôi.” Vu Y Cơ xem thường nói.
Phó Kình Hiên nhìn người phụ nữ bên cạnh đang cúi đầu: “Đây là không tôn trọng Tử Yên.”
“Có cái gì không tôn trọng, Tử Yên con bé …”
“Được rồi bác gái à.” Cố Tử Yên cười lắc đầu: “Kình Hiên đã không chịu, thôi bỏ đi, trong biệt thự còn có rất nhiều phòng, cháu ở những phòng khác cũng đươc ạ.”
“Nhưng …” Vu Y Cơ còn không cam tâm lắm, còn muốn nói thêm gì nữa.
Phó Kình Duy vứt bỏ hạt táo, phủi tay: “Mẹ, chị Tử Yên đã nói bỏ đi rồi mà, thôi bỏ đi, hơn nưã đêm nay anh còn phải hướng dẫn con làm bài tập, cũng không có thời gian với chị Tử Yên.”
Phó Kình Hiên quét mắt qua em trai một chút, lóe lên một cái.
“Làm bài tập?” Ánh mắt Vu Y Cơ kỳ lạ nhìn phó Kình Duy.
Không phải bà ta xem thường con trai mình.
Mà là thằng nhóc này vẫn luôn không thích học, bây giờ nói muốn làm bài tập, quả là chuyện viển vông.
“Mẹ, ánh mắt đó của mẹ là sao, con làm bài tập thì sao?” Phó Kình Duy giống như mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên.
Vu Y Cơ nhếch miệng: “Con không phải vì chơi bóng rổ, ngay cả đại học cũng không định thi sao? Còn làm bài tập cái gì chứ?”
“Cái này khác, cho dù con không thi đại học, cũng vẫn phải học văn hóa, nếu văn hóa của con quá kém, đội bóng rổ sẽ cấm thi đấu, đi thôi anh.”
Nói xong, Phó Kình Duy kéo Phó Cảnh Hiên lên lầu.
Cố Tử Yên nhìn bóng của hai người, tay nắm chặt lại.
Trong phòng, Phó Kình Hiên đóng cửa lại: “Em cố ý à?”
Phó Kình Duy cười ha ha:“Em không phải là vì anh sao? Anh không muốn ở cùng chị Tử Yên, em mới làm như vậy.”
Ngoại trừ nguyên nhân này, cũng có một nguyên nhân khác.
Đó chính là, cậu ta muốn báo thù hành động của Cố Tử Yên ăn cơm lúc trước.
Phó Kình Duy nhìn anh của mình: “Anh, anh vì sao không muốn ở cùng chị Tử Yên?”
Phó Kình Hiên bị hỏi vấn đề này, bỗng nhiên không đáp lại được..