Nhưng sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện đó.
“Được rồi, đi đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi.” Phó Kình Hiên vỗ vai Phó Kình Duy.
“Vậy em đi trước đây.” Phó Kình Duy phất tay, sau đó chạy vội đi.
Phó Kình Hiên nhìn cho tới khi cậu ta khuất bóng, lúc này anh mới đút tay vào túi quần, xoay người quay lại khán phòng.
Trận đấu thứ ba chính thức bắt đầu, Phó Kình Duy gạt hai trận đầu tinh thần ủ rũ về phía sau, trận này cậu ta đấu với tinh thần cực kỳ hưng phấn, giống như được mở ra thêm, đột phá phòng thủ của đối phương, chẳng mấy chốc đã ném vào một quả.
Cậu ta nhảy dựng lên phất tay với khán phòng.
Sự nhiệt tình của khán giả lập tức được dấy lên, mọi người hoan hô reo hò.
Bạch Dương cười nói: “Xem ra cậu ấy khôi phục rồi, anh nói gì với cậu ấy vậy?”
Cô chủ động nói chuyện.
Chút kinh ngạc xẹt qua đáy mắt Phó Kình Hiên, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại: “Vừa rồi thằng bé như vậy là vì chúng ta không tới, bây giờ biết chúng ta đã ở đây, đương nhiên sẽ phấn chấn trở lại.”
Bạch Dương hơi kinh ngạc: “Hóa ra lại là vì lý do này sao?”
“Ừ.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Bạch Dương bĩu môi, thấp giọng nói nhỏ: “Vậy thật đúng là ngây thơ.”
Phó Kình Hiên nhếch môi.
Quả thật là ngây thơ.
Lúc sau, hai người không nói gì nữa mà yên lặng theo dõi trận đấu.
lực, một người dẫn cả đội đuổi sát điểm số, điểm hai đội sắp sửa ngang bằng nhau, không khí ở hiện trường có vẻ đặc biệt khẩn trương, một ít người xem đều ngừng thở nắm chặt tay, đôi mắt nhìn chằm chằm Phó Kình Duy đang ném bóng trên sân.
Dưới ánh nhìn chăm chú của chục nghìn người xem, Phó Kình Duy ném bóng rổ ra ngoài.
Bóng rổ thành công rơi vào rổ dưới sự chờ đợi của khán giả.
Tiếng còi vang lên, trên bảng ghi điểm số đã biến thàng 70 và 68.
Đội quốc gia thành công vượt qua đội xứ sở kim chi!
“Yeah!” Khán giả ở hiện trường hưng phấn nhảy dựng lên.
Người xem ngồi bên tay trái Bạch Dương chính là như vậy, lúc người này nhảy lên đã đụng phải bả vai của Bạch Dương, sức lực kia tức khắc đẩy Bạch Dương về phía Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên nâng hai tay đỡ vai cô, giữ cô đứng vững lại: “Không sao chứ?”
Bạch Dương lắc đầu: “Tôi không sao, cảm ơn tổng giám đốc Phó.”.