“Cô ta là một người cực kỳ ích kỷ, quả thực sẽ không suy nghĩ xem người khác thế nào, nhưng cái này không thể nói là không yêu Kình Hiên, chỉ có thể nói, tình yêu của cô ta với Kình Hiên, mãi mãi không sánh được với tình yêu bản thân thôi, nếu không cô ta cũng sẽ không nhiều lần làm chuyện tổn thương người khác, để Kình Hiên gánh hậu quả cho cô ta.” Trình Minh Viễn vặn mở chai nước, giễu cợt nói.
Lục Khởi gật đầu: “Không sai, nếu như cô ta thật sự xem trọng Phó Kình Hiên và bản thân như nhau, sẽ chỉ nghĩ cách làm thế nào để giúp anh ta, chứ không phải lúc nào cũng mang đến rắc rối cho anh ta.”
“Thế nên nói cuối cùng, cô ta vẫn là không đủ yêu sếp Phó đúng không.” Trần Thi Hàm xoa cằm, nói.
Trình Minh Viễn trả lời: “Đúng vậy, nói không chừng ngày nào đó xảy ra chuyện lớn gì đó, ví dụ như động đất, sóng thần…, vì để thoát thân, cô ta vẫn sẽ không chút do dự bỏ lại Kình Hiên, thậm chí lấy Kình Hiên ra chắn nguy hiểm.”
“Ha, ở cùng với một người đàn bà độc ác như vậy, vậy sếp Phó chẳng phải rất nguy hiểm sao?” Trần Thi Hàm cười nói.
Bạch Dương vẫn luôn không nói gì, giờ lại cong môi: “Nếu như thật sự xảy ra chuyện như thế, tôi tin Tổng giám đốc Phó chắc cũng sẽ cam tâm tình nguyện, dù gì anh ta cũng yêu cô Cố đến thế mà.”
“Nói cũng phải.”
Mấy người cùng cười.
Chỉ có gương mặt Phó Đình Duy đen lại, không nói câu nào.
Tuy rằng cậu ta không thích họ bàn tán anh trai mình, nhưng cũng không thể phủ nhận, lời bọn họ nói có lý, dù gì Cố Tử Yên làm nhiều chuyện xấu với chị Bạch Dương như thế, anh trai biết, vẫn không chia tay với Cố Tử Yên, đủ để chứng tỏ trong lòng anh trai, Cố Tử Yên quan trọng thế nào, quan trọng đến mức phẩm chất đạo đức tốt xấu cũng có thể không màng.
Thế nên anh trai như vậy, thật sự có khả năng cam tâm tình nguyện hi sinh tính mạng vì Cố Tử Yên.
Nghĩ đến đây, Phó Kình Duy lại nhìn Cố Tử Yên, càng cảm thấy không vừa mắt.
Cậu ta nhất thời tức giận, nhặt một hòn đá nhỏ lên, ném vào sau lưng Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên bị ném trúng, kêu lên một tiếng: “A!”
Cô ta ôm lấy bên vai bị đập, khuỵu người xuống.
“Làm sao thế Tử Yên?” Sắc mặt Phó Kình Hiên căng thẳng, vội vàng hỏi.
Cố Tử Yên quay đầu nhìn về phía mấy người Bạch Dương, cắn môi, đôi mắt ửng đỏ chất vấn: “Tôi biết các người không thích tôi, nhưng cũng không cần ném đá vào tôi chứ?”
“Ném đá?” Đôi mắt nguy hiểm của Phó Kình Hiên nheo lại, nhìn chằm chằm vào đám Bạch Dương: “Ai làm vậy?”
Bạch Dương uống nước, biểu cảm thờ ơ, không thèm để ý.
Lục Khởi đeo tai nghe nghe nhạc, cũng không trả lời.
Hai người Trần Thi Hàm và Trình Minh Viễn chụm đầu lại cùng chơi game, giả vờ không nghe thấy gì.
Phó Kình Hiên thấy vậy, đôi môi mỏng mím lại càng thêm giá lạnh, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Phó Kình Duy cúi thấp đầu, vừa nhìn đã biết có vấn đề: “Phó Kình Duy, đứng dậy!”
“Gọi em làm gì!?” Phó Kình Duy bị gọi tên, trong mắt thoáng qua một tia chột dạ, đứng dậy.
“Xin lỗi.” Phó Kình Hiên trầm giọng ra lệnh.
Phó Kình Duy tức giận nói: “Dựa vào đâu!?”
“Dựa vào việc em động tay với Tử Yên.”
“Sao anh biết là em?” Phó Kình Duy trừng lớn đôi mắt..