Cậu ta không chỉ không sợ mà lại còn phấn khởi xuống: “Anh, anh biết chị Tử Yên nhỏ nhen từ lúc nào vậy? Nếu đã biết vậy sao anh còn thích chị Tử Yên, rốt cuộc anh thích điều gì ở chị ta?”
Thích gì ở Cố Tử Yên sao?!
Ánh mắt sắc bén của Phó Kình Hiên lóe lên, nói đến chuyện này anh lại không thể nhớ nổi rốt cuộc mình thích gì ở Cố Tử Yên.
Người anh yêu là người con gái gửi thư với anh, cô gái đó hiền lành, tốt đẹp, hoạt bát, giống như một mặt trời nhỏ sưởi ấm cho tất cả mọi người.
Nhưng dường như anh rất ít khi thấy được những điều này ở trên người Cố Tử Yên.
Thậm chí anh đã nghi ngờ rất nhiều lần, Tử Yên thật sự là cô gái gửi thư với anh sao?
Nhưng nếu không phải là Tử Yên thì sẽ là ai đây?
“Anh, anh đang nghĩ gì đấy?” Phó Kình Duy thấy anh cả suy nghĩ đi đâu rồi nên giơ tay ra vẫy trước mặt anh.
Phó Kình Hiên mím môi: “Không có gì, anh lên lầu trước.”
“Anh, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.” Phó Kình Duy đi theo sau lưng anh.
Phó Kình Hiên không thèm đếm xỉa, đóng cửa phòng lại.
Phó Kình Duy thiếu chút nữa bị cánh cửa đập vào mũi, may mắn cậu ta phanh xe lại đúng lúc.
Sau đó, cậu ta thở dài, chán nản xoay người rời đi.
… Ngày hôm sau, khi Bạch Dương và Lục Khởi đang ở trong phòng làm việc xem tài liệu, thư ký Đồng vội vàng đi vào: “Tổng giám đốc Bạch, không tốt rồi, Cố Việt Bân đã được thả ra.”
“Cái gì?” Bạch Dương biến sắc: “Ông ta đã được thả ra?”
“Cái gì, từ khi nào?” Lục Khởi cũng hỏi.
Đồng Khê nhanh chóng nhìn anh ta một cái, cung kính trả lời: “Chính là sáng nay, ông ta còn đăng một thông báo lên trên trang web chính thức của tập đoàn Tam Thịnh, nói rằng ông ta bị cảnh sát dẫn đi cũng không phải là vì phạm pháp, mà là để phối hợp điều tra một số chuyện, hiện tại thị trường chứng khoán của tập đoàn Tam Thịnh về cơ bản cũng đã ổn định.”
“Làm sao điều này có thể xảy ra!” Lục Khởi nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con muỗi.
Bạch Dương cắn cắn môi: “Trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì, bằng không Cố Việt Bân sẽ không thể được thả ra.”
“Anh sẽ nhờ mọi người hỏi chuyện.” Lục Khởi nói xong cầm điện thoại di động đi ra ngoài ban công.
Bạch Dương cụp mắt xuống, vẻ mặt quả thực không tốt, tâm trạng cũng rất buồn bực.
Cô vốn dĩ cho rằng Cố Việt Bân sẽ ngồi tù, sau đó cô có thể nhanh chóng phá hủy tập đoàn Tam Thịnh.
Dù sao đã không còn một người cáo già như Cố Việt Bân tọa trấn, tập đoàn Tam Thịnh cũng giống như một con hổ bị nhổ răng vậy, uy lực không còn như trước, nhưng không ngờ Cố Việt Bân lại đi ra ngoài nhanh như vậy, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của cô.
Nghĩ đến đây, Bạch Dương không cam lòng xoa xoa thái dương.
Đúng lúc này, cánh cửa văn phòng bị gõ.
Bạch Dương buông tay xuống: “Vào đi.”
Người đi vào từ bên ngoài chính là thư ký của Chủ tịch tập đoàn Thiên Thịnh Đoàn Hựu Đình.
Tại sao thư ký của ông ta lại đến đây?
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Dương nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi..