Phó Kình Hiên cho rằng cô không đành lòng, khổ sở, trong mắt có một tia đau lòng, mở miệng trấn an, “Không sao, về sau…
Advertisement
“Rất tốt” Bạch Dương đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười.
Nhưng nụ cười kia, ai cũng đều có thể nhìn ra được là cực kỳ miễn cưỡng.
Cô đang gượng cười.
“Sao lại rất tốt 2” Trong lòng Phó Kình Hiên có chút không ổn nhìn cô.
Bạch Dương hít sâu một hơi, bình phục lại cảm xúc của mình một chút, thản nhiên nói: “Đương nhiên là tôi vốn đã chuẩn bị lấy đứa bé này, hơn nữa đã hẹn trước ở bệnh viện nước ngoài, thứ bảy này sẽ đi phẫu thuật, bây giờ đứa bé này bị dị dạng, đúng là làm cho ý định lấy nó ra của tôi thêm kiên định, cho nên rất tốt.
”
Tuy rằng cô nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không dễ chịu, chua xót căng thẳng, ngay cả hốc mắt cũng mơ hồ hiện lên một tia ẩm ướt.
Thì ra nhiều ngày đêm ở chung, cô đã có một tia tình cảm đối với đứa bé trong bụng này.
Bên cạnh, Lâm Diệc Hàng nghe được lời này của Bạch Dương, ngoại trừ kinh ngạc một chút ra, cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Dù sao anh ta cũng chỉ quan tâm đến cô, đứa bé trong bụng cô, không nằm trong phạm vi anh ta quan tâm, cho nên đứa bé kia cô có giữ lại hay không, anh ta cũng không quan tâm.
Mà cảm xúc của Phó Kình Hiên lại kịch liệt.
Anh khiếp sợ nhìn Bạch Dương, giọng nói trâm thấp, “Em nói cái gì vậy? Em đã hẹn bệnh viện ở nước ngoài, phẫu thuật vào thứ Bảy?”
“Đúng.
” Bạch Dương gật đầu.
“Tại sao không nói cho tôi biết?” Phó Kình Hiên sắc mặt âm trầm hỏi.
Chuyện lớn như vậy, cô lại dám không nói cho anh biết, một chút tin tức cũng không tiết lộ, chờ đến khi anh biết, cô đã sớm phẫu thuật xong rồi!
Bạch Dương nhíu mày, kỳ quái nhìn anh, “Đây là chuyện của tôi, tại sao tôi lại phải nói cho anh biết?”
Bọn họ ly hôn lâu rồi.
Không có lý do gì chuyện nào cũng phải nói với chồng cũ!
Phó Kình Hiên giật mình một chút, bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Lúc này anh mới phản ứng lại, cô còn không biết anh là cha của đứa bé, cho nên tất nhiên sẽ không nói cho anh biết.
Anh có muốn biết không? Phó Kình Hiên mím môi mỏng, có chút do dự.
Lâm Diệc Hàng đứng gần đó xem được kịch hay không ngại lớn chuyện bỗng nhiên nhếch khóe miệng, nói: “Bởi vì anh ta là cha ruột của đứa bé trong bụng cô, cho nên anh ta đương nhiên hy vọng cô nói cho anh ta biết!”
Con ngươi Phó Kình Hiên co rụt lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Diệc Hàng.
Người này, lại dám nói ra thay anh!
Bạch Dương từ trong sững sờ phục hồi tinh thần, trong ánh mắt mờ mịt lại xen lẫn khiếp sợ, cũng nhìn Lâm Diệc Hàng: “Anh đang nói cái gì vậy? Phó Kình Hiên là cha ruột của đứa bé trong bụng tôi?”
“Đúng vậy!” Lâm Diệc Hàng đẩy kính gật đầu.
“Anh đang đùa cái gì, chuyện này sao có thể…”.