Trình Minh Viễn mang hai cái túi chống thấm nước giao cho trợ lý, bên trong lần lượt là chai thủy tinh chứa xạ hương và cái ly của Cố Tử Yên.
“Cậu mang về, xem xem dấu vân tay trên hai thứ này có trùng khớp hay không.” Trình Minh Viễn nói.
Nếu như dấu vân tay trên chai thủy tinh khớp với dấu vân tay trên ly của Cố Tử Yên, vậy chứng tỏ xạ hương là do Cố Tử Yên trộm, hại Bạch Dương ngã.
Nếu không, vậy thì anh ta sẽ tin là ngoài ý muốn.
“Dạ hiểu.” Trợ lý gật đầu, rời đi.
Trình Minh Viễn cũng quay về biệt thự.
Nửa đêm, Bạch Dương đang nằm trên giường, điện thoại kế bên bỗng sáng đèn.
Là Lục Khởi nhắn tin: ‘Cục cưng, kế hoạch đã bắt đầu.’
Ánh mắt Bạch Dương âm u, trở mình ngồi dậy, nhắn lại hai chữ: ‘Đã nhận.’
Sau đó cô mặc áo khoác vào, khẽ khàng rời khỏi phòng.
Trình Minh Viễn, Trần Thi Hàm, Lục Khởi cũng vừa mới bước ra từ trong phòng.
Ba người liếc nhau.
Lục Khởi hạ giọng: “Thằng nhóc Phó Kình Duy kia đã xuống trước rồi.”
“Vậy được, chúng ta cùng đi xuống thôi, đồ đạc tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.” Trình Minh Viễn từ phía sau lấy ra một thứ màu nâu, mặt nở nụ cười xấu xa.
Lục Khởi và Trần Thi Hàm cũng nở nụ cười âm mưu.
Bạch Dương nhìn ba người không kịp chờ đợi, cũng nhịn không được nở nụ cười: “Được, đi xuống thôi.”
Ba người rón rén xuống lầu.
Lầu hai, Phó Kình Duy kéo Cố Tử Yên đi lên cầu thang.
Cố Tử Yên không chịu đi, đẩy tay Phó Kình Duy ra: “Em Kình Duy, rốt cuộc em có chuyện gì muốn nói với chị, em cứ nói ở ngay đây đi.”
Cô ta không muốn đi theo Phó Kình Duy xuống lầu.
Phó Kình Duy vốn ghét cô ta như vậy, đột nhiên đến tìm cô ta, còn nói có chuyện muốn nói với cô ta, khăng khăng lôi cô ta ra khỏi phòng, chắc chắn có âm mưu gì đó.
Nhìn vẻ cảnh giác và hoài nghi trong mắt Cố Tử Yên, trong bụng Phó Kình Duy hơi chột dạ.
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ mà chị Bạch Dương giao cho mình, cậu vẫn kiên trì nói: “Là thế này nè chị Tử Yên, em…”
Cậu ta còn chưa dứt lời, thìnhìn thấy một bàn tay to từ đằng sau Cố Tử Yên với ra, cái tay kia còn cầm một cái khăn.
Phó Kình Duy lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó nở nụ cười với Cố Tử Yên: “Chị Tử Yên, em muốn nói, chị bảo trọng nha.”
Nói xong, cậu lui về phía sau.
Cố Tử Yên đã nghe được tiếng động phía sau lưng, thầm nghĩ không ổn.
Đang định quay đầu nhìn thì bàn tay to kia đã chụp tới, bịt kín mũi miệng cô ta.
Cố Tử Yên chỉ nghe một mùi thuốc nồng nặc, sau đó không biết gì nữa.
“Nhanh nhanh nhanh, cô ta ngất rồi, trùm vào trùm vào.” Lục Khởi vội thúc giục.
Trình Minh Viễn lấy bao tải ra, trùm xuống từ đầu Cố Tử Yên, phối hợp với Trần Thi Hàm bỏ Cố Tử Yên vào túi, cột lại..