Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Lúc ánh mắt dừng lại ở trên mặt người đàn ông, tim Bạch Dương bất giác chững lại một nhịp, không ngờ đã nhanh chóng cúi đầu xuống.

Không ngờ bọn họ ly hôn lâu như vậy, anh ta vẫn còn ảnh hưởng đến cô.

“Tổng giám đốc Phó, anh tới rồi à?” Mạnh San đang bị Trần Thi Hàm chọc cho vô cùng tức giận, vừa nhìn thấy Phó Kình Hiên đã lập tức mỉm cười chào hỏi: “Tôi nghe Tử Yên nói công ty anh đang rất bận, có phải bây giờ anh tới đây để đón Tử Yên không?”
Phó Kình Hiên lịch sự “Ừ” một tiếng xem như trả lời, lúc liếc thấy Bạch Dương thì lập tức nhíu mày, trong lòng có phần không vui.

Người phụ nữ này đã quên mất bài học ở sơn trang Hồng Mai sao?
Nửa giờ trước, Trình Minh Viễn gọi điện thoại cho anh ta, nói Cố Tử Yên và Bạch Dương đánh bài trong phòng Vip nào đó của câu lạc bộ Minh Nguyệt, anh ta còn không tin.

Anh ta biết Bạch Dương chơi bài rất kém, sẽ không ngu ngốc tới mức dám cùng đánh bài với Cố Tử Yên như vậy.

Trình Minh Viễn biết anh ta không tin, còn chụp ảnh gửi đến, lúc này anh ta mới lái xe tới câu lạc bộ.

Phó Kình Hiên liếc nhìn Cố Tử Yên, thấy gương mặt yếu đuối của cô thì bấc giác mềm giọng hơn: “Không phải em nói buổi chiều có bị ho à? Sao lại chạy tới đây đánh bài?”
Cố Tử Yên khẽ cười: “Em ho ít thôi, anh đừng lo.

Hơn nữa Cao Linh tới Hải Thành, em cũng phải cố gắng tiếp đãi cô ấy chứ.”
Phó Kình Hiên biết nhà họ Cao ở Nam Giang, anh ta cũng có quen biết với ông Cao.

Phó Kình Hiên tháo khăn quàng cổ xuống, khoác lên trên người Cố Tử Yên.

Một động tác nhỏ này đã chọc đám phụ nữ bên cạnh đều cười trộm.

Mạnh San nói: “Ôi sếp Phó, chúng tôi đều biết anh thương Tử Yên, nhưng phòng VIP có bật hệ thống sưởi hơi, Tử Yên không bị lạnh được đâu.

Sếp Phó cứ nhét thẳng cẩu lương vào trong miệng chúng tôi đi.”
Cố Tử Yên bị trêu cho đỏ mặt, trừng mắt với cô ta: “Cô còn nói nhảm nữa thì đi ra ngoài.”
“Đươc, được tôi không nói nữa.”
Bạch Dương nhìn người đàn ông choàng khăn quàng cổ cho Cố Tử Yên đủ che chở, còn ngồi xuống bên cạnh cô ta, lấy nước ấm cho cô ta uống.

Dáng vẻ thân mật khăng khít chọc cho Bạch Dương thấy đau mắt.

Lúc trước, cô cố ý chui vào cái bẫy của Cố Tử Yên, chính là muốn trừng trị Cố Tử Yên một trận, nhìn cô ta rời khỏi Phó Kình Hiên, vĩnh viễn không thể quay về Hải Thành.

Nhưng Phó Kình Hiên xuất hiện.

Bạch Dương thấy người đàn ông dành hết sự dịu dàng cho Cố Tử Yên thì chẳng có chút hứng thú đấu đá nữa.

Phó Kình Hiên liếc nhìn bài của Cố Tử Yên, thản nhiên nói: “Cô Bạch chơi không giỏi, ván này vẫn thôi đi.

Các cô chơi với người mới như cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Để tôi đánh với các cô mấy ván.”
Nụ cười trên mặt Cố Tử Yên thoáng gượng gạo, cuối cùng lại dịu dàng “Dạ” một tiếng.

Bên kia, Mạnh San vẫn nhìn bài của Bạch Dương.

Cô ta phát hiện Bạch Dương đã rút bài, trong lòng khiếp sợ, vừa muốn truyền tin tức cho Cố Tử Yên thì Bạch Dương đã phá bài và ném ra một quân.

Cố Tử Yên thầm vui mừng, chậm rãi đẩy bài ra: “Cô Bạch, cảm ơn.”
“Oa, Tử Yên giỏi quá!” Mạnh San nhìn bài của Cố Tử Yên, kích động nói: “Lại còn là mười ba yêu!”
“Bạch Dương, Tử Yên thắng cô ba lần, thua thì phải chấp nhận đi.” Cao Linh cười lạnh, ấn chuông gọi nhân viên phục vụ bước vào, đưa tới một xấp tiền: “Gọi một thợ xăm tới đây, càng nhanh càng tốt.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui