Lúc này, người quản lý nhà thi đấu dẫn hai nhân viên đến xin lỗi họ: “Tôi thật sự xin lỗi, hai người không bị thương chứ?”
“Vai anh ấy bị thương rồi, phiền các anh sắp xếp bác sĩ giúp.” Bạch Dương chỉ vào Phó Kình Hiên.
Người quản lý gật đầu: “Vâng, đó là điều đương nhiên ạ, mời hai người theo chúng tôi đến phòng nghỉ.”
“Ừm.” Bạch Dương đồng ý.
Dù thế nào thì Phó Kình Hiên vì cứu cô nên mới bị thương.
Cô có nghĩa vụ cùng anh đi khám.
Bạch Dương chống gậy đứng lên.
Phó Kình Hiên đưa tay về phía cô: “Tôi đỡ cô!”
Bạch Dương liếc nhìn tay anh, thờ ơ từ chối: “Không cần, tôi tự đi được.”
Nói xong cô bước về phía trước.
Phó Kình Hiên nhìn cô bước đi khó khăn nhưng vẫn từ chối, đôi môi mỏng của anh mím chặt.
Cuối cùng anh vẫn nén lại sự bực bội trong lòng, bỏ tay xuống bước đi theo cô.
Trong phòng nghỉ, Phó Kình Hiên cởi áo vest và áo sơ mi ra, để lộ thân trên rắn chắc cho bác sĩ bôi thuốc.
Bạch Dương ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với anh, nhìn chằm chằm vào vai anh, nơi đó đã đỏ bừng cả mảng lớn, có thể thấy lúc đó quả bóng rổ đập mạnh như thế nào.
Nếu anh không chặn lại cho cô, có lẽ răng cô đã bị gãy mất rồi.
“Được.” Phó Kình Hiên đồng ý.
Sau khi cúp máy, anh đặt điện thoại xuống, nhìn Bạch Dương: “Vừa nãy cô định nói gì?”
“Không có gì.” Bạch Dương lắc đầu.
Cô vốn định bảo sẽ mời anh ăn cơm để báo đáp chuyện lần này.
Nhưng nghe Cố Tử Yên sắp tới nên lại thôi, lỡ bị Cố Tử Yên hiểu lầm, ai biết cô ta sẽ lại làm gì nữa?
Thấy Bạch Dương không muốn nói, Phó Kình Hiên cũng không hỏi, phòng nghỉ lập tức trở nên yên ắng.
Đột nhiên Bạch Dương nghĩ đến gì đó bèn vội lấy điện thoại ra.
Vừa nãy cô chưa trả lời điện thoại của Lục Khởi, không biết có chuyện gì không.
Bạch Dương gọi lại cho Lục Khởi.
Lục Khởi nghe máy rất nhanh: “Cưng à, xảy ra chuyện rồi!”
Nghe giọng điệu lo lắng của Lục Khởi, Bạch Dương cũng nghiêm túc theo: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.